Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Lúc trước mới chỉ ngó qua, nhưng lần này Hoàng Trần mới thực sự quan sát tỷ mỉ các đường văn trên án thư. Những đường văn đó là một loại trận pháp cổ vô cùng tinh diệu, nét bút đã từ lâu ngày nhưng sự uy nghiêm từ đó vẫn tỏa ra làm chấn nhiếp lòng người, đồng thời từ đó Hoàng Trần cũng cảm nhận được một cỗ hơi thở phảng phất khiến nhiệt huyết trong cơ thể hắn trở nên nhộn nhạo.

Hít một hơi lương khí, hết sức bình tĩnh quan sát một cách tỷ mỷ, sau thời gian khoảng nửa canh giờ, mồ hôi đã túa ra trên trán nhưng mắt hắn chợt sáng lên.

“Quả nhiên là có huyền cơ”, hắn lẩm bẩm, toàn bộ các đường nét hoa vân mặc dù phức tạp nhưng đều kết nối và hội tụ lại một điểm tại trung tâm của trận văn, Hoàng Trần vận dụng linh lực thần thức vào vị trí đó, quả nhiên nơi đó có một ký hiệu vô cùng nhỏ mà mắt thường không thể trông thấy, đó là hình tượng một giọt máu đỏ sẫm rơi ngay phía trên của điểm hội tụ trung tâm.

Sau một hồi suy nghĩ, Hoàng Trần đã có quyết định. Sau khi vận chuyển công pháp tụ linh hình thành quanh thân một lớp bảo vệ xanh biếc, hắn bấm quyết. Đầu ngón tay xuất ra một giọt tinh huyết đỏ tươi rồi bắn vào vị trí trung tâm của thư án, nhanh chóng lùi lại phía sau. Hai mắt tập trung vào bề mặt thư án, “Phụt” một tiếng nổ nhẹ vang lên, các đường vân trên thư án dần đần chớp động sáng dần lên.

Thời gian quãng vài hơi thở, toàn bộ mặt thư án nổi lên quan mang rực rỡ, rồi bỗng dưng hội tụ thành một dải sáng to cỡ ngón tay phóng thẳng về phía trung tâm của cánh cửa động phủ.


Không gian phong ấn cửa động chợt dao động kịch liệt rồi một chữ “Viêm” to lớn cỡ vài mét vuông màu vàng dần dần hiện ra. Sau thời gian khoảng một khắc, chữ Trần run rẩy rồi phát tán thành vô bàn tia sáng nhỏ, tia sáng tới đâu, phong ấn cửa động phủ như lùi lại tới đó. “Rầm......Rầm........ Rầm”, toàn bộ động phủ rung động, bụi đất xung quanh vì nhế cũng rơi lả tả xuống. “ K.... rét”, một âm thanh khô khốc chói tai vang lên, hai cánh cửa đá nặng nề chậm rãi mở ra.

Hoàng Trần ngơ ngẩn trước sự biến động đó. Lúc đầu nói thật là hắn cũng chỉ liều mà thôi, nhưng vì nghĩ mãi cũng chỉ có phán đoán đó là phù hợp nên đành nhắm mắt đánh cược.

Sau khi cửa đá mở ra, một đại sảnh rộng lớn đầy ánh sáng hiện ra trước mắt. Hoàng Trần không do dự nhanh chóng bước vào. Đại sảnh này rộng chừng hai trăm mét vuông, bố trí trang nhã, phía trên là bức tượng to lớn cỡ chừng 10 mét, là một người đàn ông có khuôn mặt vuông vức, đôi mắt sáng như sao trời, vầng trán cao, trên mình khoác một chiếc áo được làm từ những cỏ cây thảo mộc được bện lại trông rất dân giã. Trên tay người đó cầm một nhánh cây đang đưa lên miêng để nhấm nháp, nét mặt vô cùng hòa nhã. Thoáng nhìn qua Hoàng Trần cảm giác người này rất quen thuộc với hắn, có lẽ đã nhìn thấy bức ảnh này từ đâu đó từ thời còn đi học, nhưng nhất thời chưa có nghĩ ra.

Phía dưới bức tượng, 2 bên là 2 bức họa lớn được vẽ thẳng vào tường đá, nét vẽ uy nghiêm, sinh động rất có thần thái. Bên phải là một nam nhân trông tướng mạo đường hoàng mặc một bộ vương phục cổ xưa, râu tóc để dài nhưng được chải chuốt khá ngay ngắn. Bên trái là tượng một người phụ nữ nhan sắc tuyệt trần, nhưng bán thân dưới là thân rồng uốn lượn vô cùng lạ mắt.

Nhìn tới đây Hoàng Trần đã như mường tượng ra một điều gì đó rất quen thuộc. Cả 3 hình tượng ở đây gợi cho hắn liên tưởng tới một truyền thuyết về nòi giống dân tộc của mình. Hắn lẩm bẩm: “Nếu như người được miêu tả trong bức tượng là Thần Nông (tức Viêm đế, theo lịch sử của Việt Quốc và Phương Bắc) vậy hai bức tranh kia hiển nhiên là thủy tổ của Việt Quốc, chính là Kinh Dương Vương và Thần Long rồi”.


Như vậy người dựng lên bức tượng và tranh vẽ này là ai?? Hoàng Trần tự hỏi, rồi như chợt nghĩ ra một thứ gì đó, hai mắt hắn sáng lên: “Không lẽ đây chính là di tích của Lạc Long Quân Lão tổ của Việt Quốc ta”. Nghĩ đến đây thôi thì cái miệng của hắn há ra rồi không khép lại được nữa.

“Đã tới đây rồi còn không mau khấu đầu trước Tiên Đế, nhận tổ tông”, một giọng nói nhỏ nhẹ nhưng vang vọng và uy nghiêm khiến cha Hoàng Trần cảm giác như gần mà lại rất xa, bất giác không tự chủ được hai đầu gỗi hắn khuỵu xuống rồi dập đầu hành lễ 3 cái.

Khi ngẩng đầu lên, hắn cảm thấy toàn thân rúng động, một đoàn quang sắc từ trên nóc của động phủ chiếu xuống bao trùm toàn bộ thân thể của hắn rồi bóng hình một nam nhân trung tuổi trong bộ đế phục sang trọng dần dần hiện ra trước mắt hắn. Người này đưa mắt nhìn hắn một cái thật lâu, khiến cho toàn thân Hoàng Trần như bị lột trần ra vậy. Sau đó mới chậm rãi cất lời:

- “ Hậu nhân nhất mạch truyền thừa của Viêm đế, trong người mang dòng máu của Tiên – Rồng, Ngươi thuộc Trần tộc?”.

“Dạ vâng, con thuộc Trần tộc dòng chính tại Việt Quốc”, Hoàng Trần đáp giọng đầy nghi vấn.


- “Việt Quốc? ngươi có bản đồ địa cầu hoặc khu vực Á châu hiện nay không?” giọng nói kia lên tiếng.

Hoàng Trần bèn lấy ra một chiếc ngọc giản rồi cung kính đưa ra chiếc ngọc giản lơ lửng ở trước mặt nam nhân kia, rồi sau thời gian khoảng nửa khắc, nam nhân đó mới cất giọng chậm rãi:

- Thì ra vậy, dù sao cũng đã hơn hai nghìn năm rồi, mà cũng đều một gốc cả, không có vấn đề gì, ngươi có thể nói sơ qua lịch sử của Việt quốc trong 2000 năm qua không ”, giọng nói kia hỏi.

Dạ có, rồi sau đó Hoàng Trần thuật lại sơ lược tóm tắt lịch sử của Việt Quốc trong hơn hai ngàn năm từ sau công nguyên. Cái này hắn đã thuộc nằm lòng từ khi còn đi học phổ thông. Thời gian nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, Hoàng Trần đã kể xong một cách khái quát nhất về lịch sử hơn 2000 năm dựng nước và giữ nước của dân tộc, đặc biệt nhấn mạnh về sự xuất hiện của Trần tộc tại Việt quốc.

“Không nghĩ rằng sau hơn 2000 năm rẻo đất phía Nam của tiên đế phong cho lại gặp nhiều biến cố tới vậy, mà tới bây giờ cũng chỉ còn được diện tích không đáng kể”. Nói rồi như chìm vào trầm tư, sau thời gian mấy nhịp thở mới quay sang phía Hoàng Trần mà nói:


Ngươi tu vi Trúc cơ trung kỳ mà có thể vượt được cấm chế để vào nơi đây, quả nhiên là cơ duyên không nhỏ, thời gian của ta còn lại cũng không nhiều, ngươi đã là nhất mạch truyền thừa của Tiên đế thì cũng là hậu nhân của ta, ta sẽ giúp ngươi thức tỉnh huyết mạch còn lại những việc khác phải tự ngươi làm lấy.

Nói rồi không đợi cho Hoàng Trần kịp phản ứng, hắn chỉ thấy cả thân mình bỗng nhiên bị một lực lượng vô hình không thể cưỡng lại nổi thao túng rồi nhấc bổng hắn lên khỏi mặt đất một cảm giác đau đớn dần dần xuất hiện, ban đầu là các mạch máu, sau đó toàn bộ kinh mạch, gân cốt của hắn đều căng cứng, như thể bị ngàn con ngựa thi nhau giằng xé vậy. Rất nhanh hắn ngất đi vì đau đớn. Trong mơ hồ hắn chỉ cảm thấy toàn thân mình như được một thứ gì đó gột rửa, nhào nặn rồi cảm giác như từ trong cơ thể có một cái gì đó bỗng nhiên sinh ra và lớn lên mang lại cho hắn một cảm giác như là đang sống trong một cái xác khác vậy.

Thoáng cái đã một tháng trôi qua, lúc này Hoàng Trần mới bắt đầu mở mắt. Cảm giác đầu tiên là hắn còn sống, nhưng khi hắn vừa định cố gắng đứng dậy thì một giọng nói yếu ớt vang lên: “Chưa vội, cứ ngồi yên đấy, ngươi hãy tự mình vận công để chuyển hóa linh huyết đi, ta sẽ hỗ trợ”.

Hoàng Trần thu tay về tư thế thổ nạp, bắt đầu vận chuyển linh khí và máu huyết trong cơ thể, một cảm giác khiến hắn hoa mắt, chóng mặt, chỉ một tý nữa là có thể bị ngã vật ra ngay tức khắc.

“Đừng có sợ, cứ từ từ, không nên vận lực quá nhiều”giọng nói yếu ớt lại vang lên bên tai.

Hoàng Trần lúc này hết sức bình tĩnh, hít một hơi thật sau linh khí rồi chậm rãi thở ra và từ từ áp chế vận chuyển linh lực trong cơ thể, quả nhiên không sao, nhưng có điều đã cố gắng áp chế vận chuyển chậm lại mà tốc độ vận chuyển máu huyết trong cơ thể hắn đã nhanh hơn so với trước đây tới mấy lần. Nếu trước đây một vòng tuần hoàn hắn phải mất tới thời gian khoảng 4 giây, thì bây giờ dù đã áp chế thì một giây hắn cũng đã vận chuyển được tới gần 2 vòng. Như thế thảo nào lúc ban đầu chưa quen khiên hắn phải chịu thiệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận