Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Mồ hôi đã toát ra đầy trán, Hoàng Trần vô cùng uể oải, nếu cứ thế này thì sau khi bị hút cạn thần thức, hắn sẽ trở thành một cái xác không hồn rồi. Đang lúc tuyệt vọng thì bỗng nhiên biến cố sảy ra, “Bụp” một tiếng nổ nhẹ vang lên, mắt hắn chợt hoa lên, rồi trong đầu óc đang trống rỗng của Hoàng Trần bỗng hiện lên một loạt các ký tự màu vàng chạy vòng quanh thức hải.

“Phá thức kiếm quyết”, công pháp tu luyện thần thức cấp bậc chưa rõ, có khả năng giúp người tu luyện tăng cường, phát triển và sử dụng thần thức trong chiến đấu. Đây là một kiếm chưa hoàn chỉnh, trong ngọc giản chỉ ghi chép 3 tầng đầu của công pháp.

Phá Thức Kiếm Quyết tổng cộng chia làm mười tầng, nếu nắm giữ một bộ đầy đủ thì chưa biết tu luyện tới cảnh giới nào, chỉ biết với 3 tầng đầu của công pháp này phù hợp để tu luyện đối với tu vi dưới Hóa Thần.

Điều kiện tu luyện pháp quyết này cũng dị thường hà khắc, đầu tiên phải có chí ít ba cái linh căn tu sĩ mới có thể tu luyện, thứ yếu người tu luyện phải có được thần thức cường hãn làm làm trụ cột, một khi Tu Luyện Phá Thức Kiếm Quyết, thần thức mỗi khi tu luyện đều sẽ gặp phải kiếm quyết tiên thiên thần thức ăn mòn, nếu là bình thường tu sĩ tu luyện, không ra nhất thời nửa khắc thì thần thức có thể bị hủy, nhẹ thì thành hình nhân, nặng thì hình thần đều diệt. Hoàng Trần có năm cái linh căn, lại tu Quách Lâm Thần Công ngoài việc khả năng hấp thụ linh khí cao còn kết hợp với luyện dược kỳ thư có tác dụng tăng trưởng thần thức vô cùng tốt, đối với cùng cấp Trúc cơ kỳ không thể kém thậm chí thần thức của hắn giờ này có còn hơn cả Trúc cơ hậu kỳ. Vì lúc trước thần thức vốn đã rất cường hãn lại vô tình thôn phệ được thần niệm của Huyết Bức khiến cho thần thức Hoàng Trần có một bước tăng trưởng không nhỏ. Nếu như Hoàng Trần dự đoán thậm chí có thể tương đương với tu sỹ Kết Đan sơ kỳ. Như vậy so với bất cứ người nào khác, Hoàng Trần tu tập Phá Thức Kiếm Quyết là vô cùng thích hợp. Hắn mừng rỡ vô cùng, bởi vì đúng là từ trước tới giờ hắn cũng chưa từng có bao giờ nghĩ tới việc sử dụng thần thức để tấn công, nhưng qua lần chiến đấu vừa rồi với Huyết Bức thì hắn mới thấy được rõ sự lợi hại của sát chiêu này. Tuy hắn vô tình mà sử dụng được một chút da lông của việc tấn công bằng thần thức để thắng hiểm, nhưng nếu như đối phương mà tu luyện được bí kỹ này thì đúng là hắn bây giờ đã ô hô ai tai rồi.

Nghĩ tới đây Hoàng Trần thầm cảm thấy may mắn vì những yêu cầu hà khắc của bí kỹ mà Huyết Bức không thể luyện tập được, ngược lại đã mang cho hắn một sát chiêu vô cùng tốt.


Sau khi kiểm kê lại mấy cái ngọc giản khác thì cũng không có gì đáng chú ý lắm, Hoàng Trần quyết định bắt đầu tập trung tu luyện Phá Thức Kiếm Quyết. Không biết là vì lý do gì mà việc tu luyện Phá Thức Kiếm Quyết đối với hắn lại không hề có trở ngại gì, mặc dù theo như nội dung ngọc giản nói, nếu thông thường tu luyện được tầng 1 của công pháp thì thời gian chí ít cũng phải mất từ 1 đến 3 tháng, thậm chí cả năm trời, thế nhưng Hoàng Trần chỉ mới bế quan có 1 tuần thì đã tu luyện thành công tầng 1 của kiếm quyết này. Theo như ngọc giản nói thì ở tầng 1 bắt đầu có thể phóng thích thần thức một cách vô thanh vô thức gây sát thương đối với thần thức của đối thủ ở trong phạm vi khoảng 20-30 mét. Tuy nhiên với điều kiện đối thủ phải có thần thức không quá cường đại so với người sử dụng. Có nghĩa là về mặt cấp độ thần thức cần phải gần như tương đương. Nếu không thì không gây tổn hại quá nhiều cho đối thủ, thậm chí nếu bị đối phương phá giải được công kích sẽ ảnh hưởng ngược lại đối với chính bản thân mình.

Sáng sớm hôm đó, trời mới vừa tờ mờ sáng, Hoàng Trần đã có mặt tại phía trước động phủ của mình, chỉ thấy hắn lúc này trên mặt hiện lên nét mỉm cười hài lòng. Nửa canh giờ sau Hoàng Trần đã có mặt tại một khu vực rừng núi hoang vu thuộc phía bắc của Đông Long. Nơi này ít người qua lại, yêu thú cấp bậc thấp cũng khá nhiều, hắn tới đây chỉ với mục đích thử nghiệm khả năng của chiêu thức mới.

Rất nhanh chóng, chỉ sau thời gian khoảng một chung trà Hoàng Trần đã tìm thấy mục tiêu. Cách hắn chừng 200 mét một con đại bàng đang lao rất nhanh từ trên không xuống, dưới mặt đất một đôi thỏ trắng đang nhẩn nha gặm cỏ rất tình tứ.

Rất nhanh, Hoàng Trần phi thân lướt theo, chỉ chớp mắt khoảng cách giữa hắn và con đại bàng chỉ còn khoảng chứng 30 mét, hai ngón tay hơi cong nhẹ nhàng bắt quyết, một đạo kiếm khí như có như không mờ ảo liền từ giữa ấn đường của hắn bắn ra, ánh kiếm nhỏ bé dường như ngay lập tức xuất hiện ở không trung bên ngoài 30 mét rồi xuyên thẳng vào đầu của đại bàng.


Lúc này con đại bàng chỉ cách mặt đất chừng 10 mét, ngay tức thì “Quác...” lên một tiếng, đôi cánh chao đảo như mất đi điều khiển rồi đâm sầm xuống đất cách chỗ 2 con thỏ trắng khoảng chừng 1m. 2 con thỏ giật mình bỏ chạy mất dạng vào phía mấy lùm cây dại.

Hoàng Trần nhanh chóng đáp xuống, con đại bàng đầu cắm xuống đất, miệng mắt và tai chảy đầy máu, đã chết từ lúc nào. Sau khi dùng thần thức kiểm tra thì toàn bộ não bộ của nó đã bị phá hủy không còn sót lại chút gì.

“Uy lực không tồi” Hoàng Trần lẩm bẩm, con đại bàng này cũng là yêu thú cấp 2 đấy, vậy mà chỉ một chiêu là đã vong mạng, tuy nhiên cũng là do hắn xuất kỳ bất ý mà đánh lén, tuy nhiên không thể phủ định uy lực khủng khiếp của Phá Thức Kiếm Quyết. Kiếm quyết này vô thanh vô thức trong nháy mắt tấn công vào thần thức đối phương, sẽ là một sát chiêu bí mật bảo mệnh đối với hắn. Nếu là tu luyện tới cảnh giới viên mãn, thì hiển nhiên uy lực thực không thể khinh thường. Hoàng Trần khá hài lòng rồi sau đó nhanh chóng rời đi.

Hắn về tới động phủ thì lúc này mặt trời đã lên cao, đang định trở lại mật thất bế quan tu luyện thì không gian cấm chế xao động, một đạo truyền âm phù nhanh chóng bay vào, hắn hua tay một âm thanh trầm ấm quen thuộc vang lên: “Con qua động phủ gặp ta nhé”, là giọng của sư phụ Nguyễn lão.


Sau thời gian chừng một bữa cơm Hoàng Trần đã có mặt tại động phủ của Nguyễn lão.

Lúc này trong động phủ, chiếc đỉnh trầm vẫn tỏa ra một mùi hương thơm ngát, tạo cho con người ta cảm giác thoải mái và thư sướng. Hoàng Trần và Nguyễn lão đang ngồi đối ẩm tại đó, tâm trạng cả 2 đều khá tốt. Sau khi nhấp một ngụm trà, Nguyễn lão mới thong thả lên tiếng:

- Việc tu luyện của con có vẻ rất thuận lợi, thời cơ đột phá Trúc cơ chắc cũng đã đến! Hôm nay ta gọi con tới là có việc muốn trao đổi với con về việc vào bí cảnh. Hôm qua hội đồng trưởng lão của tông môn cũng đã thống nhất về điểm cống hiến năm nay. Xét về biểu hiện của con trong đợt công tác vừa qua, hội đồng đã thống nhất ban thưởng cho con số điểm đủ để giành được thứ hạng 1 trong năm nay.

- Ài.... Cũng đã lâu lắm Dược phong ta mới có được một suất này. Mấy đợt gần đây đều là nội đường và ngoại đường dành cả. Năm nay chúng ta may mắn có được cũng là phần lớn nỗ lực của chính con.


“Sư phục quá lời rồi, đệ tử là người của tông môn, sống chết cũng vì tông môn mà hành sự, có đâu ý nghĩ cho riêng mình”. Hoàng Trần vội đáp.

“Con cũng không cần quá khiêm tốn, nhiệm vụ lần này với tu vi của con mà thực hiện được như thế là rất tốt rồi” Nguyễn Lão nói rồi dừng lại uống tiếp một ngụm linh trà, trong đôi mắt ông cũng ánh lên một chút tự hào. Một lát sau ông mới tiếp tục cất giọng trầm ấm:

- Việc này hiển nhiên là việc tốt, có điều thời gian còn không nhiều, vừa tròn 2 tuần nữa là tới thời điểm bí cảnh tông môn khai mở, con hãy mau chóng chuẩn bị tốt mọi thứ để tiến vào bí cảnh. Nếu có thể củng cố thật tốt cảnh giới của chính mình ở Luyện Khí Kỳ tầng 10 viên mãn. Cơ hội cho con đột phá trong bí cảnh là hoàn toàn có thể. Toàn bộ thông tin cần thiết về bí cảnh đều được ta ghi chép tỷ mỷ trong ngọc giản này, con hãy nghiên cứu cho kỹ, có gì khúc mắc thì cứ hỏi ta.

Nói rồi Nguyễn lão lấy ra, đưa cho Hoàng Trần một tấm ngọc giản. Tiếp đó là 3 bình đan dược được lão chuẩn bị khá cẩn thận. “trong này là đan dược ta chuẩn bị thêm cho con khi vào trong bí cảnh, con hãy cất kỹ, sẽ có chỗ dùng tới”.

Hoàng Trần vui vẻ tiếp lấy số đan dược cùng ngọc giản rồi cảm ơn, sau đó cáo từ trở về động phủ của mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận