Ngẫu Ngộ Thành Tiên

Bóng người đó không ai xa lạ chính là Viêm Đế, người đó như cảm nhận được sự có mặt của Hoàng Trần, ông thoáng đưa mắt nhìn về phía hắn với một tia ấm áp rồi quay xuống phía dưới cất giọng như nói với toàn thể nhân loại của địa cầu: “Làm người, dù là quân, thần hay dân chúng đều phải nhớ lấy đức làm gốc. Càng nắm trong tay nhiều uy quyền thì trách nhiệm phải càng cao. Ta đã dùng cả mấy ngàn năm để cùng các con khai phá thiên nhiên, xây dựng quê hương địa cầu xanh tốt, nay thời gian của ta không còn nhiều nên đành phải từ biệt mà đi, tương lai địa cầu trao lại cho các con, hãy tự nắm lấy tương lai của mình, không ai làm thay các con mãi được”. Nói rồi bóng hình dần dần bay lên tan biến vào trong không gian bao la, để lại trong đầu Hoàng Trần một câu nói: “Người tu tiên, muốn thành đại đạo thì cần phải có cái tâm trong sáng, phải biết hướng về nguồn cội, như thế gốc đạo mới bền, đạo quả mới vững”. Tiếng nói đó vang vọng khắc sâu vào trong tâm trí Hoàng Trần, mãi tới một lúc lâu hắn mới choàng tỉnh. “Ta đang mơ sao”, hắn tự hỏi mình rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại, “Ta đang ở bậc thứ 36 của bảo tháp”, nói rồi hắn quay người lại phía sau.

Cảnh vật xuất hiện trước mắt hắn là cả một quảng trường rộng lớn, chính là quảng trường chính của Đông Long, với hằng ngàn con mắt đang tập trung vào hắn.

Hoàng Trần không biết rằng khi hắn đặt chân vào tới bậc thứ 36 thì hắn đã lập tức bị truyền tống ra khỏi không gian của tháp, trong một thoáng truyền tống đó tâm thần của hắn đã lạc vào trong ảo cảnh. Ảo cảnh đó là niềm mơ ước của mỗi đời đệ tử của Đông Long, mỗi một người có cơ hội tiến vào ảo cảnh cũng là đặt nền móng cho bước tu đạo của mình sau này. Ảo cảnh ứng với tâm cảnh của mỗi người mà xuất hiện khác nhau vì thế không ai giống ai, đó là do đạo tâm của mỗi người mà có được cơ duyên khác nhau cho mình.

Toàn bộ không gian yên tĩnh, bỗng một giọng nói tuy già nua nhưng chứa đầy uy áp vang lên: “ Trọng tài còn không mau làm việc”, giọng nói này xuất phát từ một lão già tiên phong đạo cốt, từ trên không trung nhìn qua Hoàng Trần gật đầu với vẻ hòa ái rồi nhanh chóng bay xuống trung tâm của khán đài.

Nhìn thấy người này, toàn bộ quảng trường vang lên tiếng hô: “Cung nghênh Thái thượng trưởng Lão giá lâm”.

- Được rồi được rồi, mau công bố kết quả trao thưởng đi rồi còn khai tiệc, Trần lão vui vẻ lên tiếng. Có lẽ đã rất nhiều năm lão mới có cảm giác hưng phấn đến vậy.


Lúc này, Hoàng Trần đã đáp xuống phía dưới chân tháp cùng các đệ tử khác, trong ánh mắt đầy ngưỡng mộ của các huynh đệ đồng môn và cũng không tránh khỏi một số ánh mắt ghen tỵ nổi lên. 2 vị trưởng lão làm trọng tài cũng mới quay về với công việc của mình.

Thứ tự cuộc thi này sẽ mãi là chủ đề để bàn tán cho chúng đệ tử nhiều năm về sau. Dược phong quật khởi chiếm 2 vị trí thứ nhất và thứ 3, ngoài ra trong 5 vị trí ở trung tầng thì Dược phong có 1 là Nguyễn Liễu. Nội đường có Hồ Bá, lúc này đã tỉnh táo lại, nhưng trong mắt vẫn còn toát lên hận ý.

3 vị trí Trung tầng còn lại của Ngoại Đường. Còn dưới Hạ tầng thì phân bố khá đều cho 3 đầu mối.

Sau khi tuyên bố thứ tự, lần lượt các đệ tử Luyện Khí Kỳ và Trúc cơ kỳ chiến thắng ở Hạ Tầng và Trung tầng nhanh chóng nhận thưởng. Sau đâu đấy đến lượt ba người dành thắng lợi ở Thượng tầng.

- “Ban tiên tửu” một giọng nói uy nghiêm vang vọng toàn trường. Giọng nói vừa dứt một thiếu nữ vô cùng xinh đẹp trong trang phục màu đỏ bưng theo một một chiếc khay bằng ngọc thanh thoát bước ra.


Trên khay là một bình ngọc cùng 3 chiếc chén nhỏ, khi thiếu nữ bước tới vị trí của 3 người thì không gian chợt giao động, rồi một bóng người già nua nhẹ nhàng bước tới. Bước đi của người này rất chậm rãi thong tha, nhưng tốc độ thì cực nhanh, giường như dung nhập vào thiên địa vậy.

Mắt Hoàng Trần co rụt lại, không ngờ lão lại có tu vi cao đến vậy. Lão này chính là vị Trần lão gia phụ trách trông nom nhiệm vụ của môn phái, Hoàng Trần không thể nhận ra tu vi của lão, có lẽ cũng đạt tới trạng thái Giả Anh như Trần Lãm thái thượng trưởng lão. Mỗi môn phái đều có những bí ẩn riêng, bình thường chưa thấy Trần lão xuất hiện, nhưng có lẽ lần này Đông Long có ý định quật khởi nên các lão già ẩn thế cũng dần dần xuất hiện chăng, trong đầu Hoàng Trần hiện lên một vài suy nghĩ.

Nói thì lâu nhưng thực tế giường như chỉ trong chớp mắt Trần lão đã có mặt trước 3 người, lão phất tay áo, bình rượu từ trên khay lơ lưởng rồi rót đầy 3 chén nhỏ, tay còn lại lão bắt quyết điểm về phía 3 ly rượu một cái sau đó 3 ly rượu tự động rời khay bay tới phía 3 người.

Ba người Hoàng Trần, Trần Hanh và Đặng Dũng nhanh chóng đón lấy rồi ngửa cổ uống một hơi. Một cảm giác nóng ấm tràn vào cơ thể, ngay lập tức một luồng hơi nóng bốc lên truyền về phía đan điền rồi nhanh chóng lan tỏa ra toàn bộ kinh mạnh, toàn bộ kinh mạch trong cơ thể nhanh chóng vận hành với tốc độ cực nhanh. Cả 3 không ai bảo ai liền ngồi xuống tại chỗ vận công tiêu hóa dược lực.


Thời gian chừng một chén trà trôi qua, Hoàng Trần, Đặng Dũng và Trần Hanh lần lượt mở mắt đứng dậy hướng về khán đài cúi đầu cung kính rồi lui về phía sau nhận đan dược được thưởng.

Ngay sau khi phần trao thưởng kết thúc cũng là lúc Trần Thế Hào tuyên bố buổi tiệc liên hoan bắt đầu, cùng với lời tuyên bố đó, hai tay áo lão phất lên, toàn bộ không gian quảng trường vị trí bảo tháp rùng rùng chuyển động, tòa bảo tháp bay vút lên rồi thu nhỏ lại rơi vào tay lão. Thay thế vào vị trí tòa tháp là một vòng sáng rộng chừng 200 mét vuông, liên tục tỏa ra ánh sáng chói lòa, rồi một chiếc cổng không gian truyền tống rộng lớn được mở ra.

Toàn bộ quan khách cùng các trưởng lão của Đông Long dẫn đầu đi trước, sau đó đến lượt các đệ tử.

Hoàng Trần lúc này cùng với Trần Hanh và Nguyễn Liễu và mấy chục đệ tử khác đồng loạt bước vào chiếc cổng này, một cảm giác lâng lâng truyền tới rồi trước mắt mọi người hiện ra một đại điện được trang hoàng lộng lẫy, đại điện này được xây dựng bằng một loại hàn thạch vạn năm, tỏa ra ánh sáng mát dịu. Toàn bộ đại điện đã được bày sẵn tiệc rượu đủ dùng cho cả ngàn người.

Không gian rộng lớn cùng quy mô buổi tiệc như thế này cũng là lần đầu tiên Hoàng Trần được chứng kiến, hắn không khỏi ngơ ngác ngắm nhìn. Cho đến khi có một bàn tay mềm mại đang kéo tay hắn thì hắn mới giật mình. Thì ra là Nguyễn Liễu sư tỷ thấy hắn ngơ ngẩn đứng yên mới kéo hắn lại để nhường đường cho đồng môn khác.

- Thật là xin lỗi, để tỷ phải quan tâm, Hoàng Trần rút tay lại rồi cung kính.


- Không sao, lần đầu khi tỷ tới đây cũng như thế cả, mau ngồi xuống đi. Nói rồi Nguyễn Liễu ngồi xuống trước.

Hoàng Trần sau khi ngó nghiêng rồi cũng nhanh chóng lựa chọn một vị trí còn trống trên cùng bàn với sư huynh và sư tỷ của mình.

Buổi tiệc kéo dài gần 2 canh giờ mới kết thúc, Hoàng Trần gần như trở thành tâm điểm của đám đệ tử trong bữa tiệc. Rất nhiều sư huynh đệ đồng môn và thậm chí một số trưởng lão cũng bỏ qua thân phận của mình mà tới chúc mừng hắn vì thế hắn phải uống khá nhiều. Khi về tới động phủ thì cũng đã là cuối canh 3.

Khởi động toàn bộ cấm chế, hắn bước vào phòng, sau thời gian một tuần trà, toàn bộ lượng rượu trong cơ thể đã bị hắn bức ra ngoài. Sau bố trí một thêm một số cấm chế, Hoàng Trần nhanh chóng chìm vào trong không gian của cổ đỉnh. Chiếc la bàn lại được hắn lấy ra, hắn không muốn bỏ qua bất kỳ một khoảng thời gian rảnh rỗi nào, hắn muốn thấu triệt toàn bộ những cảm ngộ thu hoạch của ngày hôm nay.

Sáng hôm sau khi Hoàng Trần xuất quan thì mặt trời cũng đã lên cao, mặc dù chỉ có mấy canh giờ, nhưng với la bàn thời gian thì hắn đã có một tháng để cảm ngộ và sắp xếp lại tất cả những thu hoạch từ Bảo tháp của hôm qua. Lần này hắn thu hoạch không tồi, việc phục dụng linh tửu khiến cho kinh mạch trong cơ thể hắn được củng cố và mở rộng hơn, tu vi cũng có chút tịnh tiến.

Điều quan trọng hơn cả là cảm ngộ với con đường tu đạo của hắn đã có định hướng rõ nét, việc cấp bách là hắn phải nhanh chóng nâng cao tu vi của mình, cái hắn có bây giờ chính là thời gian. Với là bàn thời gian trong tay hắn hoàn toàn có ưu thế vượt lên tất cả, việc cần làm trước mắt là phải chuẩn bị thật tốt cho đại hội luyện đan sắp tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận