Ma thú hừ lạnh :“Đều là con người chết tiệt các ngươi , âm hiểm giả dối ! Ta chán ghét các ngươi !” . Nó vốn định đi ra ngoài kiếm ăn , không ngờ đụng tới đến con người làm nhiệm vụ trong cốc . Con người âm hiểm ác độc coi trọng ma hạch bên trong thân thể hắn , mười mấy người dùng các loại ma pháp công kích nó . Một người trong đó dùng tiếng sấm đánh trúng chân sau nó . Nó vận dụng mê hồn trận thế đắc ý mới đào thoát.
“Nếu ngươi muốn chết! Ngay tại nơi này tiếp tục chán ghét !” Nam Ly Ưu đứng lên, vỗ vỗ tay, lạnh giọng nói . Xoay người, chuẩn bị đi ra ngoài . Trong mắt ma thú hiện lên một tia băn khoăn, hiện tại nó bị thương nghiêm trọng, vì mạng sống nó không có lựa chọn.
“Ngươi dừng ! ” Ma thú lo lắng nói . Nam Ly Ưu khóe miệng gợi lên một chút cười khẽ, xoay người , mặt không chút thay đổi nhìn nó :“Chuyện gì ?” “Ngươi là thiệt tình?” Ma thú thấp giọng hỏi , không có một tia lo lắng . Nam Ly Ưu cười lạnh một tiếng , xuất thủ chủy thủ vài vòng :“Ta nếu không phải thiệt tình, lúc này không cần cùng ngươi nói nhiều như vậy! Đã sớm rút ra chủy thủ, một đao giải quyết ngươi, lấy đi ma hạch của ngươi .”
“Ngươi, ngươi thực đáng sợ!” Ma thú đánh giá tử mâu Nam Ly Ưu, lẩm bẩm nói.
“Đáng sợ?” Nam Ly Ưu cười ra tiếng, ngồi xổm xuống, chỉ chỉ nó sau đề, chậm rãi nói:“So với sự đáng sợ của ta , người thương tổn ngươi chẳng phải càng đáng sợ?”
“Hừ! Đều là nhân loại quá mức giảo hoạt ! Nếu mẫu thân ta ở đây , bọn họ đừng nghĩ xúc phạm tới ta !” Ma thú tức giận nói.
“Thật sự là con thú ngu xuẩn.” Nam Ly Ưu khinh bỉ nói.
“Ngao......” Ma thú quát, móng vuốt cào cỏ khô trước mặt .
“Chẳng lẽ không đúng sao? Dựa vào người khác, ngươi vĩnh viễn đều chỉ có bị khi dễ ! Chỉ có ngươi mạnh mẽ ! Người khác mới không cưỡi ở trên đầu của ngươi ! Chờ ngày ngươi mạnh mẽ , ngươi có thể oai phong một cõ i, đem người khi dễ ngươi khi dễ lại !” Nam Ly Ưu lạnh lùng nói, tử mâu chớp chớp .
Này vốn là thế giới võ lực , cường giả đứng đầu thế giới. Nếu không có đấu khí, cũng chỉ có thể bị người khi dễ .
“Mạnh mẽ ?” Ma thú nâng lên móng vuốt . nhức đầu , nghi hoặc nói . “Đúng ! Mạnh mẽ !” Nam Ly Ưu trịnh trọng nói.
Ma thú hưng phấn đứng lên, đúng , nó phải mạnh hơn , mạnh mẹ giống như mẫu thân . Làm cho vạn thú sùng bái, làm cho vạn thú kính ngưỡng, thần phục . “Tốt ! Ta muốn mạnh mẽ ! Ta muốn mạnh mẽ !” Ma thú rống lớn nói . Nam Ly Ưu vừa lòng gật đầu, nàng giống như thấy được bóng dáng chính mình trên người ma thú . Từ trong thắt lưng nàng lấy ra hồng lân đan màu đỏ, đưa tới trước mặt nó :“Ăn đi!” Ma thú không có một tia do dự, ăn . Đan dược vào miệng , vết thương trên đùi hình như không còn đau .
“Cám ơn ngươi, ta gọi là tích hưng thịnh diễm ! Còn ngươi?” Tích hưng thịnh diễm vặn vẹo chân sau một chút , phát hiện có thể cử động . “Nam Ly Ưu!” Nam Ly Ưu thản nhiên đứng lên . Nâng lên chân nó bị thương , băng bó quấn quanh.
Tích hưng thịnh diễm cảm kích nhìn Nam Ly Ưu:“Ngươi là người tốt, cám ơn ngươi!”
“Không khách khí !” Nam Ly Ưu đứng lên ,“Ta đi rồi, nghĩ ngơi tốt .” Tích hưng thịnh diễm đứng lên theo , toàn thân sắc lửa đỏ sợ hãi run run . “Ngươi dừng !” Tích hưng thịnh diễm kêu lên hướng ra ngoài đi đến . Nam Ly Ưu quay lại , nhíu mi hỏi : “Chuyện gì?” “Ngươi đã cứu ta một mạng , mẫu thân nói phải hiểu được báo đáp ân ! Ta đưa ngươi hai vật , coi như trả thù lao !” Tích hưng thịnh diễm vừa nói, một bên dùng chân đẩy ra hai vật .