Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Trong một mảng tiếng ồ lên tán thưởng, thiếu nữ thiên tài số một của Đông Lưu thành, nữ thần trong cảm nhận của vô số người tu luyện trẻ tuổi, khi sinh ra là có được tương lai vô hạn, hơn nữa dám lấy Đông Lưu mệnh danh - Phiếm Đông Lưu, nàng thong thả đi đến.

Trên khuôn mặt hơi tỏ ra ngây ngô non nớt, cũng không phải quá xinh đẹp nhưng tràn ngập sức quyến rũ của Phiếm Ðông Lưu tràn đầy mỉm cười cảnh xuân tươi đẹp, mang theo một tia thẹn thùng ửng hồng của thiếu nữ, càng thêm tỏ ra tươi đẹp động lòng người. Mặt nàng thỉnh thoảng hơi nghiêng một bên, nhìn thiếu niên bên người ngọc thụ lâm phong, khí vũ hiên ngang, đối với chung quanh ồn ào cùng tán thưởng thoáng như không nghe thấy. Trong mắt nàng, chỉ có hắn.

Mà trong mắt thiếu niên cũng mang theo ái mộ không che giấu.

Khí tức hai người, tinh khí thần hai người, tuyệt thế phong tư quần anh tụ hội của hai người, căn bản không cần làm ra bất cứ bộ dáng gì, ở trong đám người đã thành tồn tại cao cao tại thượng, bọn họ không cố ý hiển lộ mình hạc trong bầy gà, nhưng người tu luyện chung quanh đến 99% người tu luyện đều vô hình trung đem mình coi là gà, đưa bọn họ trở thành hạc.

Chỉ có một bóng lưng vừa rồi còn dẫn tới ồ lên, nhưng giờ phút này lại mọi người dời đi tầm mắt. Ðối với cái này không hề có cảm giác.

Mấy chục đạo thần niệm mạnh mẽ đến, Trần Hạo không cố ý phóng tức khí tức, hắn để tự nhiên như vậy. Mấy chục đạo thần niệm chưa phát hiện bất cứ manh mối gì, liền dời qua người khác.

“Thì ra là nha đầu kia? Ác... Hẳn là Trần Lâm đệ tử thánh điện này khả năng lớn hơn...”

Mấy chục đạo thần niệm ở trên hai người thoáng quét qua, chợt ra được kết luận.

Dẫn động cảnh tượng phong vân tế hội Kim lân hóa rồng, dù là cao thủ Hồng Mông chí tôn cảnh cũng không cách nào xác định tập trung một người nào đó, chỉ có thể cảm giác vị trí cảnh tượng Kim lân hóa rồng, mà phán đoán đại khái ra vị trí người dẫn động, sau đó đoán người tu luyện nào có khả năng. Mà cửa vào trung tâm liên minh có vô số người tu luyện hội tụ, chỉ có Đông Lưu thành đệ nhất thiên tài thiếu nữ Phiếm Đông Lưu cùng sư trưởng Trần Lâm thánh điện phái tới chiến lực Ðịa Tiên cảnh xếp hạng cực cao, hai người có khả năng nhất. Nhưng khả năng Trần Lâm lớn hơn một chút.

Người tu luyện Ðịa Tiên cảnh Đông Lưu thành đạt được tư cách tiến vào nguyên thủy bí cảnh, bao gồm danh ngạch phân phối cùng tán tu thông qua khảo thí, tổng cộng khoảng một trăm vạn người, tạo thành một sư đoàn, Trần Lâm là sư trưởng thánh điện sai xuống.

...

“Khí tức thật mạnh...”


