Ngạo Thiên Tà Thần


Đoạn Thiên Giới là giới vực cực kỳ rộng lớn, tài nguyên phong phú.

Đoạn Thiên Giới phân chia có thể hiểu theo một câu nói "thất khu ngũ cấm tam liên nhất nguyên", theo thứ tự ở đây thất khu bao gồm: "Thiên Lâm Sơn, Hắc Ngụy Phong, Hỏa Vạn Sơn, Sa Chu Dĩnh, Tán Tiên Vực, Thủy Vân Hà, Hắc Ma cốc.", Ngũ cấm ở đây bao gồm: "Hắc Long Sơn, Phượng Hoàng Cốc, Quy Nguyên Đảo, Bạch Hổ Phong, Thôn Thiên Dĩnh".

Tam Liên ý chỉ ở đây là 3 đại khu vực của Nhân tộc, Yêu tộc và Ma tộc.

Nhân tộc cư ngụ chủ yếu ở phía Bắc Đoạn Thiên Giới, phía Nam và phía Đông là nơi đông đảo Yêu tộc sinh sống, phía Tây là đại đa số Ma tộc chiếm đóng.

Còn Nhất Nguyên nói trắng ra là một Bình Nguyên rộng lớn nằm ngay trung tâm của Đoạn Thiên Giới, một vùng đất bao la rộng lớn, nơi cất giấu vô số tài nguyên tu luyện nhưng nguy hiểm cũng luôn rình rập mọi lúc, mọi nơi.

Trấn Long Quốc một quốc gia nhỏ yếu hạng bét là một trong 3 quốc gia có đường biên giới dựa lưng vào dãy núi Vạn Tuyết Sơn, nơi quanh năm khoát lên mình một màu trắng xóa của những bông tuyết.


Trong một biệt viện cực kỳ xa hoa và lộng lẫy, một người phụ nữ dựa người về trước cửa sổ, nhô đầu nhìn về phía không trung nơi cực Bắc, đôi mắt như mang một nỗi lòng nặng trĩu nhìn đàn chim vừa bay đi xa dần, bỗng nhiên như cảm giác được eo mình như có một bàn tay thô ráp đang dần dần ôm lấy."Sao vậy Thanh nhi, nàng là lo lắng cho Nguyệt nhi hả.

Có Thiên Tuyết cô nương chăm sóc Nguyệt nhi sẽ ổn thôi, đừng suy nghĩ nhiều nữa".

Thanh Thanh xoay người lại dựa người vào ngực nam nhân, bàn tay nhỏ bé cầm kéo lại vạc áo trước ngực cho người nam nhân nói:"Muội biết, nhưng Nguyệt nhi còn nhỏ, tính tình lại rất tinh nghịch, muội chỉ sợ nó lại gây thêm phiền phức chọc giận các trưởng lão và chưởng môn."Nam nhân nắm lấy bàn tay nàng áp vào ngực mình cười nói: "Haha, muội sợ nó lại chọc ra thiêu thân gì giống như vừa khi trước Thiên Tuyết cô nương nói hả, hahaha"."ừ, môn quy ở Lạc Tuyết môn nghiêm khắc, nếu như là đệ tử bình thường mà phá hoại vườn thuốc như vậy nhất định sẽ phải chịu phạt rất nặng, may mà có Thiên Tuyết đứng ra trợ giúp nếu không thì, ...".

nàng thở dài nói."Trước khi rời đi ta cũng đã khuyên bảo Nguyệt nhi rồi, chắc Nguyệt nhi sẽ nghe lời thôi không sao đâu, mà Thất Nguyệt đan Thiên Tuyết cô nương lúc trước đưa cho nàng, nàng đã phục dụng chưa, may mà Lạc Thiên sơn lại còn dư lại viên đan dược đó, nếu không thì bệnh tình của nàng ,....!".

Nam nhân lo lắng hỏi.Nàng ngước nhìn nam nhân, tay đưa lên mặt chàng vuốt ve: "Muội phục dụng rồi, bệnh tình cũng đã đỡ hơn trước rất nhiều chàng đừng lo.

Mà muội nghe nói bên Đại Quốc và Chu Quốc hình như rục rịch cấu kết với nhau đang bí mật thực hiện việc gì đó hả?"Nam nhân nhíu mày lại khẽ nói: "Nàng nghe ai nói vậy?".Thanh Thanh nhìn thẳng mắt nam nhân rồi quay đầu nhìn về phía xa chân trời qua cánh cửa: "Chàng đừng gạt ta, chúng ta là vợ chồng có vui cùng hưởng, có sầu cùng lo, khi nãy muội đã xem qua tế tấu chương trên bàn."Nam nhân khẽ thở dài ôm nàng vào lòng rồi cùng nhìn về phía chân trời: "Việc này ta đã lo liệu rồi, không sao đâu, nàng bệnh tình còn yếu, giữ gìn sức khỏe mọi chuyện có ta ở đây, nàng đừng lo lắng".Chân núi Tuyết Sơn Lĩnh, nhìn lại gần có thể thấy một cánh cổng lớn, phía trên khắc 3 chữ Lạc Tuyết môn.


phía xa có một vầng sáng đang lướt nhanh về phía này.

Khi vầng sáng dần dần tới gần, hai cô gái đang canh gác mới giật mình đứng thẳng người lên rồi hơi hơi khôm người xuống chào hỏi: "Tuyết sư tỷ, Nguyệt sư muội trở về!".Thiên Tuyết hạ người xuống thu hồi thanh phi kiếm, chào hỏi lại 2 cô gái sau đó 1 tay bế Tà Thần, 1 tay nắm lấy tay Thanh Nguyệt nhẹ nhàng bước lên Tuyết Sơn Lĩnh.Một cô gái có đôi mắt hí tên Lan Xanh nhìn Thiên Tuyết bóng người dần dần khuất sau màn tuyết quay lại hỏi cô bạn gác trực bên cạnh nói: "Thao nhi, người có nhìn thấy gì không, hình như Tuyết sư tỷ ôm một đứa bé thì phải, có lẽ nào là tiểu sư muội Tuyết sơ tỷ mới nhận, nhưng còn nhỏ như thế sao lại nhận làm đồ đệ kia chứ." Bỗng cô bật thót lên cất tiếng la thất thanh giống như mình vừa mới khám phá ra điều gì đó rất ghê gớm rồi quay sang cô gái bên cạnh nói tiếp: "Chẳng lẽ, chẳng lẽ đó là con của Tuyết sư tỷ, Tuyết sư tỷ xuống núi là để sinh đứa bé rồi mang về sơn sơn môn,....." Cô gái bên cạnh giật mình lật tức chạy tới bịt kính miệng Lan Xanh rồi ra dấu hiệu im lặng: "Ngươi bị điên à, nói mò gì đấy, nếu để người khác nghe thấy thì phiền phức lớn đấy.

Tuyết sư tỷ là người thanh cao, lãnh ngạo sao có thể làm ra những việc như thế chứ, ngay cả Cổ công tử người ta đứng trước sơn môn xin bái phỏng mấy ngày hình như muốn mời Tuyết sư tỷ dự đại hội gì đó, Tuyết sư tỷ còn chả thèm để ý tới nói chi việc này."Cô gái Lan Xanh trê miệng sì 1 tiếng nói: "Ai biết được giấu đèn cầm đuốc đi đêm đâu."Cô gái bên cạnh liền hừ lạnh 1 tiếng bênh vực: "Ta nghĩ người giấu đèn cầm đuốc đi đêm là ngươi mới đúng".

Nói xong cô quay người lại về vị trí cũ canh gác.Cô gái Lan Xanh nhăn mặt giậm chân như muốn phản bác lại thì thấy cô gái kia đã quay người rời đi trở lại vị trí ban đầu.

Cô ta hừ lạnh một tiếng rồi như nghĩ tới điều gì nhếch miệng cười lạnh thò tay vào trong ống tay áo lấy ra 1 tờ giấy màu vàng bên trên viết những ký tự rất khó hiểu sau đó ngón tay bấm quyết, một màn kỳ diệu xuất hiện, tờ giấy lật tức bốc cháy trong nháy mắt biến mất ngay cả tro tàn cũng không thấy.Lạc Điện là nơi diễn ra các sự kiện lớn của môn phái Lạc Tuyết môn, thường các trưởng lão và các đệ tử thân truyền sẽ được tiếp kiến ở đây để bàn bạc các công việc quan trọng trong môn phái hay tiếp kiến các vị khách quý.

Dọc đường đi tới Lạc Điện, không ngừng có nữ đệ tử khôm người hành lễ với Thanh Tuyết, Thanh Tuyết cũng không mất lễ độ hành lễ lại với mọi người nhưng trên khuôn mặt vẫn mang nét lạnh lùng, thanh cao.


Cũng không phải nàng khinh người hay gì, vì đó vốn đã là tính cách lạnh lùng ít tiếp cận với mọi người từ trước tới nay của nàng.

Sau khi nàng lướt qua, không ngừng có nhóm đệ tử tụ tập không ngừng bàn tán, chỉ trỏ về phía bên tay trái nàng đang ôm Tà Thần.

Bên ngoài Lạc Điện, có 2 nữ thị vệ đứng ra khôm người chào Thiên Tuyết, Thiên Tuyết hành lễ lại nói:"Sư phụ ta có trong đại điện không."2 nữ thị vệ liền đứng ra đáp: "Dạ sư tỷ Chưởng môn đang cùng với các vị trưởng lão đang họp bên trong ạ, họp cũng khá lâu rồi, muội đoán chắc cũng sắp xong rồi ạ".Thiên Tuyết gật đầu, nàng đang suy nghĩ có nên vào lúc này luôn hay không, hay là vẫn phải đợi sư phụ cùng các trưởng lão họp xong rồi vào thì bỗng dưng cánh cửa mở ra, sau đó là các vị trưởng lão từ từ bước ra ngoài.

Thiên Tuyết vội vàng bước đến hành lễ với các vị trưởng lão."Thiên Tuyết kính chào, đại trưởng lão, nhị trưởng lão, ......".Vị đại trưởng lão nở nụ cười trên khuôn mặt già nua đỡ tay Thiên Tuyết lên dịu dàng nói: "Thiên Tuyết về rồi đó à, sư phụ con cũng đang có chuyện muốn nói với con, con mau vào trong đi." Nói rồi nàng bỗng dưng như phát hiện thứ gì khẽ nói nói thêm: "Thiên Tuyết đứa nhỏ này là?"Thiên Tuyết vội vàng đáp: "Dạ con trên đường về đi ngang qua một khu miếu đổ nát thì phát hiện đứa trẻ này.

Con thấy tội nghiệp quá nên mới bế nó về sơn môn."Vị đại trưởng lão quay đầu nhìn lại Tà Thần rồi dơ tay quẹt quẹt mũi Tà Thần: "Hảo một tiểu gia hỏa, đúng là dễ thương thật, nếu đã có duyên như thế thì con mang về nói chăm sóc khi lớn lên lại cho tiếp nhập vào phái ta."Thiên Tuyết tỏ ra nụ cười khổ nói thêm: "Đại trưởng lão nhìn lầm, đứa trẻ này là nam chứ không phải nữ, vậy nên con mới định vào xin các vị trưởng lão, sư phụ cho phép đứa trẻ này lưu lạc lại sơn môn ta vài năm đợi nó lớn lên lại viết thư mời xin gửi nhờ nó sang môn phái khác, không biết các vị trưởng lão thấy như thế nào."Vị đại trưởng lão kia khuôn mặt cũng không thay đổi gì khẽ thở dài: "Già rồi, đôi khi những việc nhỏ cũng không tập trung chú ý, nếu đã là như vậy thì cứ làm theo ý của con đi, thằng nhỏ cũng là 1 đứa tội nghiệp.".

Nói rồi vị đại trưởng lão cất bước đi xuống Lạc Điện bỗng một tiếng hô to làm nàng phải đứng lại."Khoan đã, đại trưởng lão, môn quy sơn môn từ trước tới giờ không cho phép bất kỳ nam nhân nào được ở lâu ở Tuyết Sơn, làm như thế chẳng khác nào làm trái môn quy, với lại thằng nhóc này lai lịch không rõ, hư hư ảo ảo tự dưng xuống hiện ở miếu để cho sư đệt cố tình nhìn thấy rồi mang về sơn môn, ta sợ ở trong này có vấn đề, mong đại trưởng lão xem xét lại." Vị nhị trưởng lão cười lạnh nói.

Tiếng nói vừa dứt, xung quanh các vị trưởng lão khác cũng không ngừng bàn tán xôn xao.Vị đại trưởng lão quay người lại cay mày nhìn vị nhị trưởng lão rồi quay sang nhìn Tà Thần sau đó nhìn Thiên Tuyết khẽ nói: "Ta tin Thiên Tuyết, quy củ vốn là chết, người là sống, cứ thế đi, đợi khi nào thằng bé tròn 13 tuổi đưa nó xuống núi, khi đó nó có quyền tự quyết định xin gia chập các môn phái khác vẫn là muốn an an ổn ổn sống cuộc sống người thường thì tự do nó quyết định".


Đại trưởng lão vừa dứt lời, vị nhị trưởng lão lại định nói tiếp gì.

"Nhưng mà, ..." thì đã bị vị đại trưởng lão ngắt lời nói: "Cứ như vậy đi, mọi việc dừng ở đây, không nhưng nhị gì hết.".

Nói xong nàng quay người bước từng bước rời khỏi đại điện.Vị nhị trưởng lão hừ lạnh một tiếng nhìn Thiên Tuyết sau đó phất ống tay áo quơ phất trần quay người rời đi, các vị trưởng lão khác có người thì đi xuống đại điện có người thì quay quanh Thiên Tuyết không ngừng nhìn xem Tà Thần.

Không bao lâu tất cả các vị trưởng lão cũng rời đi Lạc điện, Thiên Tuyết ôm Tà Thần đi thẳng vào trong đại điện.Giữa đại điện phía trước có một người phụ nữ đang đứng chắp tay nhìn Thiên Tuyết nhẹ nhàng bước vào mỉm cười hỏi: "Về rồi sao, mọi việc xuông sẻ chứ."Thiên Tuyết vội vàng bước ra hành lễ rồi nhẹ nhàng trả lời: "Dạ Thanh tỷ cũng đỡ hơn rồi ạ, về phía Ngô Vương bên đó cũng đã thu xếp mọi việc ổn thỏa rồi." Nàng nói xong định nói gì thêm "Sư phụ ,..".

Thì đã bị người phụ nữ dơ tay làm động tác dừng lại nói: "Chuyện bên ngoài đại sảnh vi sư đã biết rồi, nếu như nó có duyên với con, vậy thì hãy chăm sóc nó đi, đợi nó lớn lên rồi cho nó rời núi, vốn thằng bé cũng là một đứa số khổ.""Dạ vâng thưa sư phụ".

Thiên Tuyết đáp lại, khuôn mặt vẫn luôn bình tĩnh như vậy không có bất kỳ đợt sóng nào."À mà Nguyệt nhi đứa bé kia đâu, không phải nó đi cùng con về thăm thân mẫu nó hay sao."Thiên Tuyết cười khổ nói: "Nguyệt nhi vừa mới về sơn môn đã không kịp chạy nhanh thăm tiểu Soái rồi, nó sợ khác sư tỷ muội không cho nó ăn uống nên chết đói."Người phụ nữ thở dài nói: "Nguyệt nhi đứa bé kia cũng là người số khổ, con ngồi xuống đi, vừa hay vi sư cũng có chuyện quan trọng muốn nói với con.""Dạ không biết vi sư có chuyện gì ạ""Chuyện này nói không quan trọng cũng không đúng mà nói rất quan trọng cũng không đúng, vi sư 3 năm sau sẽ có chuyện quan trọng rời đi tông môn, có thể là một thời gian dài, cũng có thể là một thời gian ngắn mới quay lại, nên 2 năm sau vi sự định tuyển ra 1 người kế thừa chức vị chưởng môn đời tiếp theo.

Ta cùng với các vị trưởng lão vừa bàn bạc định tuyển cử con, không biết con thấy việc này như thế nào."Thiên Tuyết lo lắng hỏi:"Sư phụ định đi đâu vậy ạ, tại sao lại nói có thể đi 1 thời gian dài, cũng có thể 1 thời gian ngắn, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra hả sư phụ." Thiên Tuyết vốn là người thông minh, chỉ thông qua vài lời nói đã có thể hiểu được hàm ý bên trong.Người phụ nữ khuôn mặt không thay đổi gì: "Con còn chưa trả lời ta, con có suy nghĩ như thế nào về việc này."Thiên Tuyết vội vàng lo lắng nói: "Sư phụ con, con không muốn vị trí chưởng giáo gì hết con chỉ muốn sống và tu luyện yên yên ổn ổn bên ngài, chăm sóc ngài thôi."Người phụ nữ thở dài: "Vi sư biết tính tình con, nhưng sơn môn cũng chỉ có con mới là người phù hợp nhất cho vị trí này." Thiên Tuyết vội vàng hỏi: "Mộc Tình sư tỷ bên kia tu vi cao hơn con, với lại được lòng nhiều các vị sư bá, trưởng lão và sư tỷ muội khác, ngài sao không xem xét nhường lại cho Mộc Tình sư tỷ ạ."Người phụ nữ nhấp nhẹ ly trà rồi nhìn Thiên Tuyết than thở: "Vi sư biết, nhưng có một số việc vi sư đã xem xét kỹ, con cứ chấp nhận nghe lời vi sư được không?".Thiên Tuyết dường như muốn nói gì thêm nhưng khi nhìn vẻ mặt buồn, tiếc nuối của sư phụ nàng đàng nuốt xuống bụng nhẹ nhàng đáp lại: "Vâng thưa sư phụ."Người phụ nữ nở cười hài lòng nói: "Được rồi, đi đường dài khổ cực, con lui xuống nghỉ ngơi đi, với lại thằng bé chắc cũng lâu lắm không có sữa con xuống an bài cho nó đi." Vừa dứt lời nàng đã bước ra ngoài đại đường, đi ra đại sảnh bay thẳng về một hướng nào đó.Trong đại điện chỉ có còn mỗi Thiên Tuyết ôm Tà Thần thẫn thờ không ngừng suy xét lại cuộc trò chuyện vừa rồi của sư phụ: "Rút cuộc sư phụ hay môn phái xảy ra chuyện gì? 3 năm sau tại sao sư phụ lại phải rời đi sơn môn, với lại còn làm những chuyện như thế nữa, sao nó giống như an bài mọi chuyện để đi làm việc gì đó cực kỳ nguy hiểm." Thiên Tuyết càng nghĩ càng nhín mày, sau đó thở dài ôm Tà Thần bước ra ngoài đại đường..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận