Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Hoàng Trần mở mắt, phía ngoài cấm chế, ngay trước mặt hắn, một con vật vô cùng đáng sợ với cái đầu to tổ chảng, hai cái răng như hai gọng kìm rất to, khiến cho người ta nhìn thấy ai cũng phải sợ.

“ Thiên Túc Ngô Công ” (con rết ngàn chân), hiển nhiên là yêu thú cấp 4 trung kỳ, Hoàng Trần lẩm bẩm, đôi mắt hắn cũng có chút co rút lại, một cảm giác lạnh lẽo xuyên qua cấm chế truyền vào cơ thể hắn. Hoàng Trần vận dụng linh lực nhanh chóng chống lại hàn khí toát ra từ con rết.

Con rết thấy biểu hiển của Hoàng Trần thì cũng thoáng ngẩn người, rồi liên tục đảo mình uấn lượn bên ngoài cấm chế như đang thách thức và khiêu chiến đối thủ.

Lúc này Hoàng Trần mới có dịp nhìn thật kỹ thân hình con yêu thú, bản thể nó là một con quái vật rất to, cơ thể được hình thành từ nhiều đốt nhỏ, trên mỗi đốt nhỏ mọc ra hai cái chân đen sì, chúng sắc bén như những con dao. Đặc biệt là phần đầu của con rết, to sồ sề khủng bố trông vô cùng hung tợn.

Ngoài ra, điểm khiến cho người ta càng chú ý là hai cái râu trên đầu như hai con rắn dài động đậy không ngừng.

Thấy vẻ hung hăng của con rết, Hoàng Trần biết là không thể tránh khỏi một màn kịch chiến rồi, cũng may là bộ trận bàn bảo vệ này khá kiên cố, là một trong số các chiến lợi phẩm hắn có được tại kho tàng của tộc Huyết thù dưới Hắc vực.


Tuy nhiên để để bớt tiêu hao linh lực của trận bàn, Hoàng Trần nhanh chóng trút ra một viên Bổ Nguyên Đan rồi ném thẳng vào mồm sau đó đứng dậy chuẩn bị nghênh chiến.

Chỉ thấy tay áo hắn phất lên một cái, 5 miếng trận bàn nhanh chóng bay vụt lên rơi vào tay hắn, cất trận bàn vào trong trữ vật, Hoàng Trần đưa mắt nhìn sang phía con rết nghìn chân khổng lồ.

Toàn bộ thân hình con rết liên tục uốn lượn, những cành cây và dây leo phía xung quanh đều bị nó đụng gẫy nát văng tung toé khắp nơi.

Khu vực giữa Hoàng Trần và con rết đang đứng được con yêu thú này xu dọn khá quan đãng, sau đó nó dương đôi mắt màu xanh thẫm chiếu thẳng tới Hoàng Trần, một cảm giác sởn cả gai ốc khiến hắn một lần nữa phải vận linh lực toàn thân mới bình tĩnh trở lại. Không nói hai lời, Hoàng Trần tay bắt pháp quyết, Hoả Long Kiếm nhanh chóng xuất hiện lượn một vòng quanh thân hình của hắn, sau đó lao vút về phía con yêu thú.

Một vệt sáng xanh đỏ 2 màu rực rỡ hướng thẳng đỉnh đầu của yêu thú chém tới, toàn bộ không gian xung quanh giao động kịch liệt, hơi nước xung quanh cũng vì nhiệt lượng tỏa ra của thanh kiếm mà dao động tạo nên một loạt các vòng sáng như cầu vồng lắp lánh.

Thấy khí thế dũng mãnh của chiêu kiếm, con rết cũng không giám coi thường, toàn thân nó uốn lượn một vòng rồi một vòng rồi cái miệng hung giữ phun ra một luồng chất lỏng màu đen rền sệt. Luồng chất lỏng đó nhanh chóng khuếch tán vào không khí tạo thành một tấm màn chắn rộng cỡ chục mét màu đen kịt, không gian xung quanh tấm màn chắn vang lên những tiếng xèo xèo khét lẹt.


Hoả Long Kiếm lao thẳng vào chính giữa màn chắn, một tiếng nổ trầm đục vang lênh “Bùng...” màn chắn lõm lại như một chiếc dù nhưng không hề bị rách.

