Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Lập tức cút cho lão tử!”

“Trần... Trần huynh... Ta cuối cùng...”

“Cút!”

“Được...Ngươi đừng tức giận, ta cút... Ta cút...” Tây Môn Phong sắc mặt ửng hồng nhìn Trần Hạo, nhất là nhìn thấy khuôn mặt lãnh khốc vô tình của Trần Hạo, càng kích động đến thanh âm run rẩy, không còn bộ dạng ương ngạnh của một đệ tử quần là áo lượt. Tình yêu có thể là như vậy. Đây mới là tình yêu thật sự mà hắn mơ ước, tình yêu khiến linh hồn hắn run rẩy, không thể tự kiềm chế. Những lời Trần Hạo nói giống như ma thuật khiến hắn vô điều kiện chấp hành. Hắn không dám, không đành lòng làm trái ý Trần Hạo.

“Lão đại!”

Mấy tên tùy tùng của Tây Môn Phong, mặt mũi nóng bừng, nhất là nhìn thấy ánh mắt những người xung quanh nhìn họ, càng xấu hổ vô cùng... Lúc này còn ngang ngược càn rỡ không ai bì nổi, nhưng lão đại của chúng trước mặt Trần Hạo lại giống như một con chó xù dịu dàng ngoan ngoãn. Thân là tiểu đệ chúng đương nhiên cũng mất thể diện, không kìm được, lên tiếng nhắc nhở Tây Môn phong như đang bị trúng tà.

“Cút ah! Trần huynh bảo chúng ta cút, không nghe thấy sao? Mau mau cút...”

Tây Môn Phong lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía Trần Hạo, cuối cùng đột nhiên quay đầu, mang theo một đám tùy tùng rời đi.

Cảnh tượng này khiến cho tất cả mọi người đều mơ hồ không rõ tại sao, xen lẫn khiếp sợ. Nhất là những tu luyện giả biết rõ thân phận của Tây Môn Phong càng thi nhau suy đoán Trần Hạo rốt cục là ai, hoặc là đệ tử của nhân vật lợi hại nào...


Dù sao những chuyện chỉ có thể hiểu mà không thể diễn đạt bằng lời, không phải có thể nhìn ra.

“Trần... Trần huynh, ngươi...” Phí Lệ Na đầy băn khoăn nhìn Trần Hạo.

“Hạo... Sao ngươi quen hắn?” Hách Liên Vũ Tử cũng ngước khuôn mặt nhỏ hỏi.

“Hạo Hạo, đã xảy ra chuyện gì?”

“Khụ khụ... đó là một tên đê tiện, lần trước lúc ta đến thế giới thứ hai đã từng gặp qua, bị ta đánh cho một trận, có lẽ là sợ ta rồi...” Trần Hạo đã chuẩn bị sẵn tinh thần động thủ, chỉ không ngờ Tây Môn Phong lại có thái độ đó... Cái này càng khiến Trần Hạo không biết nói gì, càng ghê tởm, càng buồn nôn... Hắn thà nguyện tên kia nổi giận, cùng mình oanh oanh liệt liệt đại chiến, cũng không muốn loại kết cục này, nó giống như một con ruồi linh động, đập nhưng không đập trúng, cứ ong ong bay lượn bên tai....

“Không lý nào... Trần huynh, chiến lực của ngươi dù siêu việt cảnh giới, nhưng... Tây Môn Phong là một tên trời không sợ đất không sợ, nhất là ở thế giới thứ hai càng là như vậy, sao có thể...” Phí Lệ Na nói.

“Ai biết đã xảy ra chuyện gì, được rồi, được rồi, sắp đến lượt các ngươi rồi...” Trần Hạo cố nén cảm giác rùng mình, thay đổi chủ đề.

...

“Thú vị...Tây Môn gia kiểu gia đình quý tộc điển hình lại phục phục tùng tùng hắn... Cái này có chút không đúng... Không có lý do...”

Trong đám đông, một thiếu nữ thu liễm khí tức, cố làm cho mình giống như một tiểu muội bình thường, trong mắt ánh lên một tia kinh ngạc và hài hước, nhìn chằm chằm theo bóng dáng Trần Hạo, trong lòng thầm nghĩ.

“Sau khi bước vào tiên cảnh, thăng cấp của mình đúng là vượt qua tưởng tượng, nhưng... vẫn chưa đủ. Cấp bậc nhân tiên cảnh sơ kì, trong thời gian ngắn, xác suất chiến thắng cùng lắm chỉ sáu mươi phần trăm... Thân thể, thiên phú, tuyệt học, mặc dù quan trọng, nhưng chiến kĩ cũng quan trọng, có lẽ phải trải qua một khoảng thời gian tôi luyện, sau khi kinh nghiệm thực chiến phong phú, xác suất có thể lên đến chín mươi phần trăm... Hi vọng là có, nhưng... mình cũng không thể toàn bộ kí thác trên người hắn...”

“Theo dõi tình hình chiến đấu của hắn, có tin tức kịp thời truyền về cho ta.” Thiếu nữ phát ra một tin tức.

Thiếu nữ rõ ràng đứng ở đó, nhưng kì lạ là không thu hút sự chú ý của quá nhiều người, lúc nàng rời đi càng là mây trôi nước chảy, lặng lẽ không một tiếng động...

...

Đến phiên ba người Trần Hạo, ba người trực tiếp đem thẻ tài phú trên người mình giao cho nhân viên làm việc, hành động này cũng giống như việc quẹt thẻ trên trái đất, nhưng nguyên tắc thu phí ở đây là đợi tu luyện giả ra ngoài, dựa theo tiêu thụ thực tế, trực tiếp khấu trừ.

Sàn thi đấu không cùng đẳng cấp, tiêu chuẩn thu phí cũng khác nhau.


Nhưng người vào xem thi đấu lại không bị hạn chế cảnh giới, ví dụ nhân tiên cảnh phân thành sơ kì, trung kì, hậu kì ba cấp bậc khu vực, nhưng sau khi bước sân thi đấu, nếu là xem thi đấu, ba khu vực này đều không bị hạn chế, chỉ là không thể vào khu vực của địa tiên cảnh trở lên.

Nhưng nếu muốn chiến đấu, cấp cao không thể khiêu chiến cấp thấp, đây là nguyên tắc cơ bản.

...

“Trận đấu của hai cao thủ đó có lẽ bên kia, đi, chúng ta đi xem sao!”

Sau khi bước vào sân thi đấu, Trần Hạo liền cảm nhận được một luồng chiến ý nồng đậm vượt qua các lôi đài xung quanh, từ khu vực trung tâm truyền đến. Rất nhiều tu luyện giả cũng đang chen chúc đi về hướng đó.

Cái này khiến cho bản chất hiếu chiến trong người Trần Hạo càng sôi trào mãnh liệt, Trần Hạo bỗng nhiên sinh ra một loại tham vọng muốn chinh phục nơi này!

Không chỉ là vì giao phó của Vô Cực lão tổ, cái này thuần túy là khát vọng trong lòng hắn, khát vọng trở thành cường giả!

Từ lúc bước vào tu luyện giới đến bây giờ, cả quãng đường, Trần Hạo trải qua vô số lần quyết đấu, thực sự khiến Trần Hạo sảng khoái thích thú chỉ có quyết đấu, chỉ có lôi đài, bất luận từ phương diện nào cùng cường giả chiến đấu mới là tôi luyện nhất, nhiệt huyết nhất, khiến Trần Hạo cảm thấy sảng khoái nhất!

Trước đây, điều duy nhất khiến Trần Hạo cảm thấy nuối tiếc là không thể thực sự thoải mái tay chân trong quyết đấu...

Còn bây giờ, thế giới thứ hai đã bù đắp tiếc nuối đó, ở đây không có quy tắc! Có thể thực sự không chút kiêng kị chém giết!

...


“Mau, mau, đừng nhìn nữa, không phải là hai mỹ nữ sao? Sắp bắt đầu rồi, cái này chính là tiên cảnh đỉnh phong quyết đấu đấy, đi!”

“Mẹ, chiến ý mạnh quá, không hổ là cao thủ xếp hạng mười ba, hạng hai mươi sáu tiên cảnh, chỉ riêng chiến ý đã bao phủ toàn tràng.... Mau đi mau đi, nhìn bộ dạng này là sắp bắt đầu rồi!”

“Giá nào cũng được, một trăm viên thì một trăm viên, lần này kiểu gì cũng phải vào cảm nhận một lúc...”

Đám đông nhanh chóng di chuyển, không ít người vừa đi vừa nói.

“Một trăm viên? Cảm nhận trận đấu của họ đắt vậy?” Trần Hạo có chút kinh ngạc hỏi. Dựa theo tin tức hắn tìm hiểu được, trận đấu của tiên cảnh ba tiểu cảnh giới chỉ cần mười viên tiên nguyên tinh là có thể tâm thần bước vào trong lôi đài cảm nhận khí tức chân thật của giao chiến.

“Danh khí đến trình độ họ, đến sân thi đấu này thi đấu đều là để kiếm tiền, nếu không, họ trực tiếp đấu võ không phải xong sao? Đâu cần đợi từng này người đi xem...”

“Kiếm tiền? Ý ngươi là... Sân thi đấu chia hoa hồng cho họ?” Trần Hạo hỏi.

“Ừm. Nhưng chỉ người có danh khí cực lớn mới có tư cách này. Hoa hồng được chia bao nhiêu thì không liên quan đến việc có bao nhiêu tu luyện giả đến xem, chỉ có tiêu tiền vào lôi đài cảm ngộ, hai bên giao chiến mới được chia hoa hồng. Nhân số càng nhiều, hoa hồng được chia cũng càng nhiều..." Hạ U U nói. Nàng và Hách Liên Vũ Tử mấy trăm năm vừa qua đã đến rất nhiều sân thi đấu, đối với tình huống nơi này đều biết rõ.

“Vậy cũng không tệ...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận