Bỗng nhiên Nam Ly Ưu nghĩ tới tại triều phượng cung, lời nói của Nam Hạo Tuyết . Tuy rằng nàng thật không định giải thân thế Nam Ly Ưu nhưng dù sao chính mình xuyên qua ở thân thể của nàng , nên phải vì khối này thân thể phụ trách. Cho nên, nàng quyết định . Đợi cho nàng vào Tu Ma viện , sẽ gặp truy tra thân thể của nàng . Chờ biết rõ hết thảy , nàng sẽ rời đi Nam Minh quốc, du ngạo thiên hạ.
--- Tu Ma viện ---
Mỗi một năm mùa hè, hoa sen nơ , đó là thời điểm Tu Ma viện hướng cả nước các nơi tuyển nhận đệ tử . Nam Ly Ưu tới cửa học viện, đại môn đã tụ tập không ít người. Nàng xuống xe ngựa, nhìn từ trên xuống dưới. Trong mây tấm bia đá, rõ ràng có khắc ba chữ cứng cáp ‘Tu Ma viện’ ở cánh cửa một tòa cao ngất . Chữ màu đỏ, tràn ngập lực uy hiếp, làm cho người ta nhìn một cái đã sợ.
Tu Ma viện ở trên đỉnh Vân sơn , cần lên chín ngàn chín trăm chín mươi chín cấp bậc thang mới nhìn đến cửa chính Tu Ma viện . Bậc thang cây, rậm rạp che kín bụi gai. Lúc này chuông thanh của xe ngựa truyền tới, mọi người đều nhìn thấy , liền tự giác tránh ra . Giờ phút này Nam Ly Ưu mang theo khăn che , mặc một y phục màu xanh nhạt , có vẻ nổi bật trong chúng người . Thanh đại nhận ra chủ nhân mấy chiếc xe , nhẹ nhàng ở bên tai Nam Ly Ưu tố nói:“Công chúa, là tứ công chúa và ngũ công chúa.”
Nam Hạo Tuyết cùng Nam Linh Lung được thị nữ nâng xuống ngựa . Hai người hôm nay rất được, thực làm cho người ta trước mắt sáng ngời . Nam Hạo Tuyết liếc mắt một cái liền nhìn thấy , trong đám người mang theo khăn che Nam Ly Ưu, tuy rằng không chắc , nhưng nhìn Thanh đại ở bên cạnh, người kia liền nhất định là nàng sẽ không sai . “Ta nói như thế nào sớm liền nhìn không thấy người, nguyên lai là thất muội muội so với bản công chúa tới sớm hơn !” Nam Hạo Tuyết đi qua cười khẽ nói xong, trong mắt lộ vẻ khinh thường. “Đúng vậy, thất công chúa Nam Minh quốc chúng ta, hôm nay vì sao mang theo khăn che ? Chẳng lẽ là người sợ hãi khuôn mặt yêu diễm bị mọi người nhìn đến sao?” Nam Linh Lung trào phúng nói, tự châm chọc.
Trong đám người nhất thời phát ra tiếng, đều ngôn luận. “A? Là thất công chúa? Thất công chúa phế vật ?” “Trời ạ , thất công chúa hôm nay đến nơi đây làm cái gì? Chẳng lẽ là giống chúng ta tham gia nhập học thí luyện của Tu Ma viện ?” “Không thể nào! Cốc tinh tê là địa phương ra sao , thất công chúa nhưng là cả quốc đều biết,phế vật không tụ tập được đấu khí ! Đi tới đó, không phải chịu chết thôi!”
Nam Ly Ưu cười lạnh khi nghe người chung quanh nghị luận , tử mâu hiện lên một tia thâm thúy. Nam Hạo Tuyết thực vừa lòng hiệu quả như vậy, nàng muốn từng bước một đả thương lòng tự trọng Nam Ly Ưu . Để cho nàng biết, nàng chính là một cái phế vật! Làm cho người ta chán ghét ! “Hoàng tỷ, là linh ca ca, linh ca ca đến đây!” Nam Linh Lung kinh ngạc hô. Chỉ thấy xa xa một đầu thôn thiên cự mãng từ trên trời giáng xuống, màu lam lạnh lẽo nhất thời từ bốn phía phát ra, ngay cả không khí đều tựa hồ trở nên rét lạnh rất nhiều.
Hắn không phải người khác đúng là ca ca Nam Hạo Tuyết - Đại hoàng tử Nam Minh quốc , đương kim thái tử điện hạ - Nam Kình Linh, thủy mộc song tu trung cấp thánh ma . 16 tuổi, đã là đấu tông năm sao, ở đại lục mục Tạp Nhĩ đúng là hiếm thấy. Được mọi người gọi là đấu khí thiên tài. Nam Kình Linh một thân y bào màu đen cự mãng , bên ngoài lãnh ngạo , khí chất cao quý , làm cho người ta không mở được mắt ra . Mọi người đều bái hạ:“Tham kiến điện hạ.” “Không cần đa lễ.” Nam Kình Linh thản nhiên nói một câu.