Thân ảnh nhỏ bé được bao bọc trong lớp trang phục nhiều tầng mỏng manh, bóng dáng đơn bạc đó một mình tựa lưng trong không trung như đang dùng cả thân thể để chống lại quyền uy của ông trời. Mái tóc bạch kim của nàng bay phấp phới trong gió, ánh mặt trời chiếu tới như xuyên qua thân thể nàng, nó làm nổi lên một góc của khuôn mặt nàng. Thử tưởng tượng nếu bỏ đi lớp khăn che mặt bên ngoài, dung nhan đó có phải sẽ làm nhân loại điên đảo, chúng sanh bần thần?
Hình bóng nhỏ nhắn đứng nơi đó, cô đơn mà kiên cường, nàng ấy có lẽ muốn dùng đôi vai gầy yếu kia đỡ lên một phần thế giới. Vào thời khắc ấy, chỉ lướt qua bằng một ánh mắt nhưng hình ảnh phiêu bạc cô linh của thiếu nữ kia đã vô tình khắc vào tâm trí của những người nơi đó, ấn định cả đời cũng không thể phai nhòa, đặc biệt là Hàn Vân Tuyết.
Hàn Vân Tuyết là cháu gái của một trưởng lão ngoại tộc, tuy ngoài danh nàng mang họ Hàn nhưng thực chất nàng vẫn không phải con cháu thật sự. Thay vì Hàn Vị Yên được gọi là Đại tiểu thư, Hàn Linh Tiên là Tam tiểu thư, thậm chí là phế vật Hàn Tịch Băng cũng được gọi là Thập tiểu thư. Nhưng còn Hàn Vân Tuyết nàng cùng tiểu muội thân sinh Hàn Vân Bạch thì không có dang xưng của một tiểu thư nên có. Mọi người vẫn luôn gọi nàng là Vân Tuyết tiểu thư hoặc là gọi tiểu muội nàng là Vân Bạch tiểu thư. Tuy chỉ là cách xưng hô nhưng nó luôn khiến nàng cảm thấy buồn bực, cảm giác không ai xem nàng là người nhà thật sự vậy, kể cả phụ thân cùng mẫu thân nàng. Phụ thân nàng là một Kiếm Đế mạnh mẽ, tiểu muội Vân Bạch hiện tại cũng đã là Đại Kiếm Sư cấp 2, chỉ có nàng một mình lạc lõng, nàng sinh ra chính là Huyễn sư! Tuy rằng phụ thân luôn tỏ ra hãnh diện vì có nữ nhi là Huyễn sư thiên tài nhưng nàng lại không nghĩ vậy! Nàng thà không có cái danh thiên tài này! Cha nàng là Kiếm sĩ nên dễ dàng chỉ bảo cho tiểu muội Vân Bạch, và suốt ngày cha cũng chỉ luôn miệng " Tiểu Bạch! Tiểu Bạch! ", có bao giờ cha thân thiết gọi nàng một tiếng " Tiểu Tuyết " đâu? Phụ thân bình thường đều gọi nàng là Vân Tuyết, mọi người cũng vậy, có ai thân thiết gọi nàng một tiếng " Tiểu Tuyết " hay " Tuyết Nhi " đâu? Chẳng có một ai! Vân Bạch ít ra còn có phụ thân, còn nàng? Nàng có ai? Nàng có ai bên cạnh?? Không có! Không một ai hết!
Hàn Vân Tuyết từ nhỏ đã luôn sống trong đau thương, uất ức mà dần lớn lên. Mọi thứ xung quanh nàng ấy tôi luyện nàng ấy trở thành một con người lạnh lùng, vô cảm với những thứ xung quanh. Đã 10 năm kể từ khi nàng ý thức được mọi chuyện, tới nay cũng đã 18 năm nàng cũng được 18 tuổi, hy vọng trong tim nàng ấy từ từ le lói rồi tắt hẳn. Nếu đã khó mà có được, nếu phải đánh đổi quá nhiều nhưng chưa chắc được như ý muốn, vậy chẳng thà vứt nó đi! Hàn Vân Tuyết nàng không cần nữa! Nếu đã không thuộc về nàng, vậy nàng không cưỡng cầu nữa! Nếu không thể có được, vậy chẳng thà buông tay cho nhẹ lòng. Hàn Vân Tuyết đã sống 18 năm không cảm xúc, không vui buồn, không hờn giận, trái tim cùng linh hồn nàng dần trở nên tĩnh lặng, im lìm tựa như mặt hồ mùa đông giá rét. Nhưng ngày hôm nay nàng ấy đã tới, kẻ được mệnh danh là phế vật Hàn gia - Hàn Tịch Băng, nàng ấy đến như đem theo một làn gió mùa thu thổi bay tất cả những suy nghĩ tiêu cực bấy lâu nay nàng cất giấu, cuốn đi cái giá lạnh trong tim nàng. Một tiếng " Tiểu Tuyết tỷ " như chiếc búa hung hăng nện xuống mặt hồ băng, cũng tựa như đập vào trái tim rét lạnh của nàng. Hàn Tịch Băng, nàng ấy chính là vết nứt trên mặt hồ mùa đông kia.....
" Ngươi là kẻ nào? Đây là Luận chiến thành, không phải nơi để dân đen như ngươi đến làm hỗn loạn! Còn không mau cút đi?! "
Lý Thùy Dung thấy ánh mắt mọi người nhìn nữ nhân đột nhiên xuất hiện kia quá mức nóng bỏng, thậm chí là cả Thừa Ngân ca ca của nàng ta cũng đang nhìn nữ nhân đó chằm chằm thì lửa giận đột nhiên nổi lên, lửa nóng trong mắt nàng ta sôi sùng sục như có thể đốt cháy mọi thứ bất cứ lúc nào. Đang muốn nhân cơ hội Hàn Vân Tuyết thua cuộc để thêm một phen châm chọc Hàn gia thì tự dưng ở đâu nhảy ra một nữ nhân đòi thay thế thi đấu, chẳng những thế khí chất nữ nhân đó còn rất xuất sắc lấn át cả đại mỹ nhân như Lý Thùy Dung nàng ta đây. Những kẻ dám xinh đẹp hơn nàng ta thì tất cả đều phải chết! Kẻ dám giành lấy sự chú ý của Thừa Ngân ca ca thì càng phải chết hơn nữa!
Thấy sự đanh đá đến đáng ghét của Lý Thùy Dung, Hàn Tịch Băng không lập tức phản hồi, nàng lướt mắt liếc nhìn nàng ta một hồi từ đầu đến chân, hất mặt một cái rồi nàng mới phản bác lại.
" Ai bảo ta là dân đen? Ta đâu có đen đâu, ta trắng mà! Ngươi mới là đen đó, cả trái tim cùng linh hồn đều đen xì như than! "
" Ngươi..! Ngươi nói ai đen?? "
" Ta nói ngươi đen đấy! Không nghe rõ sao? Tai ngươi có vấn đề hay là đầu ngươi không đủ nhận thức để hiểu được ta vừa nói gì? Ngươi là con heo sao? "
.
.
" Phụt! Ha... hahahaa! Thật... thật xin lỗi, ta nhịn cười không được... "
Hàn Niệm Đình đứng cạnh Hàn Tịch Băng trên võ đài nãy giờ một mực im lặng không lên tiếng nhưng khi nàng vừa dứt câu, xung quanh cũng đồng thời im lặng thì mất một lúc hắn lại chính là người " mở màn đầu tiên " cho hàng loạt những tràng cười nghe xong muốn rụng nụ.
Từng tiếng cười giòn giã vang lên lấn át không khí căng thẳng của đấu trường đem lại cho mọi người chút niềm vui sau những trận chiến gay gắt mệt mỏi nhưng hiện tại ở đây có người không được vui lắm. Gương mặt được xem là thanh tú đáng yêu của Lý Thùy Dung trong lúc nào nhìn cực kì đáng sợ. Tròng mắt nàng ta long lên sòng sọc, răng nghiến chặt va vào nhau phát ra âm thanh " ken két " khiến người nghe cũng phải ê răng, nàng ta tựa như một con dã thú chưa được thuần hóa đang muốn chuẩn bị xổng chuồng chạy đi cắn người. Ánh mắt nàng ta nhìn về phía thiếu nữ che mặt kia tựa như muốn một phát nuốt luôn vào bụng, nhai không chừa một miếng xương thừa nào cả. [ Tự nhiên tôi thấy cách miêu tả của tôi hơi ghê ấy các cô ạ. ].
" Tiện nữ, ngươi rốt cuộc là kẻ nào mà dám đến đây sỉ nhục Lý tiểu thư ta? Hôm nay ta phải cho ngươi biết hậu quả khi dám sỉ nhục ta! Người đâu, mau bắt tiện nhân này lại đem về phủ, nhanh lên! "
Sau khi mệnh lệnh vừa được đưa ra, hàng loạt gia nhân của Lý gia xông thẳng lên võ đài chạy về phía Hàn Tịch Băng với ý đồ trói gô cổ nàng đem về phủ cho nhị tiểu thư xử lí. Thật đáng thương cho tiểu nữ nhân này! Nàng ta đeo khăn che mặt mà cũng đã xinh đẹp tới nhường ấy thì khi tháo khăn ra còn khuynh quốc cỡ nào? Chỉ tiếc nàng ta lại gặp trúng nhị tiểu thư Lý gia Lý Thùy Dung này, trước giờ hễ thấy ai đẹp hơn mình là sẽ hủy nhan, thấy người chướng mắt sẽ bắt về tra tấn, nay tiểu mỹ nhân này chẳng những sỉ nhục nàng ta mà còn xinh đẹp như thế, nhị tiểu thư có khả năng bỏ qua? Aii chaa! Thật đáng tiếc, đáng tiếc!
Chưa kịp để bọn gia nhân tiếp cận được Hàn Tịch Băng, nguyên một đám người Hàn gia sau lưng nàng tự động tách ra một nửa tiến lên phía trước bảo vệ nàng sau lưng, một nửa còn lại đứng sau nàng thì chia nhau ra bảo hộ mọi phía xung quanh nàng.
" Muốn động đến Băng Băng tỷ của ta? Trư Nhi, ngươi mà cũng có tư cách đó? Ngươi không xem lại mình đi, bề ngoài thì xấu như heo, nhân cách cũng thối như phân lợn, ngươi có chỗ nào xứng để được ghen tỵ với Băng Băng tỷ của ta??? Còn dám gọi tỷ của ta là tiện nữ, ngươi mới là tiện nữ đó, ngươi còn là tiện trư nữa! Lý Thùy Dung, đồ con heo chết! "
"...."
Chửi gắt quá bây! Một tiểu cô nương của cái thời phong kiến, hơn nữa còn là một tiểu thư đài các của gia tộc có danh tiếng mà khi nàng ấy thốt ra những lời đó lại không có ai ngăn cản? Thậm chí Hàn Tịch Băng còn có thể thấy cả ánh mắt đồng tình nữa! Cơ mà không phải nói Hàn gia không ưa gì phế vật như nàng sao? Không ưa mà đứng ra bất chấp hình tượng bảo vệ gay gắt như vầy á? Tới lúc ưa rồi thì còn đến mức nào? Hàn gia rốt cuộc có cái uẩn khúc gì thế này?! Ôi! Mọi thứ loạn hết cả lên, kế hoạch của nàng hiện tại không thể xài được nữa rồi! Còn có nàng muốn huyết tẩy Hàn gia, nhưng tình huống này thì chắc chỉ có nước xà bông tẩy, bột giặt tẩy chứ huyết tẩy gì tầm này nữa!
" Lý Thùy Dung, ngươi có thể mắng ta, nhưng tiểu muội nhà ta thì không cho phép ngươi động đến. Ngươi sỉ nhục ta, ta có thể bỏ qua, nhưng ngươi dám có ý đồ xấu với Tiểu Băng của ta thì ta không chắc. "
" Lý Thùy Trư, ngươi đừng có thấy tỷ tỷ nhà ta đẹp hơn ngươi rồi ngươi bắt đầu giở trò hãm hại. Ta cho ngươi biết, Hàn Thụy Đường ta dù cho đầu rơi máu chảy cũng quyết phải diệt trừ ngươi! "
" Nhị tiểu thối Lý gia a, ta không muốn nói nhiều với súc sinh như ngươi, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, không phải ai cũng có thể để ngươi đụng đến. Ngươi nhắm ngươi một mình chấp hết được Hàn gia thì cứ việc. Nhưng ngươi biết không, ta không nghĩ Lý gia chủ thông minh sáng suốt gì đó của Lý gia các ngươi sẽ đi khai chiến nhất đẳng gia tộc chỉ để trả thù cho một Huyễn sư cấp 3 đâu. Ngươi chắc cũng biết giá trị của mình trong lòng hắn mà, đúng không? "
" Lý Thối Dung, chẳng lẽ ngươi là tiện nữ thì ngươi nghĩ ai cũng tiện như ngươi sao? Bảo bối tỷ tỷ cao quý thánh khiết như thế mà ngươi dám đánh đồng tỷ tỷ cùng ngươi? Ngươi mới chính là tiện nữ, cả nhà ngươi ai cũng là tra nam tiện nữ, tỷ tỷ nhà ta là thiên nữ, là thiên nữ trên trời lạc phàm đó! "
"...."
Hàn Tịch Băng đã câm nín trong một giây phút nào đó của cuộc đời và khi nàng tỉnh lại thì nàng nhận ra, Hàn gia... hình như có gì đó sai sai, nó không có đúng chút xíu nào. Nhưng lỗi ở đâu thì nàng chưa nhìn ra được.
" Được rồi nào, không phải còn chiến đấu sao? Cãi nhau vì những vấn đề không đâu, các ngươi là hài tử à? Ta còn không để ý thì các ngươi quan tâm nhiều thế làm gì? Chó sủa một tiếng hù dọa ngươi, ngươi cũng phải sủa ngược lại một tiếng để đuổi nó đi hả? Trực tiếp tiễn nó về với tổ tiên không phải nhanh hơn sao? Như vậy cả đời nó cũng không có cơ hội sủa hù người nữa. "
"...."
Lần này là nhân vật quần chúng câm nín! Hàn gia gen thật tốt, đứa nào đứa nấy chửi người cứ như đang làm nghệ thuật vậy, chửi rất tinh vi. Giờ tới phế vật Hàn gia đây chẳng những chửi khó chịu mà còn có máu bạo lực nữa. Chơi vậy ai chơi lại má hả má??
" Đúng! Trực tiếp tiễn tiện cẩu đó về với tổ tiên nào. Băng Băng tỷ, để muội lên, tỷ đánh cùng hạng cẩu đấy lại bẩn tay của tỷ mất. "
Hàn Niệm Ân từ đằng sau nắm lấy tay nàng kéo kéo nhẹ rồi định xông lên thế chỗ nhưng Hàn Tịch Băng vẫn kịp giữ cô nhóc lại, tính về tốc độ bản năng thì sát thủ một thời vẫn có phần hơn một tiểu cô nương chứ.
" Không, Tiểu Ân, trận này cứ để tỷ đấu. "
" Nhưng... "
Hàn Niệm Ân nhìn vào nơi hai bàn tay giao nhau giữa hai người rồi chần chừ nhìn nàng. Tỷ tỷ không biết dùng huyễn lực, mà tên họ Lý kia thì chắc cũng chạm mốc Đại huyễn sư rồi, nếu đấu cùng hắn thì người chịu thiệt không phải là tỷ tỷ sao? Không được! Băng Băng tỷ của nàng không thể bị tổn thương dù là linh hồn hay thể xác đi nữa, nàng phải bảo vệ tỷ ấy, đúng, có phải bỏ mạng cũng phải bảo hộ tỷ tỷ chu toàn! Khuôn mặt nhỏ nhắn sau một lúc chần chừ thì đột nhiên lại trở nên kiên quyết hẳn giống như cô nhóc vừa đưa ra quyết định gì đó ghê gớm lắm. Nếu để Hàn Tịch Băng biết được suy nghĩ trong đầu Hàn Niệm Ân, nàng chắc chắn sẽ chớp mắt gãi đầu rồi cười một trận đã đời, ủa trông nàng yếu lắm hay gì? Hay nàng là người không hề thận trọng, không biết lượng sức mình? Cơ mà bảo vệ kiểu gì mà phải dùng mạng đánh đổi? Người Hàn gia lại kì lạ thêm một chút rồi.
" Tiểu Ân a, muội có tin tỷ không? "
Thấy được sự chần chừ lúc đầu của Hàn Niệm Ân, Hàn Tịch Băng như có thể hiểu được cô nhóc nghĩ gì trong đầu, nàng ngồi xuống cho chiều cao của mình bằng với Hàn Niệm Ân rồi nắm tay cô nhóc, nàng có thể thấy được sự lo lắng sâu trong đồng tử của tiểu muội nhà nàng, có lẽ là đang lo lắng cho nàng rồi.
" Tin chứ! Băng Băng tỷ, muội lúc nào cũng tin tỷ, luôn luôn tin tỷ mà! Chỉ cần là tỷ nói thì đó chính là chân lí a! "
Cảm giác khi bản thân mình lại biến thành tín ngưỡng của người ta, lời mình nói ra luôn là chân lí, cái cảm giác đó... vi diệu vãi cả nồi.... Có chút không biết nói gì nha.
" Vậy thì muội phải nghe theo tỷ, ít nhất là lần này, được chứ? "
Hàn Niệm Ân chần chờ một lúc lâu, sự dằn xé tâm tư của cô bé hoàn toàn hiển lộ thông qua đôi mắt, nhưng tới cuối cùng cô bé vẫn gật đầu chấp thuận. Hàn Tịch Băng vui vẻ đặt tay lên đầu Hàn Niệm Ân xoa nhẹ một cái như an ủi rồi đấy cô nhóc về phía sau, còn bản thân thì tiến dần về phía trước.
Lôi đài khá là rộng rãi, tạo điều kiện cho các đấu viên thỏa sức tung hoành. Vậy tạo chút chấn động chắc sẽ không sao đâu nhỉ?
Vừa bước lên lôi đài, chưa kịp để trọng tài hô hiệu lệnh thì hắn đã đưa tay chặn lại. Hắn đưa tầm mắt lên nhìn nàng một hồi rồi mở miệng, câu đầu tiên hắn nói với nàng là...
" Nữ nhân, cho ta biết tên của ngươi. "
Làm hết hồn, tưởng cá cược gì chứ, thì ra chỉ là hỏi tên. Nếu mà hắn yêu cầu cá cược thì nàng đã có cơ hội mần nhục Lý Thùy Dung kia một trận rồi, tiếc ghê á...
" Nam nhân, ngươi không biết sao, trước khi hỏi tên của bất kì ai, ngươi đều phải nói tên của ngươi ra trước. "
" Ta họ Lý, tên gọi Thừa Ngân. Nữ nhân, ngươi tên gì? "
Lý Thừa Ngân hả? Tên đẹp phết nhở?
" Ta họ Hàn, tục danh là Tịch Băng. Lý Thừa Ngân, tên ngươi đẹp đấy. "
Tên đẹp như này có nên lụm luôn người về không? Tên này thiên phú không tồi, tính tình chưa biết ra sao nhưng được cái mặt đẹp, rất có nhan sắc! Nhưng hắn lại mang họ Lý, nhưng Thừa Ngân... đẹp... quá...
.
.
Khoan đã! Lý Thừa Ngân á?? L-Ý T-H-Ừ-A N-G-Â-N?? Ôi tra nam!
Giọng nói lạnh lùng, khuôn mặt cạnh sắc, không khí giữa hai người căng còn hơn dây đàn sắp đứt! À thật ra chỉ có nàng là căng thôi, người ta còn đang thắc mắc sao nàng lại thái độ với hắn ghê vậy.
Hàn Tịch Băng mới đầu cũng không để ý lắm, nhưng một hồi nghĩ lại mới thấy sai sai, cái tên của nam nhân trước mắt nghe quen thuộc lắm, giống như nó đã từng một thời khắc sâu vậy. Cuối cùng nàng cũng nhớ ra, ôi Lý Thừa Ngân, ôi Cố Tiểu Ngũ, ôi cuộc đời!
Ôi cái định mệnh :))