Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Đứng cách hắn khoảng chừng 10 mét lúc này là một trung niên trong bộ trang phục xanh lá, hiển nhiên là Hoàng Trần cải trang. Trên tay Hoàng Trần lúc này là một thanh kiếm màu đỏ rực còn đang tỏa ra uy cáp bức người. Hắc y nhân đã dùng thần thức dò xét chỉ thấy thấy tu vi kẻ này cũng chỉ là Trúc cơ sơ kỳ mà thôi. Nhưng nhát kiếm vửa rồi uy lực thật sự không nhỏ, thậm chí hắn toàn lực cũng chưa chắc đã đỡ được.

“Các hạ là người phương nào, tự nhiên sao lại can thiệp vào chuyện của Điền mỗ”. Hắc y nhân lên tiếng.

“Thì ra là Điền lão tặc, ta nghe danh mi đã lâu, không nghĩ hôm nay gặp được, ta phải thay trời hành đạo, tiễn mi một quãng rồi”. Hoàng Trần đáp lời rồi tay hắn vung lên, một chiêu Tụ linh phá kiếm thức phá không mà bổ đến, ánh kiếm sáng lòa màu xanh đậm hòa lẫn cùng màu đỏ của Hoả Long Kiếm tạo ra một cảnh tượng đẹp đẽ vô cùng. Nhưng đối với Điền Lão nhi thì đúng là tiếng sét báo tử của hắn, vốn đã bị trọng thương mất đi cánh tay phải sức chiến đấu đã giảm đi 3 phần mà đối thủ hắn lại tung ra sát chiêu không giữ lại một chút kiêng nể gì khiến hắn mặt tái càng thêm tái. Tuy nhiên không hổ là một hái hoa đạo tặc hành tẩu từ lâu tại Hoàng Sa quận, gặp nguy mà không biến.

Điền lão nhi cắn lưỡi phun ra một ngụm máu, cả không gian phía trước hắn tạo nên một màn chắn màu máu đỏ rực chính là chiêu Huyết Khiên Bản mệnh, chiêu thức đáy rương của hắn. Quả nhiên sức phòng ngự phi thường tốt, chiêu kiếm của Hoàng Trần dũng mãnh bổ xuống màn khiên máu. Một âm thanh chấn động vang lên, cả khu vực hàng trăm mét vuông quanh đó không gian dao động mãnh liệt, đất đá mù mịt.

Sau mấy nhịp thở thì bóng dáng Điền Lão nhi đã mất dạng. Hoàng Trần phóng toàn bộ thần thức nhưng không tìm thấy hành tung của lão, “quả nhiên là lão hồ ly, lần sau gặp mặt ta sẽ lấy cái mạng chó của lão vậy” Hoàng Trần lẩm bẩm rồi nhanh chóng phi thân tới chỗ thiếu nữ áo hồng.


Tay hắn đặt lên cổ tay thiếu nữ truyền vào một luồng chân khí để tìm hiểu thương thế, một lúc sau hắn mở mắt rồi thở nhẹ một hơn “cũng may chỉ là chút độc dược thông thường, không nguy hại đến tính mạng, chẳng qua là đã hao tổn qúa sức nên thời chưa hồi tỉnh mà thôi”. Nói rồi tay hắn vung lên 2 bình đan dược xuất hiện trước mặt, nhanh chóng lấy ra một viên đan dược màu đỏ và một viên màu trắng sau đó nâng người thiếu nử ngồi dậy và nhét vào miệng nàng.

Sau thời gian khoảng một tuần trà, một tiếng hự vang lên, thiếu nữ mở mắt miệng phun ra một ngụm máu đen.

“Nhanh chóng vận công hồi phục linh lực, đệ sẽ hộ pháp cho tỷ” một âm thanh quen thuộc vang lên bên tai thiếu nữ, đúng là giọng của Hoàng Trần. Hiển nhiên thiếu nữ áo hồng chính là vị sư tỷ Nguyễn Liễu của hắn.

Thật may mắn khi hắn vừa một đường phi hành tới đây thì gặp đúng lúc Nguyễn Liễu gặp nạn nên ra tay tương cứu.

“Là.. Hoàng... Trần sư đệ” thiếu nữ mấp máy miệng thì thào rồi như không tin vào tai mình nàng gượng quay người nhìn lại phía sau. Một khuôn mặt hết sức quen thuộc đối với nàng hiện ra, đúng là hắn, Hoàng Trần sư đệ thật rồi. Mặc dù còn đang trọng thương nhưng nàng quay ngoắt người lại, vòng tay ôm chặt lấy hắn.


Hoàng Trần ngất rồi, đúng là “cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu liễu xanh um”. Toàn thân hắn như muốn nhảy lên, nhưng nhanh chóng bình tĩnh gỡ tay vị sư tỷ ra rồi vỗ nhẹ bờ vai nàng “tỷ vừa bị thương, lại trúng độc, đệ đã cho tỷ uống thuốc giải và một viên bồi nguyên đan trước mắt tỷ mau vận công hồi phục đi, đệ sẽ hộ pháp cho tỷ, có gì nói chuyện sau” Hoàng Trần lên tiếng.

Dường như cũng cảm thấy hành động của mình có chút thất thố, khuôn mặt Nguyễn Liễu bỗng nhiên ửng đỏ, “ừm” một tiếng rồi nàng quay người bắt đầu khởi vận linh lực trị thương.

Khoảng nửa canh giờ sau, hai bóng người một hồng một xanh lam lao đi vun vút trong cách rừng cạnh Tuế Nguyệt sơn. Hiển nhiên là Hoàng Trần cùng Nguyễn Liễu sau khi đã hồi phục thương thế vội vã trở lại trung tâm trận chiến.

Hoàng Trần lúc này tu vi chỉ có Luyện Khí Kỳ tầng 10 đỉnh phong, tuy nhiên linh lực trong cơ thể đã cho thấy bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá trúc cơ. Việc hắn xuất hiện kịp thời cứu Nguyễn Liễu đã được hắn nghĩ ra ra một câu chuyện vô cùng hợp lý, đó là lần bị phục kích trong Tuế Nguyệt Sơn hắn đã phải thiêu đốt máu huyết của mình mới trốn được một mạng, tuy nhiên bị thương khá trầm trọng, dưỡng thương tại một sơn động hẻo lánh mất hơn một tháng. Vừa mới hồi phục, đang định trở lại mỏ Khoáng của tông môn để liên lạc thì gặp hai người của Hắc Long đánh nhau tranh giành một thiếu nữ đang bất tỉnh. Khi nhận ra chính là Nguyễn Liễu hắn đã lợi dụng lúc 2 tên lưỡng bại câu thương, một chết một thương nặng mới đột nhiên xuất kỳ bất ý chém rụng một tay của tên còn sống, hắn chính là Điền Lão nhi. Một đạo tặc hái hoa nổi tiếng của Hoàng Long quận. Điền lão nhi đã trọng thương nên đành bỏ trốn, Hoàng Trần không giám truy đuổi.

Nghe Hoàng Trần kể thế, Nguyễn Liễu hiển nhiên là chỉ biết tin lời của hắn, mà vết tích trận chiến để lại cho thấy rõ sự ác liệt của giao phong, không phải một người Luyện Khí Kỳ tầng 10 như Hoàng Trần có thể làm được.


“Đa tạ đệ, nếu không gặp đệ thì bản thân ta không biết sẽ ra sao...” một chút ngập ngừng rồi như nghĩ tới điều gì đó khiến cho vẻ mặt Nguyễn Liễu chợt đỏ hồng lên.

“Cũng chỉ là may mắn, giữ tỷ và đệ là tỷ muội cùng gia sư có gì phải ơn huệ, tỷ đừng có khách khí làm đệ khó xử”, Hoàng Trần bình thản lên tiếng.

Hai người nhanh chóng phi hành, khoảng thời gian độ 2 tuần trà thì bắt đầu tiến vào phạm vi chiến đấu. Lúc 2 người trở về thì tình thế trên chiến trường đã tương đối ác liệt, các cặp chiến đấu đều đên giai đoạn sinh tử. Sự xuất hiện thêm 2 người làm cho cán cân lực lượng 2 bên thay đổi hẳn. đang ở thế ngang bằng, thì giờ này Hắc Long bắt đầu rơi xuống thế hạ phong.

Hoàng Trần một mình một kiếm, lúc này hắn sử dụng chính là Ngũ Hành Kiếm, thanh tàn binh này trong không hề có chút bắt mắt nào, thế nhưng trong tay Hoàng Trần đã làm kinh hoàng không ít đối thủ của hắn, một đường tiến thẳng tiêu diệt liên tiếp 4 tên Luyện Khí Kỳ tầng 10, làm cho lực lượng Hắc Long giảm mạnh. phải biết rằng toàn trường đấu vốn cũng chỉ có mỗi bên 4 Trúc cơ kỳ, còn lại Luyện Khí Kỳ tầng 10 là tốp đầu. Từ khi chiến đấu tới giờ đã gần một ngày trời nhưng thương vong mỗi bên cũng chỉ khoảng 5 đến 6 tên Luyện Khí Kỳ tầng 8 và tầng 9 vậy mà khi Hoàng Trần một đường kiếm quét ngang hắn đã liên tiếp hạ sát dưới tay mình tới 4 tên Luyện Khí Kỳ tầng 10.

Không chỉ riêng Hắc Long, cả đám người Đông Long cũng hết sức ngạc nhiên trước biểu hiện của Hoàng Trần, đặc biệt là Nguyễn Liễu. Bởi vì xét cho cùng ngay cả Nguyễn Liễu có trực tiếp ra tay cũng không có gọn gàng như vậy được. Vô hình chung Hoàng Trần đã trở thành tiêu điểm của trận chiến.


Lần đầu tiên ra tay, cũng là chiến đấu cùng môn phái, Hoàng Trần ban đầu không có để ý tới điều đó, đến khi sự việc diễn ra thì hắn mới chột dạ rằng mình đã hành động có phần nông nổi a. Nhưng dù gì thì cũng đã sảy ra rồi đường nào thì sớm hay muộn hắn cũng phải có chỗ đứng của mình, vì vậy hắn không kiêng dè, dốc hết sức lực tiến công. Mặc dù áp chế ở tu vi Luyện Khí Kỳ tầng 10 nhưng cũng chính vì thế sức chiến đấu của hắn hơn hẳn những Luyện Khí Kỳ tầng 10 khác.

Một canh giờ sau, tại một căn thạch thất tại trung tâm khu vực mỏ khoáng thạch một toán người đang bàn luận khá sôi nổi. Ngồi vị trí chủ trì lúc này là Đặng Dũng là người có tu vi Trúc cơ trung kỳ, đệ tử ngoại đường, trước đây chỉ đứng sau Đặng Long, nhưng khi Đặng Long thiệt mạng thì Đặng Dũng đã được phong làm Đại đệ tử ngoại đường.

Lần này là lần đầu dẫn quân trên cương vị Đại đệ tử ngoại đường, với mục đích tiêu diệt tàn dư còn lại của Hắc Long trên địa bàn của Đông Long và trả thù cho các huynh đệ đã xấu số thiệt phận.

Trung cuộc trận chiến, bên phía Hắc Long gần như toàn quân bị diệt, chỉ có 1 tên tu vi Trúc cơ trung kỳ bị vây trọng thương nhưng dùng huyết độn chạy mất. Có thể nói là đại hoạch toàn thắng. Cũng từ sau trận chiến này Hắc Long cũng dần trở nên yếu thế và từ đó một mối họa tông môn của Đông Long cứ thế được diệt trừ. Âu cũng là những chuyện của sau này.

“Lần này Hoàng Trần sư đệ quả là phúc khí của chúng ta, đợi về môn phái ta sẽ bẩn bảo trưởng môn sư bá trọng thưởng cho đệ”. Đặng Dũng cất lên vui vẻ.

“Đúng, đúng... Đặng Dũng đại ca nói rất đúng, Hoàng Trần sư đệ quả nhiên là anh dũng hơn người a” cả đám nhao nhao đồng loạt nói. Chỉ trừ có Nguyễn Liễu, lúc này đang ngồi cạnh Hoàng Trần là không nói gì, nhưng ánh mắt thi thoảng lại liếc nhìn hắn không rõ là suy nghĩ gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận