Ngạo Thiên Cuồng Tôn

“Chịu chết đi!”

Tê!

Đông Phương Triển vừa dứt lời, thân hình triển khai, phảng phất một làn khói mỏng xuất hiện ở ngoài ba thước với Trần Hạo, bảo kiếm trong tay đột nhiên rung lên, trong phút chốc bộc phát ra từng đạo kiếm quang màu rám nắng đậm rực rỡ, đâm ra một kiếm!

“Thật nhanh”

Trong đám người bộc phát ra từng trận kinh hô.

Leng keng leng keng leng keng...

Nhưng càng kinh người lại ở phía sau.

Tiếng kim loại liên tiếp dày đặc giao thoa chợt vang lên, kiếm quang bắn ra bốn phía, đem thân hình nhanh chóng chớp động của Trần Hạo cùng Đông Phương Triển đều che lại.

Đông Phương Triển vốn chính là cao thủ dùng kiếm, lấy nhanh làm căn bản, kiếm kĩ tương tự đến trong tay hắn tất nhiên có thể bộc phát ra uy lực càng mạnh, điểm ấy tuyệt không phải Đông Phương Anh cùng Đông Phương Kiệt có thể so sánh, mặc dù là Đông Phương Tuấn ở phương diện này cũng không bằng hắn. Cho nên, lần trước sau khi Đông Phương Anh cùng Đông Phương Kiệt bị Trần Hạo “khoái kiếm” cắt cổ, hắn liền chờ mong cùng Trần Hạo đọ một chút, đến cùng kiếm của ai nhanh hơn!

Cho nên vừa lên trận là hắn liền dùng tới cảnh giới hoàn mỹ kiếm quyết cấp chín đỉnh phong Thiểm Ðiện Kiếm!

Leng keng... Rầm rầm...

Hai người lăn qua lộn lại, tiến tiến lui lui, khiến cho đám người vây xem ở trên thao trường cực lớn cũng di động qua lại, kiếm kĩ đặc sắc như thế va chạm, làm một số cao thủ lứa trước, mặc dù là cao cấp đệ tử cấp bậc võ đế cũng hít nguợc một hơi khi lạnh.

“Thiên phú kiếm đạo thật mạnh! Tu vi hai người tuy không cao, nhưng kiếm kĩ lại tinh diệu như thế!”

“Rống!”

Tê!

Trong lòng Ðông Phương Triển kinh hãi vô cùng, ban đầu hắn muốn lấy khoái kiếm luôn lấy làm kiêu ngạo khiến đối phương bị thương nặng, nhưng không nghĩ tới Trần Hạo chỉ cầm thiết mộc kiếm, lại không chậm hơn hắn chút nào, thậm chí... Nhanh hơn hắn. Phải biết hắn là cường công trước, Trần Hạo là phòng ngự Ở sau. Một chủ động, một bị động, hoàn toàn là hai khái niệm, nhưng Trần Hạo lại ở dưới tình huống bị động, đem kiếm chiêu không chút sơ hở của của hắn ngăn trở. Phản ứng cùng tốc độ như thế, làm Đông Phương Triển không dám buông lỏng nữa, đột nhiên hét lớn một tiếng, đem nguyên lực cuồng bạo của lục phẩm võ hoàng đỉnh phong phóng ra hết!

Đâm ra một kiếm, phảng phất xé rách hư không, kiếm quang huy hoàng đó mang theo sắc bén cùng uy áp vô cùng phủ về phía Trần Hạo!

Ánh mắt Trần Hạo đột nhiên co rút lại, mặc dù là hắn cũng căn bản không ngờ tới thực lực của lục phẩm võ hoàng Ðông Phương Triển lại cường hãn như thế. Ý võ hết thảy tấn thăng hoàng cấp tứ phẩm đỉnh phong, vốn hắn căn bản không tính vận dụng tinh thần lực, dù sao, thiên phú thân thể hắn, đơn thuần bằng vào tu vi võ giả đã có được năng lực cường hãn vượt cấp khiêu chiến.

Nhưng giờ khắc này, Trần Hạo lại biết, nếu không vận dụng tinh thần lực mà nói, thua là hắn!

Tê!

Hào quang nguyên lực rực rỡ kia của thiết mộc kiếm bỗng nhiên cực kỳ quái dị phun ra nuốt vào một cái, màu sắc cũng không có chút thay đổi, ở trong mắt phần đông cao thủ vậy xem cũng chỉ cho rằng Trần Hạo là đang ngắn ngủi đổi khí mà thôi.

Nhưng...

Oành!

Không có bất cứ dấu hiệu gì, thiết mộc kiếm trong tay Trần Hạo chỉ vừa mới chạm đến mũi kiếm của Ðông Phương Triển thế mà nổ tung, mà thân hình Trần Hạo lại quỷ dị hướng bên trái tránh ra!

Rầm rầm rầm...

Phốc phốc Phốc!

“A!”

Mảnh thiết mộc kiếm nổ tung, giống như từng cây ám khí sắc bén vô cùng, như châu chấu oanh kích đến trên hộ thể cương khí của Đông Phương Triển, bộc phát ra tiếng nổ vang dày đặc, trong đó ba mảnh vụn thiết mộc lớn hơn càng ẩn chứa nguyên lực cô đọng đến mức tận cùng, phá vỡ hộ thể cương khí của Đông Phương Triển, một đạo dứt khoát lưu loát cắm ở cổ tay cầm kiếm của Đông Phương Triển, hai đạo khác thì oanh kích ở trên đầu gối hắn!

Ðông Phương Triển hét thảm một tiếng, bảo kiếm rời tay, hai chân mất đi không chế, thân hình đang lao mạnh, nhất thời lấy tư thái ngã gục ngã quỵ xuống đất, hơn nữa trong lúc mọi người trợn mắt há hốc miệng, hắn quay cuồng ước chừng khoảng cách mười trượng, ngã xuống như một đống bùn nhão co lại trên mặt đất.

“Nhị ca...” Ðông Phương Anh hoảng sợ hét lớn, quả thực không thể tin được mình nhìn thấy.

...

“Cái này... Quá âm hiểm rồi nhỉ? Trách không được dùng thiết mộc kiếm...”

“Ngươi biết cái gì? Ngươi có bản lĩnh cũng đem thiết mộc kiếm chấn vỡ thử xem! Tiểu tử Trần Hạo này nguyên lực cực kỳ khủng bố, tuyệt đối vượt qua cảnh giới của bản thân hắn mấy lần...”

...

Trần Hạo hừ lạnh một tiếng, nhìn cũng không nhìn Đông Phương Triển giãy giụa đứng 1ên, bỗng nhiên đối với bảo kiếm rời tay của Ðông Phương Triển lăng không tóm lấy, một đạo nguyên lực ngưng tụ thành bóng vuốt liền gào thét mà ra, làm mọi người kinh ngạc là, thanh bảo kiếm đó thế mà cách nhau mấy trượng khoảng cách, liền bay đến trong tay Trần Hạo!

Ông!

Khoảnh khắc bảo kiếm tiến vào trong tay Trần Hạo, phát ra một tiếng vù vù réo rắt, Trần Hạo vung kiếm chỉ về phía Ðông Phương Anh duy nhất còn lại, thanh âm bình tĩnh nhưng tràn ngập một cỗ cuồng ngạo trong xương tủy, nói: “Ðến ngươi rồi!”

“Ngươi...” Ðông Phương Anh nổi giận xấu hổ đan xen, nhưng dưới khí tức lành lạnh kia của Trần Hạo, lại không dám nghênh chiến, sợ tới mức lui ngược lại một bước.

“Ha ha ha... Thật sự là phế vật!”

Đúng lúc này, một tiếng cười lớn kỳ quái bỗng nhiên từ trong đám người truyền đến, một cái bóng người từ trong đám người kia đi ra, tràn ngập khinh bỉ cùng coi thường nói.

“Ðệ tử Ðông Phương gia chúng ta xưa nay đều là vượt cấp khiêu chiến người khác, chậc chậc... Ba người các ngươi, thật đúng là dị chủng... Thế mà để cho người ta vượt cấp khiêu chiến thành công, ha ha... Quả nhiên các ngươi cùng Ðông Phương Tuấn đều là càng ngày càng kém sức! Đông Phương Triển, ngươi tốt xấu cũng là võ hoàng lục phẩm đỉnh phong nhỉ? Không phải được xưng đệ nhất khoái kiếm thế hệ trẻ tuổi Đông Phương gia chúng ta sao? Ta xem gọi ngươi đệ nhất khoái thương còn không khác lắm, mới hai cái đã héo rồi, thực mất mặt Ðông Phương gia chúng ta...”

“Ngươi...”

Nghe được người tới nói, ba người bọn Ðông Phương Triển nhất thời sắc mặt khẽ thay đổi, nhất là Ðông Phương Triển bị Trần Hạo làm bị thương nặng, mặt tái nhợt, thế mà nháy mắt bị làm nhục biến thành màu gan heo, thiếu chút nữa phun ra máu.

“Ta? Ta như thế nào? Nói chẳng lẽ không đúng sao? Một tứ phẩm võ hoàng nho nhỏ, chẳng qua thiên phú thân thể cường hãn nhiều chút mà thôi, ừm, tựa như lực khống chế nguyên khí cũng không tệ... Nhưng chỉ một mặt hàng như vậy, người lục phẩm võ hoàng cũng không được? Quả thưc là lợn, theo lợn, liền biến thành lợn! Sớm quy thuận đến dưới trướng ta, các ngươi có thể kém như vậy?”

“Đông Phương Kiếm... Ngươi có ý tứ gì?” Đông Phương Triển run rẩy đứng lên, ánh mắt phẫn nộ nhìn chằm chằm người kia nói.

Người đang nói bọn hắn không phải ai khác, chính là đệ tử Đông Phương gia Ðông Phương Kiếm, thủ tịch đại đệ tử trong hàng cao cấp đệ tử của điện Liệt Dương!

“Có ý tứ gì? Bổn thiếu gia có thể có có ý tứ gì?” Ðông Phương Kiếm vẻ mặt trêu tức nói, cùng lúc nói cũng nhìn về phía Trần Hạo, nói: “Tiểu tử, có gan thì đem Đông Phương Tuấn lật đổ cho ta, yên tâm, bổn thiếu gia tuy là đệ tử thiên tài nhất, có hy vọng nhất trở thành gia chủ đời tiếp theo của Ðông Phương gia, nhưng tuyệt sẽ không nhúng tay, Tân Tú đường chúng ta cũng không cho phép, ha ha... Chẳng qua ở nơi khác hoặc là về sau, thì rất khó nói. Đương nhiên, nếu ngươi có thể đánh bại Đông Phương Tuấn, bổn thiếu gia có thể không truy cứu ngươi trách nhiệm đả thương bọn phế vật này của Ðông Phương gia...”

Trần Hạo khẽ nhíu mày. Khí tức người này cực kỳ cường hãn, tuy chưa cố ý phóng thích, nhưng trong cái giơ tay nhấc chân đều mang theo một cỗ lực lượng làm Trần Hạo cảm giác căn bản không thể chống lại, mặc dù Trần Hạo giờ phút này bại lộ toàn bộ con bài chưa lật, cũng không được!

Võ để, hơn nữa tuyệt đối là đạt tới cấp bậc thượng phẩm võ đế!

Loại khí tức này so với Triệu Vân Phi nhất phẩm võ đế cường hãn hơn không chỉ mấy lần!

Ðây mới là Trần Hạo thật sự cố kỵ.

Cửu phẩm võ hoàng Ðông Phương Tuấn tuy mang cho hắn áp lực thật lớn, nhưng từ thành cổ Huyền Hoàng trở về, Trần Hạo đã không sợ. Nhưng Trần Hạo hiểu, đệ tử Đông Phương gia cũng không chỉ bốn kẻ mới vào này. Đông Phương gia chính là hàng năm đều tiến vào Tân Tú đường. Nếu thật quá hung hăng đối với đám người Đông Phương Tuấn, chỉ sợ cũng sẽ dẫn một mà động trăm. Mà Trần Hạo bây giờ còn chưa có năng lực đó. Cho nên, mặc dù là vừa rồi chiến đấu, hắn cũng có chỗ giữ lại, cũng chưa xuống tay độc ác.

“Buồn cười... Có hy vọng nhất trở thành gia chủ? Ðông Phương Kiếm, đừng quên lão đại chúng ta Ðông Phương Tuấn mới là con đương kim gia chủ, cô cô ruột của hắn càng là nội môn đệ tử siêu cấp tông môn, ngươi có tư cách gì cạnh tranh? Không cần ỷ vào tu vi ngươi trước mắt cao, liền muốn làm gì thì làm, nếu không, về sau ngươi chịu... Hừ!”

Trần Hạo còn chưa nói, Ðông Phương Triển đã tức giận nói.

Sắc mặt của Đông Phương Kiếm nhất thời trở nên cực kỳ âm độc, rất rõ ràng Đông Phương Triển đã nói đến chỗ đau của hắn.

Vốn thiên phú của hắn ở Đông Phương gia không thể nghi ngờ là ngôi sao mới rực rỡ nhất. Cũng là nhân tuyển có sức cạnh tranh gia chủ Ðông Phương gia đời tiếp theo nhất, không ai có thể địch nổi hắn. Nhưng Đông Phuong Tuấn, mặt hàng bình thường cũng không chút nào thu hút này, sau khi cô cô hắn, cũng chính là nội môn đệ tử của siêu cấp tông môn về gia tộc một chuyến, lại bày ra thiên phú kinh tài tuyệt diễm, mặc dù là Đông Phương Kiếm, cũng phải kém một bậc.

Hận!

Hắn sao có thể không hận?

Hận phụ thân hắn không phải gia chủ, hận cô cô hắn không phải cường giả siêu cấp tông môn, càng hận Ðông Phương Tuấn gia hỏa vốn bình thường, lại bởi vì xuất thân của hắn biến thành thiên tài này!

“Tốt lắm, Ðông Phương Triển, ngươi chỉ là một con chó của Đông Phương Tuấn, thế mà cũng dám cắn lão tử? Hừ! Chờ thời điểm gia tộc khảo thí, tốt nhất không nên gặp phải ta, nếu không ngươi cứ chờ biến thành phế vật đi...”

“Ngươi...” Sắc mặt Ðộng Phương Triển nhất thời trắng bệch, cảm giác mình đã xúc động. Gia tộc khảo thí, cũng không phải đơn giản thi đấu lôi đài loại kia, muốn đầu hàng,cũng không có cơ hội. Mà bây giờ Ðông Phương Kiếm đã nổi giận, nếu đến lúc đó thực gặp phải Đông Phương Kiếm mà nói...

“Tiểu tử, nhớ kỹ lời bản công tử, bọn chúng tuy là phế vật, chó của Đông Phương gia, nhưng cũng không phải ngươi có thể đánh, cuối năm xếp hạng chiến, ngươi có thể đánh bại Ðông Phương Tuấn, bản công tử liền không so đo nữa, nếu không, ngươi sẽ biết đệ tử Ðông Phương gia, mặc dù là một con chó, cũng không phải ngươi có thể trêu chọc! Hừ!”

Ðông Phương Kiếm không để ý tới đám người Ðông Phương Triển nữa, đột nhiên nhìn về phía Trần Hạo nói, ánh mắt sắc bén đó, giống như hai thanh kiếm sắc, làm cho người vây xem cũng cảm thấy tâm thần run run, càng đừng nói Trần Hạo đứng mũi chịu sào.

Đông Phương Kiếm nói xong liền phẩy tay áo bỏ đi, khoảnh khắc xoay người, nhìn như thoải mái tùy ý đối với Trần Hạo lăng không vồ một cái.

Vù!

Bảo kiếm Trần Hạo vừa mới đạt được trong tay, liền không thể kháng cự bay ra, “Phốc” một tiếng, nhanh như thiểm điện, cắm ở trên mặt đất nham thạch cứng rắn trước mặt Đông Phương Triển, ngập tới chuôi kiếm!

...

“Thật mạnh! Ðông Phương Kiếm nghe nói là đệ tử thiên tài nhất thế hệ trẻ tuổi của bát đại gia tộc, quả nhiên danh bất hư truyền! Thực lực này... Sợ là đến thất phẩm võ đế trở lên rồi nhỉ? Quá lợi hại...”

“Bát phẩm võ đế đỉnh phong! Thủ tịch đại đệ tử điện Liệt Dương! Vốn cũng là đệ tử Ðông Phương gia có hy vọng đạt được vị trí gia chủ nhất. Chẳng qua, bởi vì Ðông Phương Tuấn đã có thay đổi... Nhỏ hơn hắn vài tuổi Đông Phương Tuấn tuy tạm thời thực lực không bằng hắn, nhưng chỉ sợ không cần mấy năm nữa liền có thể vượt qua hắn. Vừa rồi nói, các ngươi cũng nghe được, phụ thân Ðông Phương Tuấn là gia chủ, cô cô càng là cường giả của siêu cấp tông môn, đó chính là tồn tại trong truyền thuyết, nghe nói, ban đầu Ðông Phương Tuấn rất bình thường, nhưng cô cô hắn lại không biết dùng tuyệt học cao thâm gì cứng rắn làm thiên phú tu luyện của hắn tăng lên mấy tầng, mặc dù là Ðông Phương Kiếm cũng có chỗ không bằng, tương lai gia chủ Đông Phương gia chỉ sợ là phải rơi vào trong tay Ðông Phương Tuấn...”

“Trách không được khẩu khí của Đông Phương Kiếm cùng Ðông Phương Tuấn như là kẻ thù, thì ra là thế!”

...

Trong đám người một số đệ tử kiến thức rộng rãi ầm ầm nghị luận, Ðông Phương Kiếm ra màn ngay cả Trần Hạo mang đến chấn kinh cũng hòa tan rất nhiều.

Giờ này khắc này, Trần Hạo cắn chặt hàm răng, thân hình run run rất khẽ, ánh mắt nhìn chằm chằm tay chảy máu, trong lòng dường như lại sóng triều tận trời! Từ sau khi dung hợp linh hồn, Trần Hạo tuy như trước chuyên tâm tu luyện, lại chưa bao giờ thật sự thả lỏng qua, nhưng chỉ có đến giờ khắc này, hắn mới chính thức rõ ràng, mất đi Tiêu Cát Hàn từng mang cho hắn áp lực thật lớn, hắn bây giờ, đã ở trong bất tri bất giác từ sâu trong lòng này sinh một tia tự đại ngoài ta ra chẳng còn có ai!

Một tia cười tự giễu dần dần hiện lên ở khóe miệng Trần Hạo, không có hận, không có khuất nhục, có chỉ một ngọn lửa, ngọn lửa thiêu đốt!

Không để ý ba tên rác rưởi hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu kia, Trần Hạo ở trong ánh mắt chăm chú của mọi người, không chút để ý tới tay vẫn đang chảy máu, bước chân trầm ổn, thân hình cao ngất như kiếm đi hướng đại điện tuyên bố nhiệm vụ.

Một trảo tùy ý đó của Đông Phương Kiếm, liền cướp đi bảo kiếm trong tay hắn, hơn nữa ngay cả tay hắn cũng đánh rách tả tơi!

Nhưng hắn lại cảm tạ Ðông Phương Kiếm.

Bởi vì, Đông Phương Kiếm đã gõ vang cảnh báo cho hắn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui