Sau khi tán gẫu cùng Thẩm Dữ, Khương Quế có chút buồn chán.
Thỉnh thoảng lại nghĩ tới Tống Chiết.
Cô gãi gãi đầu, nỗ lực vứt bỏ những suy nghĩ kỳ kỳ quái quái trong đầu trong đầu.
Thật sự không nhịn được nữa, Khương Quế gọi điện thoại cho Úc Thất.
"Bảo bối, đi dạo phố đi ~" Khương Quế làm nũng "Đi nha đi nha ~"
"Khương Quế, cậu bình thường chút cho mình." Úc Thất ở điện thoại đầu bên kia tỏ vẻ ghét bỏ, "Được rồi, được rồi, chờ mình thay quần áo cái đã."
Khương Quế mỉm cười đi tới phòng để quần áo: "Vẫn là cậu tốt nhất mà, bảo bối ~ Yêu cậu, moa moa ~"
Cúp điện thoại, Khương Quế đứng trước tủ quần áo chậm rãi lựa đồ.
Úc Thất và cô đã chơi với nhau từ bé tới giờ, cô nàng này sẽ không ra khỏi cửa nếu chưa gội đầu, đắp mặt nạ và trang điểm.
Khương Quế mặc một chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt cùng với váy dài.
Sau đó tùy tiện uốn tóc một chút rồi ngồi lên xe ra ngoài.
Khương Quế thích nơi có bầu không khí một chút, mặc quần áo, chụp ảnh, xem một ít video ngắn cũng thích xem loại có bầu không khí ấy.
Mỗi người đều có cách định nghĩa riêng về cái đẹp.
Kiểu Khương Quế thích chính là vẻ đẹp mông lung mờ ảo.
Tới trung tâm thương mại, cô tùy ý tìm tiệm trà sữa gọi một ly, ngồi xuống chờ Úc Thất.
"Trùng hợp ghê." Trương Thiến kéo Lâm Hàm đi tới.
Khương Quế trên mặt cười hì hì, dường như không hề có chút khúc mắc nào đối bọn họ, nói: "Thật trùng hợp."
Trương Thiến ngồi bên người Khương Quế, cười: "Chuyện lần trước là A Hàm sai, Khương tiểu thư hẳn là sẽ không so đo."
Khương Quế vui vẻ chơi trò 2048 trên điện thoại.
Cứ liên tục bị quấy rầy, lúc này cô cũng có chút bực bội.
Ngẩng đầu thấy Lâm Hàm có vẻ không muốn quan tâm tới chỗ này.
"Ha." cô cười một tiếng, "Tôi cùng Lâm tiên sinh và Trương tiểu thư rất thân thiết sao?"
Trương Thiến còn chưa kịp phản ứng lại, Khương Quế chỉ cảm thấy người có thể ngu đến mức độ này cũng thật khiến người ta cạn lời.
Cô vừa định mở miệng thì thấy một cô gái mặc áo hai dây, đội mũ lưỡi trai từ phía sau hai người kia đi tới.
"A Quế đã nói không thân quen gì với mấy người, cho nên không cần phải lo mấy chuyện đấy." nữ sinh cười cực kì xán lạn: "Mấy người không xứng, bốn chữ này cũng không nghe hiểu sao?"
Hốc mắt Trương Thiến đỏ lên, "Khương tiểu thư không cần phải hùng hổ doạ người như vậy."
Cô ta bày ra bộ dáng phúc hậu và vô hại, ghé vào người Lâm Hàm cứ như mình là người bị chèn ép.
Lâm Hàm lúc này mới khôi phục lại tinh thần, chú ý tới tình huống hiện tại.
"Khương tiểu thư có gì bất mãn thì có thể nói chuyện với tôi, không cần khiến A Thiến khó xử như vậy."
Úc Thất cười nhạo một tiếng: "Tôi đây có lòng tốt giải thích cho cô ta, sợ đại não cô ta phát triển không hoàn thiện nên nghe không hiểu mà thôi."
Cô liếc mắt nhìn Lâm Hàm một cái, tỏ vẻ mình vừa bị bắt nạt mà lớn tiếng kêu lên: "Tôi chỉ là tốt bụng giải thích giúp cô ấy, anh...!cái người này sao lại coi lòng tốt của người khác thành lòng lang dạ thú chứ!"
Bên cạnh có vài người đi ngang qua tò mò tiến lại đây.
Khương Quế mỉm cười nhìn về hai người phía đối diện: "Hai vị chơi vui vẻ." Sau đó kéo theo Úc Thất đi ra ngoài.
"Hai cái người kia aiz....!Vừa tới đã thấy bọn họ cứ vo ve bên người cậu như ruồi bọ rồi, mình chuyển chỗ khác đi." Cô nàng đi hướng về một tiệm trà sữa khác, còn không quên bổ thêm một câu "Nhìn thấy bọn họ là lại thấy phiền."
Khương Quế dường như là không nghĩ ra tên của hai người kia, chỉ có thể gật gật đầu: "Bọn họ thật phiền toái, chắc là quá nhàn dỗi."
Úc Thất cũng gật đầu, "Trở về bảo anh trai với bố của cậu tìm chút 'việc' cho hắn làm là được rồi."
Cô nói chuyện với nhân viên phục vụ, sau đó thanh toán tiền, rồi ngồi vào chiếc ghế đối diện Khương Quế.
"Đột nhiên tìm tớ đi dạo phố, khẳng định là cậu đang có chuyện gì muốn tâm sự."
Không thể không nói, Úc Thất lớn lên cùng Khương Quế nên thật sự hiểu rất rõ con người Khương Quế.
Khương Quế nghe xong cũng không phản bác, dù sao đối với Úc Thất cô cũng không có gì phải che giấu: "Gần đây tớ có rung động với một nam sinh khóa dưới."
Úc Thất nghe được lời này đột nhiên ngẩng đầu: "Không phải chứ, chị à, cậu đừng quên rằng người đàn ông cuối cùng cậu quen biết đã......"
Lời nói còn chưa nói xong đã bị Khương Quế ngắt lại.
"Tớ cảm thấy cậu ấy khác biệt.", ngữ khí Khương Quế có chút do dự: "Ánh mắt của cậu ấy sẽ không gạt tớ."
Úc Thất có chút bất đắc dĩ.
Trước kia, khi Khương Quế còn học năm nhất, có một cậu trai nhỏ hơn cô ấy đã điên cuồng theo đuổi cô, Khương Quế cảm thấy mới mẻ, thiếu chút nữa đã đáp ứng rồi, kết quả ở quán bar lại nghe thấy nam sinh kia nói chuyện: "Khương Quế? Không phải chỉ có chút tiền thôi sao, chờ tới khi tôi tóm cô ta tới tay thì đòi tiền cũng dễ như ăn bánh thôi."
Úc Thất còn nhớ rõ lúc ấy, Khương Quế không nói một lời đi tới, cầm ly rượu hất lên mặt nam sinh kia.
Cô lạnh mặt, trực tiếp ném ly rượu xuống bên chân nam sinh.
Nhẹ nhàng lưu lại một câu: "Đừng để tôi gặp lại anh, lần sau tôi không còn dễ nói chuyện như này đâu."
Không có gì bất ngờ xảy ra, nam sinh này đã bị trùm bao tải đánh.
Úc Thất hồi tưởng một chút, nhớ ra Khương Quế cực kì thích đợi người mình ghét ra khỏi quán bar sau đó trùm bao tải đánh.
Cô hiểu vô cùng rõ cái kiểu "nói chuyện" vô cùng hung tàn này của Khương Quế.
Bởi vì nam sinh kia, về sau, Khương Quế bắt đầu giữ khoảng cách với những người bên cạnh, dù đối mặt với ai cũng luôn bày ra vẻ mặt tươi cười.
Chỉ có khi ở cùng người nhà hoặc mấy người bạn tốt cô mới trở nên tươi sáng, rạng rỡ giống như một cô sinh viên bình thường.
Các giáo viên và bạn học cũng có chút lo lắng và muốn khuyên bảo cô.
Nhưng cô là đại tiểu thư Khương gia không bao giờ để xảy ra bất cứ sai sót nào, vẫn luôn duy trì khuôn mặt tươi cười như vậy.
Úc Thất biết mình không thể lay chuyển được cô, chỉ có thể thở dài: "Lần này đừng có mà ngây ngốc đem toàn bộ tình cảm chân thành trao cho người ta nữa đó."
Khương Quế nghe được lời này có chút bực bội: "Tớ nói lại lần nữa là tớ không có dành hết tình cảm của mình cho tên ngốc kia."
Úc Thất gật đầu có lệ "Được được được, cậu không thật tình trao đi, cậu ngầu nhất."
Lúc này Khương Quế cảm thấy bất lực.
Ông trời ơi, cô thừa nhận rằng lúc ấy mình có khổ sở một thời gian, nhưng về sau cô đã vô cùng ổn mà!
Cô cũng không phải là người thù oán dai đâu!
Hai người cực kì có tinh thần mua sắm cả một buổi chiều, sắm một đống lớn đồ.
Trời gần tối, Khương Quế nói mình hơi mệt nên muốn về nhà.
"Chuyện này không hợp với phong cách của cậu chút nào." Úc Thất dừng một chút, "Cậu có nhớ trước trước mỗi lần đi dạo phố chúng mình mua sắm bao lâu không? Bây giờ mới là lúc nào chứ."
Khương Quế thực sự dạo phố chưa được thỏa mãn cho lắm, nhưng nghĩ đến ngày mai còn phải đi công viên giải trí nên cô muốn tiết kiệm chút thể lực.
Công viên giải trí còn không phải là bài kiểm tra thể lực để nắm bắt cơ hội sao?
Cô viện cớ, còn hứa hẹn lần sau sẽ mua quà cho cô ấy.
Sau khi tạm biệt Úc Thất, cô ngồi xe trở về nhà.
Trong gara, có mấy chiếc xe khác đang ngừng.
Khương Quế biết bố của cô cùng phu nhân của ông đã trở về.
Còn có một chiếc xe, cô không nhận ra đây là của ai, chỉ nghĩ rằng bọn họ lại mua xe mới.
Đổi giày đi vào phòng khách, cô thấy bố Khương cùng mẹ Khương, và......!Phó Thần?
Trên mặt vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, cô mỉm cười gọi: "Bố, mẹ."
Tầm mắt dịch tới Phó Thần cùng người đàn ông thoạt nhìn rất hòa ái bên cạnh hắn.
Bố Khương cười giới thiệu cô: "Vị này chính là chú Phó của con, khi còn nhỏ chú ấy từng ôm con đấy, bên cạnh chính là con của chú ấy - Phó Thần."
Khương Quế khéo léo tươi cười, vươn tay: "Con chào chú Phó, trông chú vẫn đẹp trai như ngày nào ~"
Phó Hành cười sang sảng "Cái miệng A Quế nói chuyện vẫn ngọt như ngày bé nhỉ."
Khương Quế mỉm cười, ngay sau đó lại nhàn nhạt bắt tay cùng Phó Thần một chút "Phó thiếu."
Ngón tay nữ sinh ấm áp mềm mại, Phó Thần cảm giác một giây tiếp xúc ngắn ngủi kia giống như chiếc lông vũ chọc vào tâm hắn.
Hắn ngẩng đầu, cười ôn hòa: "Trăm nghe không bằng một thấy, Khương tiểu thư quả thực xinh đẹp giống hệt Khương phu nhân."
Khương phu nhân ngồi bên cạnh bố Khương cũng cười: "Phó Thần đứa nhỏ này chắc hẳn là được rất nhiều nữ sinh thích."
"Bạn gái tương lai của nó chắc chắn rất may mắn, có được cậu bạn trai biết dỗ ngọt như vậy."
Phó Thần cười theo phụ họa, nhưng Phó Hành vừa nghe nhắc tới cái này thì có chút bực bội.
"Còn nữ sinh nhỏ gì chứ, nó đã 22 rồi! Sinh viên năm tư rồi đấy! Mà một con muỗi nó cũng chưa từng đưa về!"
Phó Thần nhìn Phó Hành, bất đắc dĩ cười "Ba, trước mặt Khương phu nhân cùng chú Khương chừa cho con chút mặt mũi đi."
Ánh mắt hắn dừng trên người thiếu nữ đang cầm dĩa ăn trái cây đằng kia.
Phó Hành chú ý tới ánh mắt của hắn, cười cười, mở miệng: "Hiện tại A Quế hẳn là cũng sắp tốt nghiệp rồi đi.
Chú nhớ là con nhỏ hơn Phó Thần một chút."
Khương Quế buông dĩa trái cây trong tay xuống, ngoan ngoãn trả lời: "Năm nay con vừa mới năm ba, Phó Thần là học trưởng của con."
Phó Hành cười vui vẻ: "A Quế và Phó Thần hóa ra cùng học chung một trường! Đây là duyên phận rồi."
Hắn nhìn Phó Thần, mang theo chút ẩn ý: "Phó Thần ở trường học nhớ chiếu cố cho A Quế một chút."
Phó Thần lập tức lĩnh ngộ ý của Phó Hành, gật đầu theo đáp lại.
Phó Hành nhìn thời gian cũng không còn sớm, cùng Phó Thần tạm biệt rời đi.
Khương Quế cũng chưa nói cái gì khác, vừa rồi chú Phó cùng với mẹ cô lấy cớ trao đổi học tập bảo bọn họ thêm WeChat.
Phó Thần: 【 ngày mai có thời gian không? Anh muốn mời em cùng đi công viên giải trí 】
Khương Quế có chút ngốc, nam sinh bây giờ đều thích mời nữ sinh đi công viên giải trí sao??
Cô vẫn nhớ là ngày mai sẽ đi chơi cùng Tống Chiết nên đã lễ phép từ chối Phó Thần.
Điện thoại đầu bên kia, Phó Thần nhận được tin nhắn từ chối của cô, đáy mắt xẹt qua một tia lạnh lẽo.
Là vì Tống Chiết sao?
Ngón tay hắn gõ lên màn hình điện thoại.
Sau một lúc lâu, hắn bật cười thành tiếng.
Bất luận là ai, cô ấy sẽ chỉ là của hắn.
Phó Thần lần đầu tiên gặp Khương Quế là ở tiệc tối mừng tân sinh viên, hắn là sinh viên ưu tú đại biểu lên diễn thuyết.
Mà Khương Quế là tân sinh viên ưu tú đại biểu lên diễn thuyết.
Nữ sinh thong dong hào phóng, mỹ lệ mà tỏa sáng.
Lần đầu tiên Phó Thần để mắt tới một cô gái như vậy.
Sau đó lại bất tri bất giác, hắn luôn để ý tới tin tức về cô, âm thầm dõi theo cuộc sống thường ngày của cô.
Hắn tới tiệm trà sữa cô thường xuyên lui tới làm thêm, lên diễn đàn tìm xem video cô khiêu vũ.
Hắn nhìn thấy cô trùm bao tải người ta, thấy cô cười rồi lại hờn dỗi với người khác.
Cô vẫn luôn tốt đẹp như thế.
Vô số người đều ôm ảo tưởng với những thứ tốt đẹp, hắn vô số lần muốn quang minh chính đại xuất hiện trước mặt cô, theo đuổi cô một cách nồng nhiệt như những người khác.
Nhưng từ nhỏ đến lớn, cha chỉ nói với hắn rằng đối với đồ vật muốn đoạt được, người có thực lực tuyệt đối mới có quyền lựa chọn.
Cho nên hắn chậm rãi từng bước một, hắn tin tưởng vào một ngày nào đó, hắn có thể thu điều tốt đẹp kia vào trong túi.
Ngày thứ hai.
Buổi sáng, Khương Quế tỉnh dậy đúng lúc ánh mặt trời bên ngoài rọi vào trong phòng.
Cô liếc nhìn đồng hồ.
Cách 10 giờ như đã hẹn với Tống Chiết còn kha khá thời gian.
Cô chọn một chiếc mặt nạ đắp lên.
Để đi công viên giải trí, Khương Quế chọn một chiếc quần ống loe lưng cao kết hợp với áo sơmi trắng cùng áo len dệt kim.
Cuối cùng đội thêm một cái mũ Beret, tô son môi màu đỏ đỗ.
Cô chậm rãi đi xuống nhà, chào hỏi bố mẹ Khương rồi vẫy vẫy tay rời đi.
Tống Chiết đã đặt vé vào Disneyland Vân Thành.
Khương Quế đột nhiên nhớ tới tên tài khoảntrên mạng xã hội của mình —— Khương · công chúa Disney đang lẩn trốn · Quế.
Hiện tại thì công chúa không chạy trốn nữa mà trực tiếp về nhà luôn rồi.
Vừa nghĩ tới đó, cô không nhịn được mà bật cười.
Tống Chiết bảo cô đứng ở cửa chờ anh tới.
Khương Quế rất muốn gõ vào đầu anh, nào có ai lại để nữ sinh chờ như vậy.
Nhưng chờ tới khi Tống Chiết đến, cô lại không thể nói ra mấy lời đó.
Tống Chiết mặc áo khoác bóng chày, trên tay còn cầm theo một con thú bông StellaLou lớn(*).
Hơi thở thiếu niên lập tức bao trùm lấy không khí xung quanh.
Aizz, cái khuôn mặt này, thật là đẹp đến đáng chết mà.
Khương Quế bày ra bộ dáng bình tĩnh "Cậu mua StellaLou làm gì?"
Một nam sinh trưởng thành chắc hẳn sẽ không thích loại đồ vật này đâu nhỉ?!
Tống Chiết thoạt nhìn có chút khẩn trương: "Mua cho chị."
Anh nói xong lại bổ sung một câu: "Em có xem qua vòng bạn bè của chị, trước kia từng nói muốn mua StellaLou."
Anh vừa nói Khương Quế liền nhớ tới.
Đó là chuyện từ năm ngoái.
Cô nhận lấy con thú bông, chạy lên đi trước "Đi thôi, mau vào thôi, cậu bạn nhỏ."
Tống Chiết không có thấy được phía trước, khóe miệng Khương Quế đang cong lên.
Khương Quế cảm thấy rất kỳ diệu.
Chỉ là lời mình nói trong vô thức lại được người ta nghiêm túc nhớ kỹ, còn tìm mọi cách thực hiện giúp cô.
Khương Quế biết, sớm hay muộn cô cũng sẽ luân hãm.
Còn lại chỉ là vấn đề thời gian thôi.
Vào trong công viên, Khương Quế có chút mê mang.
Cô là một kẻ mù đường không hơn không kém.
Tống Chiết thấy ánh mắt mờ mịt đang nhìn chằm chằm lên bản đồ công viên của thiếu nữ, lên tiếng nhắc nhở: "Chị, chị muốn đi những chỗ nào? Cứ nói cho em, em sẽ dẫn chị đi."
Khương Quế ngẩng đầu, chỉ chỉ tàu lượn siêu tốc trên bản đồ: "Tôi muốn chơi Roller Coaster."
Tống Chiết gật đầu, dẫn Khương Quế đi.
Hôm nay là cuối tuần, bên trong công viên, đám người tới tới lui lui, Khương Quế suýt nữa bị đụng vào.
Tống Chiết duỗi tay giữ cô lại, chậm rãi dắt lấy tay cô: "Chị, công viên người nhiều, đây là để phòng ngừa chúng ta lạc nhau."
Anh nói xong, nâng tay lên quơ quơ.
Mặt Khương Quế có chút ửng hồng.
Tống Chiết giống như vừa phát hiện ra lục địa mới: "Chị, chị thấy nóng à? Sao mặt lại đỏ như thế?"
Khương Quế quay đầu đi không đi để ý đến anh nữa.
Cậu nhóc ngây thơ tốt bụng đâu?!
Này chẳng lẽ là hồ ly giấu đuôi sao?!
Ai có thể nói cho cô biết như thế nào mà mấy ngày ngắn ngủi đã làm một cậu nhóc ngây thơ trở nên hết ngây thơ như này? Đây là do nhân tính vặn vẹo hay là đạo đức bị chôn vùi!?
Tống Chiết đương nhiên hiểu rõ nguyên lý, sợ chuyển biến tốt này bị phá hỏng nên không chêu trọc cô nữa, mà chỉ quay ra hỏi: "Chị, trưa nay muốn ăn gì?"
Khương Quế giận dỗi nói câu: "Tùy cậu."
Tống Chiết chỉ cảm thấy bộ dáng hiện tại của cô đáng yêu muốn chết, hai má hơi hơi phồng lên, như một con cá nóc nhỏ đang tức giận vậy.
Anh cảm giác cả trái tim của mình đều mềm đến rối tinh rối mù luôn rồi.
"Thực xin lỗi, chị, em sai rồi, chị đừng nóng giận nữa được không?"
Căn cứ theo mấy bài đăng mà Vương Minh đề cử gửi cho Tống Chiết xem.
Bất luận con gái phạm lỗi hay không phạm lỗi, tức giận hay không tức giận, trước tiên nhất định phải xin lỗi nhận sai.
Khương Quế sau khi nghe xong tâm tình tựa hồ tốt hơn một chút, lôi kéo anh đi tới tiệm kem ở ven đường.
Tống Chiết cười, bị cô lôi kéo đi tới phía trước.
Mà bàn tay vốn dĩ đang nắm chặt của hai người lại không biết từ khi nào, mười ngón tay dần dần đan vào nhau..