Ngắt Một Nhành Quế Hoa


Vào thu, những con đường ở Vân Thành được nhuộm vàng bởi ánh hoàng hôn.
Trước cổng trường đại học Vân Thành, sinh viên trào ra thành những tốp năm tốp ba, từng nhóm người tiến về con phố mỹ thực ở cách vách.
Sân bóng trong trường học vẫn còn một nhóm nam sinh ở lại chơi bóng rổ.
Trên sân bóng thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng kinh hô của các nam sinh hoặc tiếng hò reo ồn ào.
"A Quế, chờ tớ một chút."
Khương Quế đứng trước cửa lớp, nghe thấy tiếng gọi thì dừng chân một chút, xoay người lại.
"Đi nhanh nào bảo bối, tớ đói chết mất thôi."
Khương Quế mỉm cười nhìn về phía cô nàng đang ngồi trên ghế thu dọn sách vở.
Cô tên Lý Xu, là cô gái nhìn qua có vẻ là một người trầm tĩnh, nhưng sau khi trở nên thân thiết, Khương Quế mới phát hiện ra cô nàng thực ra là kiểu người ngoài lạnh trong nóng.

Vừa trùng hợp lại đối lập với cô.
Lý Xu cuối cùng cũng thu dọn xong sách vở vào cặp sách, ngoài cửa còn có vài người bạn học đang đứng chờ.

Cô nàng khoác cặp lên vai rồi chạy ra, chụp lấy bả vai Khương Quế, cười hì hì nói: "Đi thôi A Quế, để chị đây mang cậu đi ăn cơm!"
Nụ cười tươi tắn, tràn ngập hơi thở thanh xuân trên khuôn mặt các cô gái khiến người khác nhìn vào cũng cảm thấy vui lây.

Bộ dáng thoải mái, hào phóng lại tự tin của nhóm các cô biến việc đi trên đường nhàm chán trở thành cảnh đẹp ý vui.
Đã qua khai giảng hơn một tháng rồi, hoa quế ở Vân Thành lúc này đã sớm nở rộ, mùi hương hoa quế phiêu đãng khắp vườn trường.
Lúc đi ngang qua cây hoa quế gần sân thể dục, nhân lúc Khương Quế không chú ý, Lý Xu đem cành hoa quế vừa mới ngắt được cài bên tai cô.
"A Quế thật sự rất đẹp, các cậu nói xem có đúng hay không.

Không hổ danh là mỹ nữ được bảng bình chọn giáo hoa công nhận!"
Nhắc tới cái bảng xếp hạng giáo hoa này, Khương Quế chỉ biết cười trừ.

Trong một ngôi trường to lớn như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân có thể góp mặt trên danh sách đó.

Hơn nữa, cô cảm thấy hơi ngại khi nghe người khác nhắc tới nó.
Một nữ sinh cao gầy, tóc ngắn lập tức duỗi tay giả vờ nắm cằm Khương Quế nhướng mày nói:
"Em gái nhỏ Khương thật sự là xinh đẹp hơn hoa, bằng không thì từ nay theo chị đây đi ~"
Khương Quế bị trêu chọc nên mặt có chút đỏ, nhưng cô cũng không cam lòng chịu yếu thế mà khoác tay qua cổ cô gái, tiến sát lại, cười cười nói:
"Vậy chị gái có phải nên tiến gần lại đây một chút không?"
Nữ sinh sau khi bị trêu chọc ngược lại thì không nhịn được mà đỏ mặt quay đầu đi.

Khương Quế nổi tiếng là nữ sinh đơn thuần trong sáng nhưng nhan sắc lại rực rỡ như lửa, gương mặt kia đối nam sinh hay nữ sinh đều có lực sát thương nhất định.
Cả đám cười ồ lên thành tiếng, có người nói Trương Khinh như vậy là không được nha, cũng có người bày ra bộ dáng không khác người bị trêu chọc là bao.
Lý Xu nhìn cô nữ sinh bị "tán tỉnh" ngược lại kia, bộ dáng đau lòng bắt đầu lên án với đám bằng hữu:
"Lệnh nhân cũng thật quá khổ mà, A Quế nữ nhân này, có Trương Khinh rồi liền không cần ta nữa!"
Cô nói xong còn giả vờ đưa tay lên lau lau những giọt nước mắt vốn không tồn tại.
Khương Quế thấy thế vội vàng nghiêng người, ôm lấy cánh tay Lý Xu khoa trương nói:
"Đừng mà bảo bối, người nhân gia yêu nhất vẫn là ngươi mà." Khương Quế nháy mắt với Lý Xu, một đám người cứ thế náo loạn cười nói hướng về con phố mỹ thực.
Trên sân bóng, một nam sinh thân hình mảnh khảnh cao gầy, trong tay còn cầm chai nước đang nhìn về hướng Khương Quế vừa đứng.
Nam sinh bên cạnh bước tới huých vào khuỷu tay anh.

"Chiết ca, cậu đang nhìn gì thế?"
Tống Chiết thu hồi ánh mắt, uống cạn chai nước trong tay, tỏ vẻ thuận miệng hỏi:
"Các cậu có biết nữ sinh mặc váy màu vàng đứng dưới gốc cây hoa quế vừa rồi không?"
Một đám nam sinh đang uống nước đột nhiên nghe thấy câu hỏi này thì kinh ngạc không thôi, Vương Minh lố hơn, sợ đến suýt sặc mà nhìn về phía Tống Chiết:
"Gì cơ? Cậu đây là để ý con gái nhà người ta sao?"
Tống Chiết nghe xong thì thấy mạch não người này có khi hỏng hết chỗ nói rồi, anh bỏ chai nước xuống, trừng mắt nhìn người vừa hỏi sau đó trở lại trong sân.
Vương Minh cảm thấy vừa rồi mình không hề nói sai chỗ nào mà! Cậu bắt đầu lẽo đẽo đi theo sau Tống Chiết tự mình lải nhải:
"Khẳng định là cậu chưa biết, nữ sinh vừa rồi rất nổi tiếng đó.

Trong buổi liên hoan nghệ thuật năm trước, bài khiêu vũ của cô ấy đã rất nổi ở trên mạng.

Hơn nữa, thành tích của cô ấy cũng không kém, lại còn rất xinh đẹp." Vương Minh cười hề hề, học theo phim ảnh nói:
"Khụ khụ, người theo đuổi cô ấy có thể xếp thành hàng dài từ đây tới Pháp."
Tống Chiết không có chút hứng thú với những chuyện này, nhưng là vẫn nhẫn nại hỏi thêm một câu:
"Ồ, vậy thì người đó tên gì?"
Vương Minh liếc nhìn anh, cười gian xảo:
"Hôm nay chúng ta thắng thì tôi nói cho cậu."
Tống Chiết hận không thể tát cho cậu ta một cái, phải dạy cho cậu ta chút kiến thức về "xã hội phức tạp" ngoài kia mới được.
Nỗi bực tức không nói thành lời trong lòng bị chuyển thành sự thô bạo trên sân bóng.

Hai người, một chọi một, Tống Chiết mang tâm lí "Phải dạy cho thằng nhóc này một bài học" thực hiện những đường bóng đơn giản mà mạnh mẽ khiến Vương Minh kia kêu thảm thiết không thôi.
Nhưng mà, chuyện này xảy ra là do chính miệng mình đã nói muốn solo cùng cậu ta, Vương Minh cảm nhận sâu sắc được cái gọi là nhân gian hiểm ác.
"Ca, cậu uống thuốc kích thích à?" Vương Minh ngồi trên biên ghế ở sân bóng thở phì phò.
Tống Chiết lấy khăn lông lau mồ hôi, liếc nhìn một cái: "Đã đánh cuộc thì có thua cũng phải chịu."
Vương Minh lập tức cười ha hả khoác vai anh, khẽ meo meo nói: "Cô ấy tên Khương Quế." nói xong lại quay ra nói với Tống Chiết bằng chất giọng đáng khinh:
"Ca, cậu cũng thật thảm, cũng có ngày cậu rơi vào lưới tình như này."
Vương Minh cho rằng Tống Chiết sẽ lại cho mình một trân, không ngờ tới một lát sau chỉ nghe thấy anh nhẹ nhàng đáp lại một tiếng: "Ừ, tôi cũng thấy vậy đấy."
Nhiều năm về sau, Vương Minh hỏi anh lúc đó anh "ừm" cái gì.
Tống Chiết liền bỗng nhiên nhớ lại, khi đó thời tiết mát mẻ, cô mặc chiếc váy màu vàng, xinh đẹp như đóa hoa mới nở.

Hoa quế được gài sau tai, ánh nắng cuối ngày chiếu lên bả vai cô gái, một trận gió nhẹ thổi qua, lướt ngang trên vài sợi tóc sau tai.

Cô khẽ mỉm cười, đôi mắt sáng như chứa cả sao trời.
Anh rõ ràng vẫn đứng ở sân bóng, rõ ràng xung quanh không hề có một cây hoa quế nào.

Thế nhưng, từ trong cơn gió nhẹ kia, anh dường như ngửi thấy được hương hoa quế từ nhành hoa được gài bên tai cô.
Theo như lời Vương Minh, anh dường như đã rơi vào bể tình của cô.

Thời điểm cơn gió kia thổi qua, nhành hoa quế bên tai cô khẽ động, trái tim của anh cũng đã rung động theo.
Tống Chiết tự nói với chính mình, anh đã nhất kiến chung tình với Khương Quế rồi.
Trong một quán lẩu ở phố mỹ thực bên cạnh trường học.
"Khương Quế, cậu thực sự không biết tên cặn bã kia khốn nạn như nào đâu!" Trương Khinh cắn miếng thịt bò, nóng giận nói.
Lý Xu nghe lời cô ấy vừa nói, kinh ngạc đến hai mắt mở to: "Chắc không phải đâu, tớ thấy anh ta cũng không giống hạng người đó mà!?"

Trương Khinh nghe thế thì đột nhiên kích động: "Ừm, đúng đúng đúng!" Cô dùng sức cắn miếng thịt bò, giống như thứ cô đang nhai không phải thịt bò mà là tên tra nam đang ghét kia, "Hắn ta thế mà dám nói với tớ như này...."
Trương Khinh hắng giọng, bắt chước nói: "Bảo bối đừng nóng giận được không, cô ấy chỉ là học muội của anh mà thôi."
Lý Xu nghe thế, phẫn nộ buông chiếc đũa: "Tên này không phải bệnh tâm thần chứ, lại còn học muội, phải cho hắn một cú thật mạnh vào đầu giúp hắn tỉnh táo một chút.

Làm gì có chuyện "bà dì" của học muội đến mà đàn anh đến tận nhà chăm sóc nhiệt tình như thế."
Lý Xu nhịn không được bắt đầu âm dương quái khí.
Khương Quế cũng gật đầu: "Có thể nhìn rõ bản chất của hắn rồi thì cũng không có việc gì phải buồn cả, trên đời này đàn ông vẫn còn đến hàng ngàn hàng vạn, người này không hợp thì đổi người khác thôi."
Trương Khinh cực kì đồng tình gật gật đầu: "Chị đây xinh đẹp nhường này, tra nam không xứng!"
Ba người ríu rít tiếp tục mắng tra nam, sau khi ăn xong thì cùng nói tạm biệt.
Khương Quế đứng ở đầu phố, mang tai nghe ra nghe nhạc.
Tài xế lái xe từ nhà đến đây cũng phải mất một lúc nữa, cô thấy đứng đợi hơi chán nên đã đẩy cửa đi vào một nhà tiệm trà sữa.
"Nhiều nho, nhiều đường, ít đá, cảm ơn." Khương Quế cầm điện thoại quét mã trả tiền.
Nam sinh đối diện ngẩng đầu thì thấy Khương Quế, cười nói: "Thật trùng hợp, học muội."
Khương Quế nghe vậy ngẩng đầu, mỉm cười nhìn nam sinh một chút: "Thật trùng hợp, không ngờ học trưởng lại làm thêm ở đây."
Phó Thần cười đáp: "Kiếm thêm chút thu nhập thôi."
Khương Quế gật gật đầu không đáp lời nữa, một lát sau trà sữa được mang ra.

Phó Thần cầm trà sữa mở miệng hỏi: "Học muội có cần gói lại không?"
"Không cần đâu, cảm ơn." Khương Quế mỉm cười nhận lấy trà sữa, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Có mấy nam sinh lấy điện thoại ra chụp lén cô.

Khương Quế mặc một chiếc váy ngắn chiết eo màu vàng nhạt, tôn lên đôi chân ngọc thẳng tắp thon dài.

Tóc hơi cuốn, dài tới vai.
Làn da của cô rất trắng, nhưng vẫn hồng hào khỏe mạnh.

Môi hồng răng trắng, mặt mày như họa, cộng thêm đôi mắt đào hoa khiến ai nhìn vào cũng dễ nảy sinh rung động.
Không lâu sau, một chiếc màu đen xe ngừng trước cửa tiệm trà sữa.
Khương Quế đứng dậy, nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo rồi đi tới chỗ chiếc xe.
Thật ra Khương Quế cũng có một chiếc xe riêng.

Vào lễ trưởng thành năm 18 tuổi, bố của cô - Khương Huy Bình đã mua tặng cô một chiếc Porsche màu hồng nhạt.
Khương Quế là con gái độc nhất của Khương gia, từ nhỏ đến lớn đều được mọi người trong nhà đặt trong lòng bàn tay mà cưng chiều.
Khương gia nổi danh là thương gia giàu có, nên sẽ không bao giờ bủn xỉn với những chuyện như này.
Là công chúa nhỏ độc nhất của Khương gia, phía trên có một người anh trai muội khống thời kì cuối, phía dưới lại có một đứa em trai tỷ khống thời kì cuối, cộng thêm một người bố mắc bệnh "con gái nô"(*), cả nhà trên dưới chỉ có duy nhất một người bình thường là Khương nữ sĩ.
(*) Xưa có thê nô thì bây giờ có cả con gái nô nhá:)))
Khương Quế cũng không sợ Khương nữ sĩ.

Từ nhỏ cô đã thành thạo khả năng ăn nói, cái miệng nhỏ nhắn của cô có thể dỗ ngọt cả nhà đến nghe lời.
Xe ngừng trong bãi đỗ xe ở nhà cũ Khương gia.

Khương Quế đẩy cửa bước vào nhà, trong phòng khách không có một bóng người.
Khương Diễn cũng chính là em trai của Khương Quế, bị bố Khương lấy danh nghĩa "Đàn ông con trai phải biết tự lực cánh sinh" ném tới trường học ở trọ.

Chưa kể đến việc Khương Diễn đang học năm ba trung học nên việc không ở nhà cũng là bình thường.
Dì Lâm thấy Khương Quế trở về thì vội đi tới, bưng một đĩa trái cây từ phòng bếp đi ra đặt trên bàn trà.
"Tiểu thư, tiên sinh có nói đã đưa phu nhân tới công ty chi nhánh để công tác." Dì Lâm cười nói.
"Cảm ơn dì, tôi biết rồi." Khương Quế cười đáp lại, "Dì cứ đi nghỉ ngơi đi, tôi lên phòng đây.", nói xong cô bưng đĩa trái cây lên tầng 3.
Dì Lâm nghe vậy thì từ ái nhìn Khương Quế lên hẳn rồi mới rời đi, bà thật lòng thích đứa nhỏ này.
Dì Lâm làm việc ở Khương gia hơn hai mươi năm rồi, cũng được coi là nhìn Khương Quế lớn lên từng ngày.
Chứ nghĩ tới cục bột trắng ngày xưa bây giờ đã trưởng thành thành một thiếu nữ yêu kiều, duyên dáng như này, trong lòng bà lại tràn đầy vui mừng.

Bà một thân một mình không lập gia đình, không con cái nên sớm đã xem Khương Quế như con gái ruột mà chăm sóc.
Sau khi lên tầng, Khương Quế đem trái cây đặt lên chiếc bàn nhỏ gần cửa sổ sát đất.
Nước tắm đã được dì Lâm chuẩn bị từ trước, Khương Quế trút bỏ hết phiền muộn trong cả ngày nay, bước vào bồn tắm.
Tắm rửa xong, cô cảm thấy toàn thân trên dưới thanh triệt, sảng khoái hẳn.
Ngồi trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, cô đột nhiên có chút hứng thú liền đứng dậy đi tới thư phòng ở cách vách.
Nói là thư phòng, nhưng thực ra đây cũng coi như phòng làm việc của cô.

Khương Quế làm việc có liên quan đến nhiều khía cạnh nên bố Khương đã vung tay biến cả tầng 3 trở thành nơi thuộc về một mình Khương Quế.
Khương Quế cũng không quá bận lòng về vấn đề ấy, dù sao tòa nhà này cũng có vài tầng với phòng bỏ trống không dùng đến.
Khương Quế đẩy cửa phòng âm nhạc, gần cửa sổ sát đất là một chiếc dương cầm.

Trên tường còn treo đàn tranh, đàn ghi-ta và vài nhạc cụ nữa.
Ngoài ra còn có một chiếc organ đàn điện tử đang kết nối với laptop.
Khương Quế ngồi vào bàn, rút ra tập khuông nhạc mà mấy hôm trước chưa viết xong.
Cô cầm bút cứ hết vẽ vẽ, xóa xóa lại sửa chỗ này chỗ kia.
Đến nửa đêm, Khương Quế mới soạn ra bản nhạc mình thấy vừa lòng.
Cô thử tấu trước một lần bằng dương cầm, xác nhận không có vấn đề gì mới ngồi vào trước đàn điện tử, mở máy tính ra.
Bình minh đang dần ló dạng bên ngoài cửa sổ, đôi mắt của thiếu nữ phản chiếu ánh sáng rực rỡ lấp lánh.
Khương Quế thức cả một đêm mới sáng tác, cải biên xong khúc nhạc.

Cô xoa xoa giữa mày.

Nghe lại bài hát lần nữa, cô tự hỏi xem còn điểm nào cần cải biến không.
Xác nhận xong không có sai lầm nào, cô gọi một cuộc điện thoại, điện thoại bên kia dường như là bắt máy ngay lập tức.
"Quế à ~ Anh chờ em mệt muốn chết luôn rồi ~" bên kia truyền đến giọng nam êm tai, dễ nghe, nhưng lời anh ta nói ra lại chẳng êm tai như thế.
Khương Quế khẽ cười ra tiếng: "Thẩm Dữ, em đã ghi âm lại lời anh vừa nói, bây giờ đem phát lên mạng cho các fan của anh nghe một chút thì sẽ thế nào nhỉ?"
Nam sinh tên Thẩm Dữ càng thêm buồn bực, nói: "Quế ơi, anh còn đang chờ bài hát mới của em đó, anh kiếm tiền không phải là cũng giúp em kiếm tiền sao, chúng ta có chuyện gì thì nên từ từ nói, đừng động thủ nha!"
Khương Quế bất đắc dĩ, gửi bản thu âm cho đối phương: "Bài hát mới đã gửi cho anh rồi, trước đó chúng ta cũng từng đề cập tới rồi.

Anh xem thử coi có vấn đề gì không, cả đêm qua em không được ngủ rồi, treo máy đây, có việc gì sau này lại nói."
Thẩm Dữ rất biết nghe lời, sau khi bị cúp điện thoại thì lập tức mở bản ghi vừa được gửi lên nghe.
Một lúc sau, điện thoại Khương Quế bắt đầu điên cuồng rung lên.
Thẩm Dữ:【 Quế à, em chính là ngưu phê(*)! 】
Thẩm Dữ:【 Lợi hại, lợi hại nha! 】
Thẩm Dữ:【 Cái này cũng quá trâu bò rồi! 】
(*) Ngưu phê/Ngưu B: ý khen đối phương cực kì lợi hại, quyền lực và ranh mãnh; nhưng dùng từ này không được lịch sự cho lắm.

(Baidu)

Có vài chuyện dù tốt hay xấu, sớm hay muộn rồi cũng phải đến.

Khương Quế nhìn cũng không thèm nhìn, xuống dưới tầng ăn sáng xong mới chậm rì rì trở về phòng,một đường lao thẳng lên giường.
Thẩm Dữ và Khương Quế quen nhau khi còn ở nước ngoài.
Ngày đó, Thẩm Dữ đang ngồi trên bậc thang ở bờ sông, ôm đàn ghi-ta ca hát.

Khương Quế cảm thấy hắn rất có linh khí, cô chợt nhớ tới bài hát mình đã viết.
Viết nhạc nhưng lại không thể cho người khác thưởng thức chính là nỗi phiền não của Khương Quế, cô thấy được cốt cách thanh kỳ của Thẩm Dữ nên đã trực tiếp thuyết phục Thẩm Dữ ngay tại đó.
Thẩm Dữ sau khi về nước thì hợp tác cùng Khương Quế, bài hát đầu tiên vừa ra mắt đã trở nên nổi tiếng.

Là nhà soạn nhạc biên khúc của Thẩm Dữ, thân phận của Khương Quế khiến mọi người không ngừng tò mò suy đoán.

Chỉ là chưa có ai thành công tìm ra.
Từ đó về sau, Thẩm Dữ như hô mưa gọi gió ở giới âm nhạc, có người ghen tị đỏ mắt, chi số tiền lớn để đào bới thông tin về Khương Quế.
Manh mối mới vừa mới nhú lên đã bị Thẩm Dữ lập tức chặn lại.

Nhân vật cấp đại thần như Khương Quế sao có thể để người khác dễ dàng đoạt đi như vậy?!
Khương Quế bật cười, chuyện này đúng là không thể phủ nhận được.
Hôm nay, Khương Quế không có tiết, cô ngủ thẳng một giấc đến khoảng 2 giờ chiều.
Nếu nhớ không lầm thì buổi tối cô được mời đến một cái yến hội.
Cô gãi gãi đầu, lấy một chiếc mặt nạ đắp lên mặt.
Thức cả đêm, dưới mắt Khương Quế xuất hiện hai quầng thâm mắt nhàn nhạt.
Cô để nguyên cả mặt nạ như thế đi xuống tầng thì nhìn thấy dì Lâm.
"Tiểu thư có đói bụng không?" Dì Lâm quan tâm hỏi han Khương Quế, "Có muốn ăn gì đó không, tôi sẽ xuống nhờ đầu bếp làm."
Khương Quế nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát: "Một chén cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo đi, tôi không có tâm trạng ăn uống cho lắm."
Dì Lâm nghe vậy thì đi vào phòng bếp.
Khương Quế về phòng tháo mặt nạ, rửa mặt đánh răng sau đó dưỡng da thật tỉ mỉ.
Nhìn khuôn mặt không tì vết trong gương, cô không khỏi cảm thán: "Đổ một đống tiền vào gương mặt này đấy ~ thế nhưng xinh đẹp mê người như này thì cũng đáng!"
Cháo được dì Lâm trực tiếp mang lên trong phòng.
Khương Quế ăn xong nằm bất động trên giường, cô thấy mẹ vừa tag mình trong nhóm chat gia đình.
Tỷ chính là nữ vương:【@Khương · công chúa Disney đang lẩn trốn · Quế, yến hội buổi tối anh trai @Khương Nghiên sẽ đi cùng con nha bảo bối, nhà tạo mẫu chắc sắp tới rồi, nhớ làm thật đẹp đến át hết hoa thơm cỏ lạ cho mẹ nha.


Khương · công chúa Disney đang lẩn trốn · Quế:【 Cứ yên tâm! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ! 】
Thượng Thiện Nhược Thủy:【 Con gái của ta tuyệt đối là đẹp nhất, điều này chắc chắn không cần phải nói @Khương · công chúa Disney đang lẩn trốn · Quế, con gái cố lên! 】
Khương Diễn là ta:【 Chị cố lên! 】
Thượng thiện nhược thủy:【@Khương Diễn là ta thằng ranh này không lo học đi mà còn dám làm gì ở trong lớp đấy? 】
Khương Nghiên:【@Thượng Thiện Nhược Thủy con sẽ chăm sóc cho A Quế bố cứ yên tâm, @Khương Diễn là ta anh đã gọi điện cho chủ nhiệm lớp rồi.


Khương Diễn là ta:【 Anh! Anh thật tàn nhẫn mà! 】
Tỷ chính là nữ vương:【@Khương Nghiên, làm không tồi! 】
Thượng Thiện Nhược Thủy:【@Khương Nghiên, làm tốt lắm! 】
Khương Quế nhìn tin nhắn trong nhóm mà cười ra nước mắt.
Lúc này dì Lâm gõ cửa: Tiểu thư, nhà tạo mẫu đến rồi, tôi đã đưa họ tới phòng thay đồ đợi.
Khương Quế ừ một tiếng, sửa sang lại quần áo đi đến phòng thay đồ.
________
Tác giả có lời muốn nói: Lần đầu tiên viết văn, có chút hưng phấn (xoa tay), gần đây tình hình bệnh dịch diễn biến phức tạp, mọi người chú ý phòng ngừa nha ~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận