Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Thánh điện cao tầng như vậy, ở bên ngoài, hai bàn tay có thể đếm được. Trong bóng tối tất nhiên cũng có, nếu không, lão giả chắc chắn biết thiếu nữ họ Trần này.

Nhưng dù nói như thế nào, có thể biểu hiện ra xuất thân thánh điện, cũng là tồn tại làm cho người ta hâm mộ ghen tị, bối cảnh của nàng tuyệt đối là cường hãn trâu bò đến mức tận cùng.

“Cái này phải nói cho thành chủ, đối tượng trọng điểm của yến hội buổi tối chỉ sợ cần điều chỉnh một chút...” Lão giả phụ trách tiếp đãi Trần Tuyết báo danh, suy nghĩ một chút, liền làm ra quyết định. Loại chuyện này ở trước đó, thánh điện sẽ không phô trương thông báo, nhưng bọn hắn phát hiện thì tuyệt đối không thể không coi trọng. Đem người ta hạ thấp giá trị, đó chính là rất ngu ngốc.

Dù sao, thời điểm lần này nguyên thủy bí cảnh đưa tin, cũng là thời điểm kiểm nghiệm tin tức chân thật. Thánh điện dù muốn giấu giếm thân phận, ở lúc này cũng không thể được. Nói cách khác, cao tầng thánh điện biết thân phận của Trần Tiểu Bạch sẽ bị Ðông Lưu thành phát hiện. Bọn họ nếu không tỏ vẻ chút nào, thì coi như không tôn kính đối với trưởng bối của Trần Tiểu Bạch.

...

Trần Tuyết trở về tửu lâu nhanh như điện, không trì hoãn thời gian, chỉ cần hơn mười phút thời gian là đến nơi.

Nhưng làm nàng kinh ngạc một điều.

“Trần tiểu thư, chào ngài!”

Vừa trở lại Ðông Lưu tửu lâu, ba lão giả khí tức thu liễm nhưng vô hình trung phát ra uy áp hầu như làm cho thiên địa phủ phục, thế mà đứng ở cửa tửu lâu, thời điểm nhìn thấy nàng đến, liền ra đón, vẻ mặt mỉm cười, quan trọng hơn là ánh mắt nhìn về phía Trần Tuyết, làm Trần Tuyết rất khó hiểu, càng thấp thỏm bất an cực điểm, xấu hổ cực điểm.

Lão giả như thế, người khác chỉ liếc một cái là nhìn ra thân phận, địa vị tôn sùng, tu vi so với bất cứ Thiên Tiên nào cũng cường đại hơn, thế mà đối với nàng ôm quyền, hơn nữa ánh mắt từ ái mơ hồ cung kính. Lời chào hỏi còn kính xưng “Ngài”.

Tình huống thật khó hiểu.

“Tiền... Tiền bối, các ngươi... Đây là?” Trần Tuyết thấp thỏm khom mình hành lễ, lên tiếng hỏi.


“Trần tiểu thư, liên minh vừa biết được Trần tiểu thư ngài đến Ðông Lưu thành chúng ta, có chỗ thất lễ, còn xin thông cảm...”

“Cái này... Tiền bối, các ngươi... có phải lầm rồi hay không? Ta chỉ là đệ tử thánh điện bình thường, không cần khách khí như thế...” Trần Tuyết cũng không cho rằng mình là đại nhân vật gì, đừng nói ba người là ngưu nhân Hồng Mông chí tôn cảnh, chính là bằng vào bộ dáng của người tu luyện chung quanh rất cung kính nhìn ba người, Trần Tuyết có thể đoán được ba người này là cao tầng đứng đầu Đông Lưu thành. Lại có thể đối với nàng một đệ tử thánh điện khách khí như thế.

Nhưng cái bộ dáng của ba người thì đã không thể dùng hai chữ “Khách khí” để hình dung.

Trần Tuyết tuy không rõ tình trạng, nhưng không cho rằng mình có thể lạnh nhạt thừa nhận, nàng nghĩ là lầm chỗ nào đó.

“Hiểu rồi hiểu rồi. Trần tiểu thư, phòng cao cấp nhất của Lưu Vân tửu lâu đã an bài xong cho ngài, hai vị bằng hữu của ngài cũng an bài ở cách vách ngài, ngài xem buổi tối chỗ yến hội...?”

Ba người vẻ mặt không thay đổi, lão giả ở giữa liền truyền âm hỏi.

“Phòng đỉnh cấp, ghế yến hội?” Trần Tuyết nghi hoặc truyền âm nói.

“Là như thế này, lần này sư trưởng Ðông Lưu thành chúng ta tới nguyên thủy bí cảnh, chính là thống lĩnh tối cao đệ tử thánh điện các ngươi sai khiến, Trần Lâm, muốn ở đêm nay triệu tập mọi người chức vụ trên chính phó đại đội trưởng cử hành một hồi yến hội, trao đổi lẫn nhau quen thuộc chút, do Ðông Lưu thành chúng ta phụ trách tổ chức, đến lúc đó, ghế của ngài... Chúng ta dựa theo cấp bậc phó đoàn trưởng của ngài an bài sao?”

“Ồ, nên an bài như thế nào thì an bài như thế nha... Ta chỉ là phó đoàn trưởng bình thường mà thôi...”

“Rõ, vậy Trần tiểu thư, phòng đỉnh cấp... Không thành vấn đề chứ?”

“Đa tạ thịnh tình, ta và bằng hữu đã có phòng... Nếu không có việc khác, vãn bối đi qua trước...”

“Được, được! Mời ngài!”


Trần Tuyết không hiểu ra sao, nhanh Chóng rời khỏi, thật sự không rõ đối phương vì sao đối với mình một đệ tử thánh điện bình thường long trọng như thế. Có lẽ thân phận giả này của nàng bị đối phương nhận lầm thành người nào đó. Chỉ sợ cũng chỉ có loại khả năng này. Dù sao nàng không nhận của bọn họ cái gì, dù bọn họ sau này phát hiện lầm thì cũng không liên quan nàng chuyện gì.

...

“Trần Tiểu Bạch này thật sự là không tồi, đối với chúng ta rất cung kính, lời nói cử chỉ cũng rất để mắt chúng ta... Giống nàng đệ tử thân phận như vậy, chính là có rất ít khiêm tốn lễ phép như vậy...”

“Ha ha, quả thật như thế. Chúng ta cũng từng gặp không ít đệ tử thân phận như vậy, mỗi người đều thực đem bản thân là loại nhân vật gì, lại không biết người khác cho bọn hắn mặt mũi là xem ở phía trên của bọn hắn. Nhất là lần trước tiểu tử kia đến Ðông Lưu thành chúng ta... Tốt xấu chúng ta cũng là nhân vật đứng đầu Hạo Vũ tinh hệ, thật đúng là coi chúng ta sợ hắn?”

“Phải, nếu không phải vì Ðông Lưu thành chúng ta, ai nghe hắn sai phái... Lão tử tốt xấu cũng là Hồng Mông chí tôn!”

Trần Tuyết không biết là nàng sợ hãi từ chối thịnh tình của đối phương, lại làm cho ba lão giả khen ngợi thêm.

Trên thực tế, ba lão giả đều là nhân vật cao tầng của Ðông Lưu thành, đặt tới Á Dĩnh tinh ba mươi sáu chủ tinh, dù không thể đạt được vị trí người cai quản, cũng tuyệt đối là tồn tại gần với người cai quản. Nhân vật như vậy dù ở Hạo Vũ tinh hệ, cũng là đại năng uy chấn một phương. Cũng chỉ có cao tầng đích hệ đứng đầu nội bộ thánh điện làm cho cả nhân tộc tôn kính sùng bái, mới có thể làm cho bọn họ long trọng tiếp đãi. Đây hoàn toàn là xem ở trên mặt mũi trưởng bối bọn họ. Nếu đơn thuần bằng vào bọn họ thì cái rắm cũng không phải. Mỗi lần gặp người như thế đến Đông Lưu thành, đều là một việc buồn bực. Nếu không tiếp đãi long trọng, vạn nhất đại nhân vật sau lưng hắn cảm thấy đối với hắn bất kính, sẽ thật không tốt, thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Đông Lưu thành. Nếu tiếp đãi long trọng thì rất nhiều thời điểm, những vãn bối đó thật đúng là đem bọn họ coi là người hầu sai khiến. Bọn họ còn phải chịu đựng, không thể cùng hắn so đo. Tựa như lần này lúc được lão giả chỗ đưa tin truyền đến tin tức, thành chủ Đông Lưu thành liền phái ba người đến. Trước khi đến, ba người đã làm tốt chuẩn bị nghẹn khuất.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới là hậu duệ cao tầng đứng đầu thánh điện Trần Tiểu Bạch này, hoàn toàn cùng đại đa số đệ tử có bối cảnh lớn kia là khác nhau, nên ba người cùng lúc thở phào nhẹ nhõm, cũng rất tán thưởng.

“Làm sao vậy?” Trần Hạo vẻ mặt thoải mái, tinh thần sáng láng, mở cửa ra. Sau khi nhìn thấy Trần Tuyết khẽ nhíu mày, có chút ngượng ngùng hỏi, chợt không đợi Trần Tuyết mở miệng, liền nói: “Tiểu Tuyết, ngươi nếu không thích, về sau không để ngươi như vậy là được...”

“Không, ta nào có không vui? Vừa rồi đụng phải chút việc lạ...”

“Việc lạ? Việc lạ gì?” Nghe được Trần Tuyết nói như thế, Trần Hạo nhẹ nhàng thở ra, hỏi.


Trần Tuyết sau khi đem tình huống vừa rồi ba cao thủ Hồng Mông chí tôn cảnh nói với Trần Hạo, nàng nói: “Ta cảm thấy bọn họ khẳng định là lầm cho rằng ta là ai... Ngươi nói có phải không? Ngươi cái vẻ mặt này gì đấy? Nói chính sự với ngươi đấy...”

“Ha ha... Chuyện tốt như vậy, yến hội tùy ý an bài là được, phòng đỉnh cấp sao không cần? Thân phận của ca, dù có tiền cũng không hưởng thụ được phòng cao cấp nhất nha...”

“Sai. Cũng không phải nhận lầm người, mà là thời điểm ngươi đưa tin, đối phương thấy được thân phận tin tức của ngươi, nên xuất hiện loại tình huống này, nếu không, lúc ngươi tiến vào Đông Lưu thành thì đã xuất hiện rồi...”

“Thân phận tin tức của ta khẳng định là giả nha...”

“Chính bởi vì giả hơn nữa thân phận giả rất trâu bò mới càng trâu nha... Ngươi ngẫm lại xem, nguyên thủy bí cảnh chính là hạn chế mọi người nên phải dùng thân phận thật sự tiến vào, có ai có thể sử dụng thân phận giả? Dù là đích hệ gia tộc đứng đầu của Ðông Lưu thành cũng không thể. An bài ngươi và Tiểu Vũ, Tiểu Liên các nàng trở thành đệ tử thánh điện, lại lấy thân phận giả xuất hiện, bản thân cái này cũng đã rất trâu rồi, hơn nữa, ta đoán không sai mà nói, cho ngươi thân phận giả còn là thân phận rất trâu... Nói như thế, thân phận giả này của ngươi sẽ không là thân phận giả, mà là thân phận người an bài có thể cho ngươi... Ha ha ha...”

“Không phải chứ?”

“Sự thật như thế, ha ha... Tựa như loại cảm giác này là không tệ...”

“Cái gì cảm giác không tệ?”

“Sợ cha... Khụ khụ, ta là nói, cái thân phận này của ngươi mang đến chỗ tốt, cảm giác cũng là không tồi...”

“Sợ cha... Là cái ý tứ gì? Ðừng gạt ta...” Trần Tuyết liền trừng mắt nhìn Trần Hạo, nói. Cùng Trần Hạo tiếp xúc có thể nói là nhiều nhất, nên nàng rất hiểu Trần Hạo. Nếu nói ra một cái từ ngữ nàng không hiểu, tất nhiên là có khúc mắc. Hơn nữa, từ sau khi bị giam lỏng, Trần Tuyết cảm giác được tất cả đều đến quá thuận, quá không thể tưởng tượng, nhất là trong khoảng thời gian này cung cấp các nàng không gian tu luyện, đến bây giờ liền là đệ tử thánh điện, hơn nữa còn tuôn ra thân phận giả rất trâu. Cái này giống như nằm mơ. Trần Hạo thiên phú tốt nữa thì cũng chỉ là chuyện của một mình Trần Hạo, nhưng lại có thể đối với toàn bộ tỷ muội các nàng chiếu cố như vậy. Trần Tuyết không ngốc, tuy không biết hưởng thụ được đãi ngộ là cấp bậc gì, nhưng có thể khẳng định toàn bộ Hạo Vũ tinh dù là đệ tử thế lực đứng đầu e rằng cũng chưa có loại đãi ngộ này.

“Cái này... Ta cũng chỉ là đoán, hẳn là... Lão cha của chúng ta, gì gì đó không đơn giản...” Trần Hạo gãi gãi đầu nói. Cũng không phải muốn giấu giếm Trần Tuyết, mà là hắn biết oán niệm của Trần Tuyết đối với phụ thân, đó chính là cha đẻ của nàng, nhưng nàng đã lớn như vậy, ngay cả gặp cũng chưa từng gặp một lần, càng không cần nói hưởng thụ tình thương của cha cùng thiên luân chi nhạc. Mà hắn đứa con không phải ruột thịt này, hiện tại đã là con, lại là rể hiền.

Đứng ở góc độ công bằng, dù là Trần Hạo đối với cách làm của phụ thân cũng rất không hiểu, cũng không phải nói phụ thân đã sai. Dù sao, lúc trước mẫu thân của Trần Tuyết, chính là Hàn Mai tiên tôn là dùng tâm kế. Nếu không, tỷ muội sinh đôi của nàng, chính là mẫu thân mình sẽ không trở mặt với nàng. Nhưng Trần Hạo có rất nhiều điều nghĩ không ra, giờ nhận biết đến xem, phụ thân hẳn là trâu bò đến độ cao không cách nào hình dung, “Vì sao phải mai danh ẩn tích đến Vô Cực tinh nho nhỏ, trở thành người tu luyện nho nhỏ, sau đó lại trở thành một phàm nhân, lại còn bị một tên ma cà bông đánh gãy chân...”

“Hắn khi đó thật không có năng lực hay thực phong ấn bản thân thành người thường?”

“Nhưng sau đó mình tăng lên, vì sao hắn càng ngày mình càng nhìn không thấu, tựa như cũng có được năng lực?”


Rất nhiều phương diện, Trần Hạo đều hoàn toàn không nghĩ ra.

Khi nghe được Trần Hạo nói, Trần Tuyết không lên tiếng nữa, sắc mặt trở nên khó coi.

“Tiểu Tuyết, đừng nghĩ nhiều như vậy, sẽ có một ngày đều có thể giải quyết... Chúng ta làm vãn bối, hơn nữa rất nhiều chuyện căn bản không hiểu... Ngươi không thể đứng ở góc độ của ngươi nhìn cái vấn đề này, bây giờ còn có ta phải không? Ta không nói phụ thân nhất định đúng, nhưng không thể nói ông không sai. Tương tự, mẹ của ta... Ta là nói sư phụ nàng khẳng định cũng có chỗ sai... Cho nên chúng ta chỉ có thể công bằng đối đãi, chờ tương lai sẽ có một cái kết quả... Ta từng nói với nàng, thời điểm ta đi thế tục giới thăm cha cùng mẹ, cũng chính là thời điểm sư phụ đem ký ức của bà ấy rút ra, bảo ta giao cho phụ thân, ông biết được nàng tồn tại, không biết cao hứng bao nhiêu đâu... Nàng tuy chưa từng gặp ông, nhưng ta tin tưởng, từ lúc đó bắt đầu, nàng đã luôn ở dưới ánh mắt của ông...”

“Vậy lại như thế nào?”

“Khụ khụ... Không như thế nào cả. Tóm lại, cho dù là vì tương lai chúng ta, nàng cũng nghĩ thoáng ra một chút phải không? Huống chi bây giờ cũng chưa phải kết quả cuối cùng... Chờ thời điểm chân tướng rõ ràng, chúng ta lại bình phán ai đúng ai sai, được chứ? Ta cái này cũng không phải thiên hướng cha...”

Trần Tuyết trừng mắt nhìn Trần Hạo ước chừng mấy giây, rốt cuộc nhẹ nhàng gật gật đầu.

...

Sau nửa canh giờ.

Kẹt...

Cửa lớn của phòng tu luyện chậm rãi mở ra, Long Ðình ăn mặc chỉnh tề, thoải mái đi ra, thời điểm nhìn thấy Trần Hạo cùng Trần Tuyết ngồi ở trong đại sảnh đều trừng mắt nhìn nàng, nàng cười “ha ha ha”. Một đôi mắt đẹp cùng Trần Tuyết đối diện gật gật đầu, liền tập trung Trần Hạo, “Chíu” một tiếng liền đến bên người Trần Hạo.

“Nói! Huynh là cố ý hại ta xấu mặt có phải không?”

“Khụ khụ... Ðình muội, cái này thực không phải cố ý...”

“Nói bậy! Biết rõ người ta có dược lực trong người, hơn nữa đã phát tác vài lần, huynh cũng không khởi động cấm chế phòng tu luyện... Làm hại ta...” Long Đình nói đến chỗ này, nhìn về phía Trần Tuyết, nói: “Trần Tuyết, Tiểu Tuyết, hắn không khởi động cấm chế, ta cái gì cũng nghe được... Hắn cũng là hại ngươi xấu mặt!... Mắc cỡ chết người ta rồi... May mắn là ta nghe được... Ngươi nói có nên giáo huấn hay không?”

Dù là Trần Hạo hay Trần Tuyết cũng đều bị Long Đình công kích bất ngờ. Đây là đại chiêu quần công toàn phương vị. Ban đầu nàng là kéo Trần Tuyết về phe mình để giáo huấn Trần Hạo một phen, nhưng phóng ra đại chiêu lan đến cả Trần Tuyết. Cái này làm cho khuôn mặt tuyệt đẹp của Trần Tuyết đỏ bừng, lại còn châm ngòi Trần Tuyết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận