Huyết Mị ngồi chuyên chú nhìn nàng hiện đang há hốc mồm, răng cũng muốn rớt khỏi hàm luôn.
Tốc độ tu luyện quả thật nghịch thiên!
Người ta muốn tăng từ Huyễn Sĩ lên Huyễn Sư ít nhất phải dùng thời gian 1 năm. Thiên tài dữ lắm thì cũng phải 2 tháng thậm chí là 3 tháng. Nàng cư nhiên chỉ dùng nửa ngày vọt lên Huyễn Sư cấp 5 luôn. Hàn Tịch Băng quả nhiên là quái thai a.
Nàng mà là phế vật? Con mắt các ngươi đặt ở mông sao? Hay bị chột hết rồi? Nàng phế vật trên đời không còn ai là thiên tài!!
" Huyết Mị, ta muốn tìm Ma thú. " - Hàn Tịch Băng sau một hồi suy nghĩ, nói.
Nàng đầu tiên sẽ đi tìm một bé Ma thú nào đó hợp duyên rồi khế ước hốt về. Sau nữa, nàng sẽ học Luyện Đan Thuật.
Không phải thế giới này rất coi trọng đan dược sao? Những Luyện Đan Sư có địa vị rất cao nhỉ? Nàng cần tiền a. Vì vậy nàng phải học luyện đan bằng mọi giá.
" Nàng muốn đi sâm lâm nào? " - Huyết Mị như hiểu thấu được suy nghĩ của nàng liền nói.
" Huyết Hải Sâm Lâm. " - Hàn Tịch Băng không nghĩ ngợi gì nói ngay.
Huyết Hải Sâm Lâm khá lớn, Ma thú trong đó cũng rất phong phú, cấp bậc cũng cao, chỉ số nguy hiểm cũng rất lớn. Vì vậy nàng quyết định đi đến đó. Nàng có máu phiêu lưu và mạo hiểm a.
" Được. Ta bồi nàng. " - Huyết Mị cười đến vui vẻ đáp lời.
Dường như mọi chuyện, chỉ cần là nàng muốn, hắn đều sẽ làm theo mặc kệ nguy hiểm trước mắt. Không cần phân vân mà đáp ứng ngay tức khắc....
Ngươi đang mơ sao? Huyết Mị hắn sẽ không bao giờ như thế đâu. Hắn chịu đi với nàng chỉ đơn giản là vì sự hứng thú nhất thời mà thôi. Thực lực của hắn rất cao, địa vị cũng không phải là thấp. Hắn bảo hắn là linh hồn tạm kí sinh cùng nàng, điều đó bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả đây? Chỉ sợ toàn bộ đều là những lời hắn dùng để lừa bịp nàng đi.
Hàn Tịch Băng cũng không phải đứa bé 3 tuổi chưa hiểu sự đời. Nàng đã sống 2 kiếp người rồi. Kiếp trước có đau thương nào, có thống khổ nào mà nàng chưa trải đâu? Hàn Tịch Băng lăn lộn trong xã hội khắc nghiệt đó cũng đã thành quen. Nàng hiểu rõ nó hơn bất cứ người nào. Đặc biệt là khi nàng bị phản bội. Nàng lại càng thấu hiểu cái đắng cay của cuộc sống con người và phẩm chất thối nát của nhân loại.
Nàng sẽ không ngây thơ cho rằng mọi thứ hắn nói đều là sự thật. Nàng còn không dám đặt niềm tin vào hắn nữa kìa. Nhưng bây giờ ngoài hắn ra cũng chẳng còn ai để giúp nàng. Đành chịu thôi.
Mà, chung quy thì Huyết Mị là một kẻ rất khó đoán và vô cùng nguy hiểm. Vẫn là ít tiếp xúc sẽ tốt hơn.
( T/g : Và mặc dù anh không làm gì nhưng anh vẫn bị chị nhà mình ghét bỏ.
Chị ấy đề phòng anh như phòng trộm ấy. Còn hơn vậy nữa. Chia buồn cùng với anh, anh trai. ).
___ Ở Huyết Hải Sâm Lâm ___....
Hàn Tịch Băng một thân tử y phiêu lãng lạnh lùng cùng với Huyết Mị và nụ cười đáng đánh đòn của hắn đang đi đến giữa Sâm Lâm.
" Sao không thấy con Ma thú nào hết vậy? " - Nàng thắc mắc quay sang hỏi hắn.
Nàng nhớ rõ ràng là ở đây có rất nhiều Ma thú mà. Đi vài bước là gặp một con Ma thú rồi. Nhưng nàng cùng hắn đi nãy bước ngàn bước rồi mà có thấy con nào đâu?! Có khi nào nàng đi nhầm không?
Chắc không đâu. Tên Huyết Mị này hắn luôn rất đúng đường, hơn nữa hồi nãy nàng cũng cảm nhận được uy áp khủng bố của mấy con Ma thú cấp cao mừ. Nếu không phải mình nhầm thì là lý do gì khiến bọn chúng không xuất hiện nhỉ? Chẳng lẽ là.....!?
Hàn Tịch Băng ngay lập tức quay sang nhìn chằm chằm vào Huyết Mị.
" Không phải ta đâu nha. Tiểu Băng Nhi, nàng xem trọng ta quá rồi. Ta vẫn chưa đủ năng lực để làm tất cả các Ma thú lánh mặt đâu. Nàng biết đó, nơi này vẫn có Vương Thú cùng Thánh Thú mà. " - Như cảm nhận được ánh mắt nóng rực của nàng, Huyết Mị xua tay giải thích với nàng ngay.
" Vậy thì có thể là chuyện gì khiến sâm lâm này vắng vẻ như thế? " - Hàn Tịch Băng thắc mắc tự hỏi.
Như muốn đáp lại câu hỏi của nàng, sâu trong rừng đột nhiên truyền đến một loại uy áp cực mạnh đè ép lên mọi vật.
Uy áp phủ lên nàng và Huyết Mị đã rất nhanh bị hắn phá giải. Nhưng khi uy áp truyền tới, một phần vẫn đánh trúng vào nàng.
Đây rốt cuộc là loại sức mạnh gì chứ?? Chỉ một tia uy áp nhỏ thôi cũng khiến nàng khó chịu chật vật thế này rồi. Vậy thứ đó còn mạnh cỡ nào chứ?
" Đằng kia hẳn là có một ma thú nào đó thăng cấp đến Thần Thú. Chúng ta đi xem sao nhé? " - Huyết Mị nhìn nàng như vậy đột nhiên cảm thấy chút đau lòng.
Hắn vừa nói xong thì cũng lập tức nắm lấy tay nàng rồi kéo đi về phía có Ma thú mới tấn cấp đó. Khi tới nơi thì thấy một con hồ ly lông trắng muốt như tuyết, đôi mắt màu xanh ngọc trong suốt đang nằm hấp hối. Xung quanh là một đàn Phong Lang tầm 10 con. Thì ra là tiểu hồ ly này tấn thăng đến Thần Thú, bị đám Phong Lang biết được nên tập kích hòng muốn giết tiểu hồ ly ăn thịt.
Nếu ăn được thịt của Thần Thú sẽ rất có lợi cho tu vi của bọn Phong Lang này. Mà chúng cũng rất thông minh, chờ lúc tiểu hồ ly vừa tấn cấp thành công thì liền vây ra công kích nó.
Bởi vì lúc tấn thăng Thần Thú, bất cứ Ma thú nào cũng phải trải qua tẩy kinh phạt tủy, vô cùng đau đớn, rút đi toàn bộ sức lực. Phải sau một thời gian mới có thể hồi phục. Vì vậy, tiểu hồ ly dù đã là Thần Thú cấp 1, cao giai hơn bọn Phong Lang rất nhiều nhưng trong tình huống này thì chính là chết không nghi ngờ.
Có điều, Hàn Tịch Băng nàng đã ở đây, đám Phong Lang đó xem như tới số rồi đi.
Nàng chính là nhìn trúng tiểu hồ ly đó, nàng muốn kết khế ước với nó. Như vậy làm sao nàng để nó chết trong tay Phong Lang được?
" Tiểu Băng Nhi, để ta ra tay giải quyết bọn chúng. Đám Phong Lang đó.... không xứng đáng được chết dưới tay nàng. Hơn nữa, đấu với bọn chúng cũng không tiếp thu được bao nhiêu kinh nghiệm thực chiến đâu. " - Huyết Mị giương đôi mắt đào hoa nhìn nàng nói.
" Phiền ngươi rồi, Huyết Mị. " - Hàn Tịch Băng nheo mắt nhìn hắn đáp lời.
Rốt cuộc hắn có ý đồ gì? Bây giờ nàng lười nghĩ. Chỉ cần biết hắn hiện tại sẽ không gây chuyện gì với nàng. Có hắn giúp giải quyết một số việc vặt, đỡ phải động tay động chân.
Huyết Mị từ từ bước tới gần tiểu hồ ly, lúc này nó đã bất tỉnh mất đi ý thức.
Hắn đứng chắn trước mặt nó, nhẹ vươn tay lên. Một đoàn hỏa diễm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn rồi to dần lên, màu sắc càng ngày càng đậm, càng rực rỡ.
Phong Lang e dè nhìn Huyết Mị, theo bản năng của một Ma thú, bọn nó cảm thấy người này rất nguy hiểm. Đàn Phong Lang vừa thấy ngọn lửa trong tay Huyết Mị thì ngay lập tức cong đuôi lên quay phắt người lại định chạy trốn. Nhưng Huyết Mị sẽ dễ dàng bỏ qua cho nó sao?
Đương nhiên là không!!
Đoàn hỏa diễm rời khỏi lòng bàn tay hắn, trực tiếp phóng thẳng về phía các Phong Lang. Hỏa diễm xinh đẹp rực rỡ nhanh chóng bao hết cả bầy Phong Lang lại rồi từ từ thiêu đốt từng con, từng con một. Chỉ một lát sau, đoàn hỏa diễm dần tiêu tán trong không khí... cùng với tro cốt của bầy Phong Lang xấu số đó.
" Ngươi thật sự có thân phận gì đây, Huyết Mị? " - Hàn Tịch Băng lạnh nhạt bước đến gần hắn, đứng đối diện hắn nói.
Tuy nàng không muốn nghĩ tới, nhưng khi chứng kiến thực lực của hắn vẫn không khỏi bàng hoàng.
Người này tới giờ là bạn hay là địch còn chưa chắc chắn.
Là bạn thì tốt rồi. Thực lực của hắn rất cao, giúp mình rất nhiều việc. Nhưng nếu là địch.... như vậy thì rất phiền toái.
" Rồi một ngày nào đó ta sẽ chính miệng nói với nàng toàn bộ sự thật. Nàng chỉ cần biết rằng, ta tuyệt đối không hại đến nàng. " - Huyết Mị biết rằng cái thân phận tạm bợ đó đã không thể lừa được nàng.
Hắn thật ra cũng không muốn giấu diếm gì nàng đâu. Nhưng bây giờ thực lực của nàng chưa đủ mạnh, nếu không muốn nói là quá yếu. Nếu để nàng biết càng nhiều, đối với nàng càng không có lợi. Vậy thì hãy để hắn theo bên cạnh nàng đến khi nào nàng thực sự trở nên mạnh mẽ, trở thành kẻ đứng trên cao nhìn xuống nhân thế. Lúc đó hắn sẽ không cần kiêng kị bất cứ điều gì mà thoải mái nói ra toàn bộ sự thật về hắn cho nàng nghe.
" Bây giờ ngươi không nói thì sau này ngươi cũng không cần nói nữa. Ta vô cùng ghét những kẻ thích giữ bí mật này nọ. Ngươi cùng ta xem như là bằng hữu. Bí mật của ta, ngươi biết. Mọi thứ về ta, ngươi cũng biết. Nhưng ngươi, ta không biết chút gì. Ngươi giấu ta mọi thứ về chính mình. Ngươi là có ý gì? Ngươi chính xác là đang không tin ta đúng không? Ngươi không tin ta cũng được, nhưng ngươi phải biết, ta rất yêu bản thân mình, ta vĩnh viễn sẽ không làm chuyện ngu ngốc mang họa cho bản thân. Hơn nữa, chuyện gì trên đời này có thể kích động ta? Ngươi biết đó, ta rất lười, rất không rảnh! Hiện tại ngươi có thể không nói, nhưng nhớ một điều, ta hiện tại đã không cần biết nữa. "
Hàn Tịch Băng trong mắt là một mảng lạnh nhạt, ngay cả giọng nói cũng chứa rất nhiều hàn khí như muốn đông chết người ta vậy.
" Ta cũng bởi vì tốt cho nàng thôi. Tiểu Băng Nhi, nàng không tin ta sao? " - Huyết Mị nghe nàng nói vô cùng ghét hắn thì trái tim không tự chủ mà thắt lại.
" Ta chính là không tin tưởng ngươi. " - Hàn Tịch Băng vô cùng quyết tuyệt mà nói thẳng.
Nàng không rảnh để đi lo lắng hắn có đau lòng không. Chuyện này không nằm trong phạm vi quan tâm của nàng.
Huyết Mị nghe xong có chút khó tin. Mình đã thể hiện như thế mà vẫn không thể khiến nàng vì mình gỡ bỏ lớp phòng thủ sao?
Là do hắn chưa đủ cố gắng hay vì trái tim nàng quá sắt đá?
Tại sao những lời nàng nói lại khiến tim hắn đau như thế?
Từ bao giờ nàng lại quan trọng với hắn như vậy?
Huyết Mị hắn là đang bị gì đây?
Chính hắn cũng không có được câu trả lời cho những câu hỏi tự hắn đặt ra.
Có lẽ.... thời gian sẽ thay hắn trả lời chúng hết thảy chăng?
_______ End _______.........