Thấy không phá được phòng hộ của yêu thú, Hoàng Trần tiếp tục bắt quyết, một luồng linh lực mạnh mẽ phóng xuất truyền vào thân kiếm. Lưỡi kiếm trở lên đỏ rực, rồi hàng loạt tiếng nổ lụp bụp vang lên. Tấm màn chắn nhanh chóng rạn nứt, vết nứt càng ngày càng lớn.

Phía bên kia Thiên Túc Ngô Công thấy thế thì vô cùng hoảng sợ, thân hình thoáng chao đảo rồi đôi mắt nó bất chợt như to ra, một màn hào quang xanh thẫm liên tục phóng xuất về phía màn sáng. Nhận được vòng hào quan hỗ trợ, tấm màn chắn nhanh chóng được củng cố lại,những vết nứt cùng ngừng lớn lên. 2 bên lại trở lại thế giàng co.

Thời gian một tuần trà thoáng qua đi, Hoàng Trần lúc này cũng vô cùng sốt ruột, toàn bộ linh lực của hắn đã tập trung hết vào trong thân kiếm, nếu cứ tiếp tục kéo dài thì chẳng mấy chốc mà cạn kiệt. ở nơi này chắc hẳn không phải chỉ có một mình con yêu thú, nếu kéo dài ra sẽ càng nguy hiểm. Phải giải quyết thật nhanh, một mặt duy trì sức chiến đấu của Hoả Long Kiếm mặt còn lại Hoàng Trần nhanh chóng bắt quyết.

Tay trái hắn một đoàn năng lượng màu đỏ rực rỡ nhanh chóng được hình thành, hỏa cầu này càng ngày càng biến lớn, thoáng chống đường kính hỏa cầu đã lớn cỡ một mét. Vận hết sức hỏa cầu được đẩy mạnh về phía trước chỗ màn chắn, không gian xung quanh nổi lên những tiếng ầm ù ghê rợn, những tiếng xèo xèo vang lên rồi khi hỏa cầu tiến tới tấm màn chắn thì một âm thanh bạo tạc khủng khiếp vang lên: “Ầm....ầm.......”

Tất cả đều tan vỡ, những mảnh hoa lửa bay ra tứ phía, chạm vào đâu là cháy đấy, còn những mảng chất dịch màu đen thì có một sức ăn mòn khủng bố, cây cối, thực vật xung quanh bị nó chạm vào đều nhanh chóng héo rũ rồi bị hỏa cầu thiêu thành tro bụi.


Toàn bộ không gian biến thành một không gian rực lửa, Hoàng Trần còn đang dương mắt nhìn cảnh vật xung quanh, chỉ thấy hắn lén ném vào mồm thêm mấy viên đan dược, rồi tiếp tục vận dụng linh lực luyện hóa. Phía bên kia Thiên Túc Ngô công thì điên cuồng gào rú. Vốn nó là loại kỵ lửa, ưa độc, lần này gặp Hoàng Trần là một tên khắc tinh, nên không khỏi thiệt thòi.

Sau một thoáng ổn định hắn tiếp tục bắt quyết, lần này không gian lóe sáng, một thanh kiếm cổ xửa dài tầm một mét lơ lửng trước mặt hắn, rõ ràng là Ngũ Hành Kiếm. Hoàng Trần quyết định sử dụng bảo kiếm nhanh chóng kết thúc trận đấu, nhưng một điều khiến Hoàng Trần ngẩn người là khi Ngũ Hành Kiếm vừa được tế xuất ra, tiếng kiếm mình vang lên đã khiến cho Thiên Túc Ngô Công chợt rùng mình. Nó cảm nhận được một mối nguy hiểm đến gần khiến nó bất an. Nửa người trước yêu thú bật cao lên khỏi mặt đất, bộ xúc tu mấy trăm chiếc chân hua hua liên tục, một thứ chất lỏng màu đen dừ các chân của nó nhanh nhóng phóng ra phía trước ngưng tụ thành một hắc cầu to lớn đường kính khoảng một mét.

Nó ưỡn cổ về phía sau lấy đà rồi lao mạnh đầu về phía trước, một đoàn hắc hỏa được thả ra bao trùm hắc cầu tạo thành một vầng mặt trời màu đen bốc lửa cuồn cuộn trông thật rùng rợn. Vầng hắc dương xoay tròn càng lúc càng nhanh rồi hướng phía Hoàng Trần lao thẳng tới.

Một uy áp khủng khiếp bắt đầu xuất hiện, cái cảm giác nóng nực, ngột ngạt đến cực điểm khiến cho không gian xung quanh như bị đặc lại.

Thấy thế Hoàng Trần tay bắt quyết, Ngũ Hành Kiếm nhanh chóng ở tư thế thẳng đứng rồi ngay sau đó ánh kiếm sáng lòa hiện lên, thanh kiếm biến lớn tới hàng chục mét, một uy áp khổng lồ hiển hiện.

Chỉ thấy một cột sáng cao chừng 50-60 mét màu ngũ sắc sặc sỡ ầm ầm chém về phía vầng mặt trời màu đen. “Uỳnh uỳnh.....hhhh” Một tiếng nổ rung trời lở đất, cây cối xung quanh phạm vi vài trăm mét vuông bị sóng xung kích chặt gẫy đổ xuống ầm ầm.

Hoàng Trần thu hồi Ngũ Hành Kiếm, nét mặt có chút tái mét, hắn vừa rồi đã dùng toàn lực với chiêu thức thứ 3 của tụ linh kiếm, chính là “Tụ linh Nghênh Tùng thức". Chiêu thức này uy lực lớn nhưng với tu vi của Hoàng Trần lúc này chỉ miễn cưỡng xuất chiêu một lần mà thôi. Hắn lại trút ra mấy viên đan dược ném vào mồm để ổn định trạng thái.


Phía đối diện Thiên Túc Ngô Công thì vô cùng thê thảm, vụ nổ khiến nó bị hất tung lên quay lộn mấy vòng trên không trung, toàn thân đầy thương tích. Số chân trên cơ thể bị phế bỏ tới gần một nửa khiến nó đau đớn rít lên từng hồi. Sau khi ổn định lại nó quay ngoắt đầu bỏ chạy.

Mặc dù bất ngờ trước phản ứng của yêu thú xong Hoàng Trần cũng không đơn giản bỏ qua, hắn phóng kiếm nhanh chóng đuổi theo.

Vốn là địa bàn quen thuộc nên yêu thú bỏ trốn rất nhanh, sau khi truy đuổi được khoảng gần nửa canh giờ thì Hoàng Trần đã thấm mệt, nhưng không thể bỏ lỡ thời cơ tiêu diệt yêu thú để đoạt lại chút thiệt thòi a.

Phía trước mặt cách yêu thú vài ngàn mét lúc này là một hắc sơn cực lớn, màu sắc của đỉnh núi này khá ăn khớp với không gian xung quanh, nếu không lại gần thậm chí còn không nghĩ ra trong rừng râu này lại có một ngọn núi như thế. Thấy ngọn núi yêu thú có chút chần chừ, dường như có chút kiêng kỵ không muốn tiếp tục bỏ chạy, nhưng một thoáng nó quyết định tiếp tục lao về phía chân của hắc sơn. Chhỉ một thoáng chần chừ khoảng cách giữa Hoàng Trần và yêu thú được kéo gần lại khoảng 100 mét.

Hoàng Trần lúc này cũng đã nhận ra đỉnh núi và sự bất thường của Thiên Túc Ngô Công, vừa truy đuổi 2 tay hắn vừa bắt quyết, một đoàn năng lượng hình mũi tên từ ấn đường của hắn lao vút đi với một tốc độ nhanh khó tả rồi tiếp cận tới cái đầu to kềnh của yêu thú. Hiển nhiên Hoàng Trần đã sử dụng Phá Thức Kiếm Quyết, nhưng do khoảng cách xa nên chỉ làm cho yêu thú bị thương mà thôi. Nhưng mục đích của hắn chỉ là như vậy.

Chỉ thấy yêu thú thoáng dùng mình, rồi một tiếng rít nhẹ vang lên, tốc độ nó chậm lại như muốn rơi xuống, nó quay đầu đưa mắt nhìn về Hoàng Trần với ánh mắt lộ rõ vẻ sợ hãi.

Nhưng lúc này một tia sáng xoẹt qua trên đỉnh đầu của nó, nó không kịp kêu thêm một tiếng nào. Toàn thân nhanh chóng bạo liệt hóa thành một đoàn quang sắc to cở ngón chân cái bắn vào cơ thể Hoàng Trần.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận