Văn Nam: …
“Tôi không nói cho anh biết, ông chủ xe bánh bao này 8h tối mới đến cổng Hoa Quả Sơn bày quán à?”
“Ớ???”
“Ờ!!!”
“Thông tin quan trọng như thế, sao giờ anh mới nói! Hại tôi sáng bảnh mắt đã chạy đi mua bánh bao, xong công toi đi về!”
Văn Nam cũng rất vô tội.
Hôm qua anh vội ăn quá, sao để ý đến chi tiết này được.”
“Thì anh cũng có hỏi đâu!”
Tiểu Vương nghe vậy thì nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
Tự nhủ với bản thân: đừng tức giận, đừng so đo với tên đần này!
“Anh hai, cái này mà còn phải hỏi à? Buổi sáng cậu xách bánh bao đến chỗ làm, với có ai không coi bánh bao là đồ ăn sáng, chuyên bán buổi sáng không hả? Nửa đêm nửa hôm chạy đến cổng công viên bán bánh bao mới là kỳ quái đấy!”
Văn Nam nghĩ kỹ lại thì thấy hình như đối phương nói cũng có lý.
Lúc đấy căn bản là anh không nghĩ, không để ý đến vấn đề chênh lệch thời gian, nên mới thành đúng địa chỉ nhưng sai thời gian.
Tiểu Vương chạy qua đó, đương nhiên là phí công, không mua được rồi.
“Hề hề, Vương đại ca, tiểu nhân sai rồi.
Tối nay tiểu nhân mời khách, dẫn đại ca đi ăn bánh bao nhé!”
Văn Nam thấy lỗi sai ngớ ngẩn của mình, đành cười hề hề dỗ dành tiểu Vương.
Tiểu Vương cũng nhanh chóng chỉnh đốn lại tâm trạng của mình, lại nghĩ ngay đến việc Văn Nam biết rõ thời gian lẫn địa điểm ông chủ bày quán, tối qua chắc chắn là đã mò đến mua.
Anh ta lia mắt, đánh giá đồng nghiệp từ trên xuống dưới một lượt, giống như đang tìm kiếm dấu vết của bánh bao.
Hình như có loáng thoáng ngửi thấy mùi thơm của bánh bao.
“Hôm nay cậu không mang bánh bao đi làm à?
Văn Nam mở máy tính, chuẩn bị đi pha cafe thì nghe tiểu Vương hỏi nên thuận miệng nói đã ăn hết trên đường rồi.
Tiểu Vương: !!!
Hy vọng cuối cùng cũng bị đánh vỡ.
Di chứng dậy sớm bắt đầu bộc phát, uể oải nằm gục trên bàn, ngẩn người.
Tiếp đó Văn Nam nói gì anh ta cũng không để ý.
…
Một bên khác, Lâm Chu mua xong nguyên liệu, mới về đến nhà.
Hôm nay loại cậu cần chuẩn bị là bánh bao xá xíu và bánh bao nhân đậu.
Nhiệm vụ không quy định mỗi ngày phải bán đúng loại nào, thế nên Lâm Chu cứ dựa vào khẩu vị của mình thôi.
Muốn ăn loại nào thì bán loại đó.
Thời gian vẫn còn sớm, Lâm Chu chuẩn bị đi ngâm đậu đỏ trước.
Với bánh bao nhân đậu thì mùi vị của đậu chính là thứ quan trọng nhất, đương nhiên là cậu phải tự làm.
Đậu đỏ mới mua màu còn tươi rói, hạt nào hạt nấy đều mượt mà đỏ thắm.
Dưới ánh nắng, lớp vỏ bóng loáng căng mọng, bốc lên ngửi sẽ thấy mùi ngai ngái đặc trưng của họ nhà đậu.
Vừa nhìn đã biết là mẻ đậu chất lượng cao, cực kỳ tươi.
Cẩn thận tìm kiếm cũng không thấy có tạp chất gì, cứ đổ thẳng vào trong chậu nước sạch, ngâm luôn cũng được.
Đợi đến xế chiều, đem đi nấu sẽ nhanh mềm hơn.
Tiếp đó, Lâm Chu định đi ra núi sau biệt thự dạo chơi.
Đến thế giới này lâu như thế, cậu còn chưa được leo núi đâu.
Hoàng Gia Thủ Đô là một trong những khu biệt thự đẹp nhất Giang Đông.
Phần lưng tựa núi nên công tác xanh hóa cực kỳ tốt, phạm vi bao gồm cả một ngọn núi, chính là chỗ tốt để người có tiền đến nghỉ ngơi an dưỡng.
Lâm Chu mang theo bình nước, từ chân núi leo thẳng lên trên.
Cảnh vật xung quanh yên tĩnh quá độ, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng chẳng gặp được ai.
Lâm Chu rất hưởng thụ quá trình leo núi cô độc này.
Càng leo cao, cơ thể cũng dần thấm mệt thì cậu mới thôi, không nghĩ đến mấy chuyện lặt vặt nữa.
Có lẽ do khiếp trước đột tử nên vừa thích ứng với sinh hoạt ở thế giới mới, Lâm Chu đã bắt đầu xem trọng việc rèn luyện sức khỏe.
Chu Lâm leo thẳng một mạch đến đình nghỉ mát ở lưng chừng núi.
Nếu không thấy chỗ nghỉ chân, cậu vẫn có thể kiên trì đi tiếp, thế nhưng một khi đã nhìn thấy thì không tài nào nhịn được, phải đến đó nghỉ ngơi một lát.
Không ngờ ngọn núi này nhìn có vẻ không cao lắm, đến khi trèo mới biết nó cao kinh dị.
Dự là do chênh lệch thị giác.
Ngày mùa hè, dù mới hơn 8h mà mặt trời đã lên cao, cảm giác khá nóng bức.
Lâm Chu cảm thấy mồ hôi đã thấm ướt tay áo, đã có chút muốn đánh trống lui quân.
Rèn luyện cơ thể cũng không phải chuyện một nhát ăn ngay, cứ từ từ rồi sẽ đến, không cần gấp gáp.
Tự khuyên nhủ mình vài câu, Lâm Chu liền nhấc chân xuống núi, đang phăm phăm đi tới thì chợt nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.
Lâm Chu quay phắt lại, thấy một ông cụ mặc đồ thể thao, cũng đang xuống núi.
Nhìn sơ thì thấy cụ đã hơn 60, tóc bạc nhiều nhưng tinh thần vẫn còn tốt lắm.
Cánh tay, cẳng chân lộ ta ngoài đều ẩn ẩn có cơ bắp, so với cậu thì còn khoẻ mạnh, cường tráng hơn nhiều.
“Cậu nhóc, cũng đến leo núi hả?”
Ông cụ nhìn thấy Lâm Chu thì rất vui vẻ, vừa cười vừa lên tiếng chào hỏi.