Trần Hạo bị xem nhẹ, hắn chậm rãi đi tới trước mặt lão giả phụ trách đưa tin. Thời điểm lão giả nhìn thấy Trần Hạo, ánh mắt lóng lánh ra một tia kinh ngạc, nhịn không được trong lòng khen. Trẻ tuổi, Địa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong, khí tức lại có thể so với cao thủ Địa Tiên cảnh hậu kỳ đỉnh phong cấp thiên tài, vậy vô luận đi đến nơi nào cũng không thấy nhiều, e rằng chỉ có trong Hạo Vũ thánh điện mới có thể tùy ý thấy được.

“Tiền bối. Ta tới báo danh.” Trần Hạo ôm quyền nói.

Giờ phút này, cao trào báo danh đã qua đi. Trên trăm cái điểm đưa tin, có một nửa đều để trống, không cần xếp hàng.

“Ðược. Mời đưa ra lệnh bài khảo thí của ngươi” lão giả nói.

“Số hiệu khảo thí: Công*, nhưng lĩnh lệnh bài bình thường. Tên họ: Trần Hạo, khu vực Á Dĩnh tinh, xuất thân Vô Cực tinh... Thế mà chỉ là một tinh cầu nhỏ phía dưới Á Dĩnh tinh? Ba bốn năm trước thành tích sơ thí danh chấn Hạo Vũ tinh hệ của Á Dĩnh tinh, không phải là Vô Cực tinh Trần Hạo sao? Hô...” Lão giả sau khi thông qua lệnh bài khảo thí của Trần Hạo, đọc lấy tình huống của Trần Hạo, ban đầu có chút kinh ngạc Trần Hạo chỉ là lệnh bài bình thường. Dù sao, khí tức như vậy dù không đủ đại đội trưởng vạn người, đạt được tiểu đội trưởng ngàn người là không có bất cứ vấn đề gì, nhưng Trần Hạo chỉ là lệnh bài bình thường, cũng chỉ là tiêu binh binh bình thường. Nhưng sau khi nhìn thấy tư liệu của Trần Hạo, nhất thời nhớ tới thành tích sơ thí ba bốn năm trước danh chấn Hạo Vũ tinh hệ.

Ðiều này làm cho ánh mắt lão giả nhìn về phía Trần Hạo nhất thời càng thêm kinh ngạc.

“Chỉ trong ba bốn năm liền từ Nhân Tiên cảnh đột phá đến Địa Tiên cảnh, còn có được khí tức cường hãn như thế... Cái tốc độ trưởng thành này thật sự là đáng sợ...”

“Tiền bối... Có vấn đề sao?” Trần Hạo thấy lão giả kinh ngạc nhìn mình thật lâu không có phản ứng, hắn nhịn không được hỏi.

“Không... Không thành vấn đề. Trần Hạo tiểu hữu, thật không nghĩ tới ngươi có thể khảo thí Đông Lưu thành chúng ta, lệnh bài bình thường, nghĩ hẳn ngươi là từ bỏ lệnh bài chức vị nhỉ? Ha ha... Ðến, xin nhỏ vào giọt tinh huyết!”

Người có tiếng, cây có bóng. Tuy thực lực của Trần Hạo không thể cùng lão giả so sánh, nhưng tiềm lực của hắn nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhất định sẽ là một tầng đứng đầu của Hạo Vũ tinh hệ. Cho nên lão giả khách khí rất nhiều, thậm chí lấy việc Trần Hạo tham gia khảo thí nguyên thủy bí cảnh ở Ðông Lưu thành là một vinh dự.

“Được.” Trần Hạo mỉm cười, liền bức ra một tia tinh huyết rót vào trong lệnh bài lão giả đưa.

Chợt lệnh bài tràn ngập khí tức huyền ảo, hóa thành một tia sáng nhập vào mi tâm Trần Hạo, không có bất cứ cảm giác gì, nhưng Trần Hạo lại biết cái lệnh bài này đã dung nhập đến trong nguyên thần của hắn, đồng thời sẽ trở thành tồn tại chứng kiến tất cả hành động của hắn ở nguyên thủy bí cảnh.


“Ồ? Địa Tiên cảnh sơ kỳ đỉnh phong đã có được khí tức như vậy?”

Ngay tại thời điểm Trần Hạo chuẩn bị rời khỏi, hai bóng người xuất hiện ở phía sau hắn, lúc này mới từ trên người đối phương phân tâm ra, chú ý tới Trần Hạo, hơi kinh ngạc nói.

“Vị huynh đệ này, không biết xưng hô như thế nào? Tại hạ Trần Lâm, đệ tử thánh điện, sư trưởng được sai khiến đến Ðông Lưu thành” Trần Lâm ôm quyền nói, nhìn như nho nhã lễ độ, nhưng ý trong lời nói rõ ràng là trên cao nhìn xuống. Ðương nhiên, bản thân hắn không hề có cảm giác, tương tự đổi làm bất luận kẻ nào, cũng không cảm thấy kỳ quái. Dù sao, người ta là đệ tử thánh điện, hơn nữa còn là phái đến Đông Lưu thành, thống soái cao nhất nguyên thủy bí cảnh lịch luyện lần này. Hắn sở dĩ chào hỏi Trần Hạo, một là kinh ngạc tuổi, cảnh giới, khí tức của Trần Hạo, thiên tài như vậy hẳn là đệ tử thánh điện, nhưng hắn không biết. Hai là thân làm thống soái cao nhất, hắn đương nhiên muốn kết bạn một chút với Trần Hạo khí tức cường đại. Dù sao, ở hắn xem ra, đây khẳng định là một người cấp bậc đại đội trưởng vạn người.

Trần Lâm nói như vậy, Phiếm Ðông Lưu cũng không có bất cứ cảm giác gì, cảm thấy đương nhiên. Chẳng qua, Phiếm Đông Lưu lại nhìn Trần Hạo khẽ nhíu mày, ánh mắt tựa như có chút đăm chiêu. Nếu chưa gặp được Trần Lâm trước mà gặp Trần Hạo trước, nàng khẳng định sẽ nói chút gì, bởi vì nàng cảm giác được một tia khí tức quen thuộc. Càng làm cho nàng nghĩ tới một người mà nàng cho rằng khả năng không lớn là người đó.

Nhưng giờ phút này, nàng quả quyết sẽ không nói cái gì. Dù Trần Hạo có phải người kia hay không, đều không còn ý nghĩa, tựa như người nọ dùng thanh âm già nua nói với nàng một câu: “Người ngươi chờ đợi là thiên tài chiến lực, tuổi xứng đôi với ngươi, không phải ta.”. Mà bây giờ, nàng đã đợi được, hơn nữa là các phương diện đều tốt vượt qua nàng hy vọng.

Lúc này, nàng không thể nói ra việc ngốc thiếu nữ hoài xuân như vậy, lúc trước, bởi vì đối phương thần bí, cường đại, bỏ lỡ liền rất khó tìm, nên nàng xúc động trước mặt mọi người mà thổ lộ.

Thiên tài là ngạo khí, nhất là Trần Hạo trong xương tủy tràn ngập khí tức cuồng ngạo, càng là như thế.

Cho nên, cùng là loại người mẫn cảm. Người khác cho rằng đương nhiên. Trần Hạo thì cảm ứng ra chỗ tốt của đối phương, đối phương không cho rằng Trần Hạo sẽ khó chịu khi nghe hắn nói như vậy. Trần Hạo cũng biết lúc này không cần thiết đối chọi gay gắt. Hơn nữa Trần Hạo cũng rõ ràng ý đồ của đối phương.

“Tại hạ Trần Hạo, một tiểu binh.” Trần Hạo ôm quyền đáp lễ, mỉm cười nói.

“Nhất giới tiểu binh? Đơn thuần bằng vào khí tức của ngươi, lực lượng tuyệt đối có thể đạt được chức vụ đại đội trưởng, xem ra là ngươi chủ động từ bỏ... Nhưng không sao, chỉ cần biểu hiện tốt, phần của ngươi, ta sẽ không thiếu ngươi!”

“Cảm ơn!” Trần Hạo không kiêu không nịnh nói. Trong lòng đang nói thầm gia hỏa này kiểu cách nhà quan, “mình chủ động từ bỏ làm quan, tất nhiên là muốn làm độc hành hiệp, nào sẽ theo các ngươi hoạt động tập thể?”


“Ha ha... Trần huynh đệ, có đôi khi lợi dụng lực lượng đoàn đội, đạt được thu hoạch tuyệt đối là vượt xa cá nhân. Số mệnh một người mạnh hơn nữa, ở trong cạnh tranh giành giật từng giây, đạt được chung quy là có hạn... Ngươi cần phải cân nhắc cho tốt.” Trần Lâm tựa như nhìn ra ý nghĩ của Trần Hạo, thời điểm Trần Hạo ôm quyền xoay người, hắn lễ phép khẽ gật đầu, lại nhắc nhở nói.

“Khi cần thiết, ta sẽ xuất hiện...” Trần Hạo đủng đỉnh nói, thân hình nhoáng lên một cái, nhanh chóng hướng lối ra phóng đi.

Mới lao ra khỏi cửa lớn, Trần Hạo đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa cắm đầu ngã, mắt trừng rất lớn, nhìn bóng người hai tay chống nạnh, hai chân tách ra, mang theo vẻ mặt mỉm cười như ác ma, hưng phấn kích động mỉm cười, hơi ngẩng khuôn mặt đẹp, thẳng tắp trừng mắt nhìn hắn.

“Khụ khụ...”

“Hừ hừ... Ha ha ha...”

“Sao ngươi lại tới đây?”

“Sao ta không thể tới?”

“Làm đại đội trưởng?”

“Ðại đội trưởng? Quá coi thường người ta rồi nhỉ? Bản đoàn trưởng thống lĩnh mười vạn đại quân, ừm, ngươi là một tiểu binh binh trong mười cái đại đội vạn người, trong trăm cái tiểu đội ngàn người, trong ngàn cái tiểu tổ trăm người dưới trướng đoàn trưởng! Nhìn thấy bản đoàn trưởng còn không hành lễ?”

“Chào đoàn trưởng đại nhân! Tạm biệt đoàn trưởng đại nhân...” Trần Hạo tuy trong lòng rất kích động, càng hưng phấn, nhưng thực không còn gì để nói, nhìn nha đầu trước mặt, khom mình hành lễ, rất phối hợp nói.

“A? Ngươi làm gì vậy... Đợi ta chút, ta còn chưa báo danh...”

“Ca ở Lưu Vân tửu lâu đặt sẵn phòng chờ ngươi!”

Tê!

Trần Hạo truyền âm xong, liền hóa thành một dải ánh sáng, đi như tia chớp. Tuy quyết định không giấu đầu lộ đuôi, khôi phục bản thân, nhưng hắn không muốn người ta chú ý. Nha đầu này thì không sao, nhưng tiểu binh muốn độc hành lại để ý đoàn trưởng lớn như vậy, nếu câu kết làm bậy thì không còn thể thống gì. Hơn nữa, nếu có hoạt động cần đến tập thể, phân phối cho hắn nhiều một chút, sẽ khiến người ta dị nghị. Nha đầu này thì không hiểu đạo làm quan.


“Lưu manh... Chỉ một lát cũng không chờ ta...”

Long Ðình tức giận đến chà chà chân, sắc mặt hiện lên một tia thẹn thùng, thầm nghĩ.

“Ðình Ðình, đó là ai?”

Ở cách Long Đình không xa, ba nam một nữ đã đứng lại, lúc này đi tới bên cạnh Long Đình, thiếu nữ trong đó tràn ngập tò mò hỏi, ba người trẻ tuổi khác cũng tò mò nhìn Long Ðình.

Bốn người này là đệ tử đồng đường thánh điện với Long Đình, khí tức mỗi người nhìn từ mặt ngoài đều so với Long Ðình cường đại hơn. Bọn họ cùng Long Ðình giống nhau là thành viên mười đại đoàn trưởng thánh điện sai khiến đến. Chẳng qua, khác với Long Đình là bọn họ xuất thân Ðông Lưu thành, thật sự là bị sai khiến đến. Mà Long Ðình xuất thân Á Dĩnh tinh, thì thông qua xin phép mới bố trí đến Ðông Lưu thành.

“Ha ha a... Tiểu Vi tỷ, có phải rất tuấn tú hay không?” Long Ðình nhìn về phía thiếu nữ so với nàng sớm tiến vào thánh điện hơn mười năm, trên mặt mang theo đắc ý không chút nào che giấu, nói.

“Ừ, quả thật rất tuấn tú rất tuấn tú... Là siêu cấp đẹp trai, tuy so với Nhân Thiên kém hơn một chút, chẳng qua, khí tức của hắn còn mạnh đáng sợ... Quan trọng nhất là hắn chỉ là Ðịa Tiên cảnh sơ kì đỉnh phong... Xem bộ dáng đắc ý của ngươi, chẳng lẽ là đạo lữ ngươi nhận định?”

“Ngươi nói xem?” Long Đình khẽ nhíu lông mày dài nhỏ, khóe miệng cong lên, hỏi ngược lại.

“Ta hiểu rồi... Ngươi xin đến Đông Lưu thành, căn bản không vì quan hệ tốt với ta, là vì hắn, đúng không?”

“Nào có nào có, Tiểu Vi tỷ, ta chính bởi vì ngươi mới xin tới nơi này, gặp được hắn, thuần túy là trùng hợp...” Long Ðình nói.

“Ài... Vốn ta còn cho rằng có chút cơ hội, đau lòng...”

“Có ta ở đây, ngươi có cơ hội cái rắm? Nhưng ta cũng đau lòng...”

“Ha ha ha... Chân trời nơi nào không có cỏ, có hoa. Danh hoa đã có chủ, ồ. Sai... Vốn danh hoa đã có danh thảo...” Long Ðình nhìn thoáng qua hai thiếu niên tựa như độc thân, nhưng đều có thân mật, đắc ý nói. Bốn người này là thời gian nửa năm qua, Long Ðình ở thời điểm huấn luyện tập thể quen biết, biết được bốn người quan hệ cũng rất tốt, Long Đình sau khi biết được bốn người là xuất thân Đông Lưu thành, cũng có ý kết giao. Cho nên, ở trong huấn luyện tập thể thời gian dài ở thế giới thứ hai, đã rất quen thuộc. Tuy không hiểu rõ nhưng ít nhất cũng rất có hiểu biết. Hai thiếu niên cố ý làm ra một cái bộ dáng u oán đau lòng, một người tên là Chung Dương Danh, một người tên là Cẩu Ðạo Thiên.

Một thiếu niên khác tên Đoạn Nhân Thiên, là đạo lữ của Tiểu Vi tỷ mà Long Đình xưng gọi, tên của nàng là Mạc Vi Vi. Gia hỏa này lúc nghe Mạc Vi Vi đồng ý với Long Đình là người nào đó rất tuấn tú hơn nữa siêu cấp đẹp trai, tuy biết Mạc Vi Vi nói là sự thật, nhưng cũng khó chịu, ở trước mặt đạo lữ của mình mà mãnh liệt khen một nam nhân khác như thế. Sau đó Mạc Vi Vi bổ sung một câu là so với hắn kém hơn một chút, hắn hiểu đây là nói dối nhưng cảm giác vẫn vui cùng đắc ý một chút. Ít nhất nam nhân như hắn còn có tôn nghiêm, tuy quả thật không quá tuấn tú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận