Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Thành trì đó bây giờ tụ tập vô số người tu luyện, mấy người chúng ta nếu không phải nhìn thấy kẻ thù xuất hiện, tất nhiên cũng sẽ không rời khỏi... Ồ, đúng rồi, ba vị cô nương, mạo muội hỏi một câu, các ngươi hẳn là bằng hữu của Trần Hạo nhỉ?”

Người tu luyện này quan sát lời nói cùng sắc mặt, thông qua vẻ mặt ba người, hắn đã xác định ba người các nàng cùng Trần Hạo quan hệ không phải là cạn, cho nên sau khi nghĩ đến một sự kiện rất có khả năng, liền mở lời hỏi.

“Xem như vậy đi... Ða tạ các vị đạo hữu!” Hạ U U ôm quyền nói, bộ dạng rất nóng vội muốn rời khỏi.

“Đi thôi!” Đôi mắt Hách Liên Vũ Tử lóng lánh ra một vầng hào quang lành lạnh, nói.

“Ừm!” Khí tức quanh thân Đạm Đài Liên tương tự xuất hiện một tia dâng trào.

“Đợi chút... Chúng ta lúc tới, trùng hợp nhìn thấy một việc, có lẽ các ngươi có thể biết càng nhiều chút. Nếu là kẻ địch của Trần Hạo, chúng ta tất nhiên sẽ không lắm miệng, nếu là bằng hữu, ta nghĩ hẳn là hữu dụng đối với các ngươi...”

“A? Vậy đa tạ ngươi rồi!”

“Không cần khách khí. Không biết các ngươi quen biết đám người đạo lữ Trần Tiểu Bạch, Long Ðình, còn có đôi hoa tỷ muội kia của Trần Hạo sao?”

“Đương nhiên quen biết! Các nàng làm sao vậy?”

“Thời điểm chúng ta rời khỏi tòa thành trì đó, trùng hợp nhìn thấy vài người... Tuy bọn họ đã thay đổi hình tượng và khí tức, nhưng chúng ta đoán hẳn là các nàng... Các nàng ngay tại trong thành trì này, các ngươi đi tìm chút hẳn là có thể tìm được. Thực lưc các nàng cũng đều rất mạnh, chỉ là chưa thể đối kháng Thiên Tiên. Ta nghĩ, hẳn là Trần Hạo bảo các nàng rời khỏi, miễn cho đến lúc đó đại chiến đến phải chịu lây...”


Hạ U U nói lời cảm tạ lần nữa. Sau khi dặn dò mấy người này không nên tiết lộ tin tức các nàng, ba người liền nhanh chóng hướng về trong thành trì đi đến, cảm giác lực cường hãn lan tràn ra.

...

“Sát thần Trần Hạo thật là cường đại...”

“Phải. Bàn Long là một, đạo lữ thần bí là hai, Ðỗ Kinh là một, khí tức ba thiếu nữ này cũng rất cường đại, hơn nữa các nàng là có cơ duyên khác bước vào Thiên Tiên, nói không chừng so với chúng ta nghĩ càng mạnh hơn...”

“Ðó là khẳng định! Không cảm ứng được lúc vừa rồi đội trưởng nói đến Trần Hạo bị vây công, khí tức các nàng liền dao động sao? Ta cảm giác tùy tay đều có thể miễu sát chúng ta!”

“Ừm, đáng tiếc, Lan Hải Tông đám cẩu tạp chủng đó cũng đã đi qua. Nếu không thì chúng ta cũng có thể kiến thức một chút quyết đấu đỉnh phong thật sự!”

“Chuyện này chúng ta không cần thảo luận, càng không thể tiết lộ bất cứ tin tức gì ra ngoài. Ta có loại cảm giác, Sát thần là một nhân vật kiêu hùng tập hợp ngàn vạn số mệnh ở một thân. Chỉ là Địa Tiên cảnh trung kỳ, đã có thể chống lại Tứ Cuồng Long đã bước vào Thiên Tiên cảnh. Chỉ cần cho hắn thời gian bước vào Thiên Tiên cảnh, e rằng liền là Vô địch Thiên Tiên...”

“Rõ. Bất lợi với Sát thần, chúng ta tất nhiên sẽ không lắm miệng...”

Sau khi ba người bọn Hách Liên Vũ Tử rời đi, mấy người tu luyện thấp giọng nghị luận. Bọn họ ngay từ đầu nghe được Hạ U U hỏi, sở dĩ báo cho ba người không nên trêu chọc Sát thần, cũng không hoàn toàn là vì ba người.

Nguyên nhân chủ yếu là bọn họ không muốn có thêm cao thủ Thiên Tiên đi đối phó Sát thần Trần Hạo. Bởi vì bọn họ cũng là người nhận được chỗ tốt từ Trần Hao, không có Trần Hạo, giờ phút này bọn họ có thể đã chết ở trong tay dị tộc. Lúc trước Đỗ Kinh đem Trần Hạo điểm tô cho đẹp thành anh hùng Nhân tộc, được nhiều người ủng hộ như vậy, tất nhiên không có khả năng chỉ kích động thì sẽ có nhiều người hưởng ứng như vậy. Sự thật là Trần Hạo quả thực gián tiếp cứu tính mạng rất nhiều người tu luyện Nhân tộc.

...

Tê tê tê!

Nửa tháng sau, đệ cửu cấm, cung điện toàn bộ cấm khu thành trì chợt lóng lánh ra hào quang rực rỡ huyền ảo, vạn điện cộng hưởng, thiên địa tề minh, thiên địa rung chuyển mênh mông khôn cùng.

“Khu trung tâm sắp mở ra rồi!”

“Phong Tiên Cửu Cấm rốt cuộc sắp đột phá rồi!”

“Bước vào khu vực trung tâm thật sự, tất nhiên sẽ có truyền thừa, pháp bảo, tuyệt học càng cường đại hơn chờ đợi chúng ta! Ha ha ha...”

“Người tu luyện mười đại tinh hệ hội tụ, tất nhiên gió tanh mưa máu! Chúng ta phải cẩn thận thêm nhiều...”

Giờ khắc này, toàn bộ người tu luyện bước vào Phong Tiên Cửu Cấm đều kinh ngạc đứng dậy, cảm thụ được thiên địa rung chuyển khủng bố huyền ảo, có hưng phấn chờ mong, có đề phòng cẩn thận.

...


“Nhân tộc, Sát thần, còn có những Thiên Tiên đó, hừ! Ngày lành của các ngươi hết rồi! Ngưng Đạo Tiên Quả Hạch sẽ là của Lục U Minh ta! Khặc khặc khặc khặc... Ta sẽ đem các ngươi nhất nhất ám sát!”

Một làn khói đen từ trong kẽ đất nhỏ hẹp phiêu dật ra, hóa thành một cao thủ U Linh tộc tướng mạo dữ tợn. Ðây là trong hoang sơn dã lĩnh cách thành trì chỗ Trần Hạo chỉ có vạn dặm khoảng cách. Hắn tên Lục U Minh, cao thủ xếp hạng top mười U Linh tộc, từng bị Trần Hạo chém giết. Như Tứ Cuồng Long, lấy bùa hộ mệnh cường đại tông môn ban tặng giúp hắn chết mà sống lại.

Tê!

Chợt bóng người này hóa thành một làn khói mỏng, vô thanh vô tức trốn đi xa.

...

“Xuất phát!”

“Đi!”

“Rốt cuộc sắp biến mất rồi! Ha ha ha...”

Thịch thịch thịch! Rầm rầm rầm!

Hồ Mị Nương, Tứ Cuồng Long cùng rất nhiều cao thủ Thiên Tiên cảnh, giờ khắc này đều đem tốc độ thúc giục đến cực hạn, hưng phấn cực điểm, mỗi người như hận không thể đem đám người Trần Hạo bóp chết, bằng tốc độ nhanh nhất hướng về thành trì mà đi. Mấy chục người đồng thời phát động khí tức cuồng bạo phóng lên cao, làm người ta sợ hãi cực điểm.

“Trần Hạo. Chờ chết đi!” Tứ Cuồng Long đi trước làm gương, nở rộ sát khí nồng đậm.

Khuôn mặt Hồ Mị Nương dụ hoặc ngàn vạn lộ ra vẻ lạnh lùng ít khi có.

Với suy nghĩ của bọn chúng vào lúc này, bọn người Trần Hạo, Bàn Long đều phải chết.


Một tướng công thành vạn cốt khô, Hồ Mị Nương Tiên thiên đạo thai đạt được Hồng Trần Tâm Kinh truyền thừa của sáng phái tổ sư, nhất định sẽ trở thành nữ nhân bước lên đỉnh phong Nhân tộc, không ai có thể sỉ nhục nàng. Càng không ai có thể cướp đi bảo vật nàng muốn.

Váy dài phất phới, vạn đạo tề minh, tóc đen bay bay, trong giây lát, nàng liền đem Tứ Cuồng Long bỏ lại phía sau, phong thái tuyệt thế, tốc độ càng kinh người cực điểm.

...

Oành!

“Rống!”

Trong cung điện trung tâm, Bàn Long đang khoanh chân ngồi, chợt vươn mình đứng dậy, ngửa mặt lên trời thét dài. Gần hai tháng toàn lực tiềm tu, thân thể hắn nở rộ ra khí tức càng thêm khủng bố. Thân hình như núi cao hào quang bao phủ, như thần thú chào đời. Cơ bắp cuồn cuộn tràn ngập vô tận khí tức cuồng dã. Tiếng hét như sấm làm cung điện trung tâm vốn đã chấn động liền kịch liệt chấn động hẳn lên.

“To xác, ngươi lại mạnh hơn không ít rồi!”

Tê tê!

Trần Linh cùng Lý Dương thần thái bay lên, nhẹ nhàng như gió, phiêu đãng đến phụ cận Bàn Long.

“Các ngươi có nắm chắc đột phá đến Thiên Tiên chứ?” Thanh âm Bàn Long vang dội như sấm sét.

“Tất nhiên...” Lý Dương mỉm cười, như văn nhược thư sinh, nhưng mi tâm linh đài lại tỏa ra tinh quang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận