Lâm Chu để ý thấy khách hôm nay có rất nhiều người hôm qua đã đến ăn.
Ăn thử vị rồi, ai cũng mua thêm khá nhiều.
Lượng tiêu hao còn nhanh hơn ngày hôm qua.
Chưa đến 8h30 cậu đã phải hấp lồng thứ 2.
“Ngại quá, những người phía sau phải đợi lồng tiếp theo ạ.”
Trong lúc đợi bánh chín, Lâm Chu cũng nhàn rỗi.
Mấy thực khách bên cạnh thấy thế thì không nhịn được, đáp lời.
“Ông chủ, bánh bao của cậu làm ngon quá đi mất.
Có cửa hàng không, hay chỉ bày quán thôi?”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy người bày quán bánh bao buổi đêm đấy.
Sáng cậu có bán không?”
“Đúng đúng đúng.
Buổi sáng cậu bày quán ở đâu thế? Tôi chạy qua mua.”
…
“Tôi không có cửa hàng, sáng cũng không bày quán bán.”
“Tuần này, cứ 8h tối là đánh xe đến Hoa Quả Sơn bán bánh.”
Khách ăn nghe vậy thì bỗng có cảm giác sai sai.
Không có cửa hàng, sáng không bày quán… Chuyện này rất là bình thường, không có vấn đề gì.
Nhưng câu sau lại rất cấn.
Đầu tiên là “tuần này”.
Có nghĩa là tuần sau sẽ không đến đây bày quán nữa, đúng không?
“Ể? Ông chủ, tuần này bán ở Hoa Quả Sơn, thế tuần sau thì sao?”
Nhận ra chỗ không thích hợp, khách ăn lập tức hỏi rõ.
Lâm Chu dừng lại một chút, nhất thời cũng không biết trả lời thế nào cho phải.
Vị khách này nắm bắt trọng điểm giỏi ghê chứ.
“Chuyện này, tạm thời tôi còn chưa có kế hoạch cụ thể.”
Khách ăn hàng nghe Lâm Chu nói đều giật mình sửng sốt.
Ông chủ bốc đồng thế cơ à?
“Ấy, ấy, ấy!”
“Đừng mà ông chủ.
Không có bánh bao của cậu, tối về tôi không chợp mắt nổi đâu!”
“Ông chủ, bánh bao cậu làm ngon thế này, nên mở rộng buôn bán tạo phúc cho quần chúng mới đúng nha.
Nếu cậu bán, ngày nào tôi cũng đến ủng hộ!”
“Ông chủ, cậu xem cậu còn trẻ như thế, không tranh thủ phấn đấu thì sao mà được chứ.”
“Đúng đấy, đúng đấy.
Buôn bán tốt thế này cơ mà.
Nói không chừng chẳng bao lâu sẽ mua được cửa hàng, còn có thể làm ăn lớn luôn đấy!”
Khách hàng vây quanh xe hàng của Lâm Chu mỗi người một câu, nhao nhao khuyên nhủ, chỉ hận không thể túm cậu, mở cửa hàng bánh bao ở đây luôn.
Lâm Chu đúng là có tí dở khóc dở cười.
Nếu không có hệ thống, chắc chắn cậu sẽ làm như bọn họ nói.
Nghiêm túc bày quán bán hàng, chăm chỉ cày tiền.
Nhưng vì có hệ thống nên dám chắc là sẽ phải chạy theo nhiệm vụ nó giao.
Không nhận thì không có phần thưởng.
Mà phần thưởng của hệ thống thì bỏ xa việc bày quán kiếm tiền đến ba vạn chín nghìn dặm.
Cứ nhìn biệt thự số ba khu Hoàng Gia kia thì biết.
Giá trị của nó, cậu có đi bán cả đời cũng không kiếm đủ.
Như này mà không chịu làm nhiệm vụ hệ thống cày phần thưởng thì chính là thằng đần.
…
Chị hai em út chạy xong một vòng, đến trước quảng trường Hoa Quả Sơn thì thấy mẹ mình cầm hai túi bánh bao, đứng ở ven đường.
“???”
Trên mặt hai người lộ rõ vẻ nghi ngờ, đi đến trước mặt Vương Truyền Quyên.
Nhìn thấy hai túi bánh bao trên tay bà thì cạn lời, thật sự không biết nói gì luôn.
“Mẹ ơi, mua nhiều bánh bao thế này, mẹ con mình ăn hết được ạ?”
“Haizz, ăn không hết thì mai lấy ra làm bữa sáng.
Hai đứa cứ ăn thử một cái là biết ngay!”
Vương Truyền Quyên còn tưởng là có việc gì.
Chỉ có mỗi 20 cái bánh bao mà không ăn hết à?
Bánh bao ngon thế này, bảo ngày nào cũng ăn bà còn mừng luôn í.
Hai chị em yên lặng mở túi, cầm bánh bao lên ăn thử.
Tuy hai bọn họ không đói nhưng ngửi mùi bánh bao nóng thì vẫn hơi thèm.
“Woww!!!”
Nhìn ánh mắt khiếp sợ của hai cô con gái, quý bà Vương Truyền Quyên mỉm cười đắc ý.
Đã bảo là ngon lắm mà không tin.
Giờ tin rồi đúng không!
“Má ơi.
Ăn ngon quá trời luôn!”
“Ừ, ngon chết được.”
Hai chị em vốn không thấy đói nhưng bánh bao vừa vào miệng, nếm được mùi vị thì lại có cảm giác khẩu vị lẫn cơn đói đều bung lụa.
Bánh bao nhân thịt bò có vị hơi cay cay, cực kỳ kích thích vị giác.
Ăn hết bánh bao nhân thịt bò lại làm thêm cái bánh rau cải xào nấm hương.
Vị ngon y chang, còn giải bớt cảm giác dầu mỡ của nhân thịt, thoáng cái đã trở nên nhẹ nhàng khoan khoái hẳn.
Một chay một mặn, phối hợp rất vừa vặn.
Một cái to đùng mà loáng cái đã hết veo.
Thịt bò siêu ngon siêu tươi lại thơm nức mũi nhưng ít nhiều gì cũng có cảm giác hơi ngán, lúc này làm thêm cái bánh bao rau cải nấm hương là vừa đúng.
Hai loại bánh xen kẽ nhau, một hơi có thể ăn đến 3, 4 cái.
“Không ăn nổi nữa, bụng căng hết cỡ rồi.”
Chị gái ăn liền tiếp 4 cái xong thì ôm bụng, trên mặt lộ rõ vẻ đau khổ.
Bữa tối hợp khẩu vị nên cô ăn hơi nhiều, tuy đã chạy một vòng nhưng vẫn chưa tiêu được hết.
Giờ lại một hơi ăn hết 4 cái bánh, đồ ăn ứ hự, đầy lên tận cổ rồi.
Nếu không phải là bụng không thể nhồi nhét thêm được nữa, cô ít nhiều gì cũng muốn ăn thêm vài cái.