Ngẫu Nhiên Bày Quầy Bán Hàng Khách Hàng Đuổi Theo Tôi Mười Con Phố


Bà vợ vẫn không hề lay động, thản nhiên nói: “Hôm nay đã mở hàng chưa? Nướng được bao nhiêu xiên? Kiếm được bao nhiêu tiền rồi?”
Ba câu hỏi liên tục kiến ông chồng cứng họng luôn.
Suy nghĩ muốn ăn bánh cũng bay vèo đi hết, ông ta bắt gào to, mời mọi người ăn xiên nướng.
“Thịt dê nướng đây~ Thịt dê tươi rói mới ra lò đây~”
“Đi ngang qua chứ đừng bỏ qua nha~”

Một bên khác.

Văn Nam đã về đến nhà nhưng không định nấu cơm, một hơi ăn hết 5 cái bánh bao.

Bụng no căng, coi như xong bữa.
Thịt bò vốn đã cho cảm giác rất chắc bụng, lại thêm bánh bao cũng là món chính nên càng dễ no.
Số bánh còn lại anh cất vào tủ lạnh, định sáng mai lấy ra hấp lại, coi như bữa sáng luôn.


Nếu chưa no thì lại luộc thêm hai quả trứng, chuẩn không cần chỉnh luôn!
Văn Nam ôm bụng nằm trên sofa, thảnh thơi lướt điện thoại.
Bánh bao nhân thịt bò tuy hơi đắt, không mua nổi nhưng đúng là rất ngon nha.
Cắn một miếng thì biết ngay đây là bánh được làm thủ công.
Lớp vỏ mềm như bông nhưng vẫn có độ dai nhất định chứ không phải loại bán thành phẩm gia công bằng máy móc, phần đế bị hấp hơi nước nhũn nhũn nhão nhão, khó ăn chết đi được.
Phần nhân cũng dùng loại thịt bò ngon, nguyên liệu rất có tâm.
Bánh bao chất lượng thế này, 10 tệ/ 1 cái cũng không đắt!
Là mình nghèo, không thể trách bánh bao được.

Chưa đến 10h mấy cái lồng đã sạch bách, Lâm Chu đành mắt to trừng mắt nhỏ với mấy vị khách còn đang đợi mua bánh.
“Ngại quá, hết bánh rồi ạ…”
Thực khách xếp hàng cả nửa ngày nhưng không mua được bánh bao: “?”
10 giờ.
Ông chủ xiên que, xiên nướng hay các quán hàng khác đều trơ mắt nhìn Lâm Chu thu dọn đồ đạc, đóng quầy chuẩn bị về nhà.
Mấy chủ quán khác không khỏi cảm thán: buôn bán đắt hàng thật đấy!
Bọn họ thường xuyên đến đây bày quán, hôm nay là lần đâu tiên nhìn thấy có người đến bán bánh bao.
không ngờ là lại đắt hàng ngoài sức tưởng tưởng của bọn họ.
Bà chủ quán đồ nướng không nhịn được, nghĩ: chẳng có nhẽ bán bánh bao lại dễ hơn bán đồ nướng?
Nếu thế, bà cũng sẽ nặn một ít bán thử.
Nhưng mà tối ngày hè, chẳng nhẽ người ăn đồ nướng lại không nhiều bằng người ăn bánh bao?
Tại sao quán nhà mình lại chẳng có mấy mống khách còn hàng bánh bao thì ngược lại, đông phát sợ.
Bác gái nghĩ mãi mà không ra, cứ thế mà nhìn Lâm Chu thu dọn đồ đạc xong, nhởn nhơ rời đi.
Lúc Lâm Chu về đến nhà thì đã gần 11 giờ
Công viên Hoa Quả Sơn cách biệt thự của cậu hơi xa.
Bảo vệ phía ngoài khu biệt thự từ xa nhìn thấy quầy hàng ăn vặt ba bánh thì đã mở sẵn cổng.

Cậu Lâm ở biệt thự số 3, nổi tiếng lắm, phòng an ninh ai cũng biết.
Giữa một dàn xe bảo mẫu, xe sang lại xuất hiện một chiếc xe ba bánh cải tạo thành quầy bán hàng, nhìn thế nào cũng thấy rất kỳ lạ.
Khiến người ta không nhịn được, nghi là mấy kẻ lắm tiền đều có mấy sở thích rất…đặc biệt.
Sau khi tự do về tiền tài thì sẽ muốn trải nghiệm những giá trị nhân sinh thực tế.
Ví dụ như cái cậu Lâm này, có sở thích bày quán bán đồ ăn vặt?
Tất nhiên là mấy lời này họ chỉ lén bàn tán với nhau, chứ sao dám chạy đến trước mặt chủ nhà mà hỏi.
Xe đến cổng, bảo vệ cúi đầu, nhiệt tình chào hỏi.
“Hoan nghênh ngài Lâm về nhà.”
Lâm Chu thấy mãi thành quen, chỉ khẽ gật đầu rồi co cẳng đạp thật nhanh về nhà.

Đến khi đánh xe vào gara, cậu mới thu nó vào trong không gian hệ thống.
Đợi mai lấy ra, quầy hàng ba bánh này sẽ tự động được sạc đầy điện,trở lại trạng thái ban đầu.

Cậu có thể dùng đi dùng lại, cực kỳ thần kỳ.
Nếu không có cái xe ba bánh này, Lâm Chu cảm thấy con đường bày quán bán hàng của mình sẽ chẳng thuận lợi như này đâu.
Về đến nhà chính là lúc phải tính lại sổ sách.
100 bánh bao nhân đậu hũ cay tê, 5 tệ/ 1 cái, thu được 500 tệ.

100 bánh bao nhân thịt bò, 10 tệ/1 cái, thu được 1000 tệ.
Hôm nay tổng thu được 1500 tệ, trừ tiền vốn với chi phí này kia thì cũng chỉ lấy công làm lãi, kiếm vài đồng vất vả.
Lâm Chu cẩn thận nghĩ lại, cảm thấy vấn đề ở chỗ chi phí nguyên liệu đầu vào quá cao.
Ngày mai vẫn là nên dậy sớm, ta chợ truyền thống hẳn là sẽ rẻ hơn được một ít.
Hôm nay dậy trễ quá, không đi kịp.
Xem xong sổ sách, Lâm Chu phủi mông đi vào toilet tắm rửa rồi bò lên giường, cố ép đầu óc tắt máy đi ngủ.

Ngày mai cậu còn phải dậy sớm, chạy đến chợ truyền thống mua nguyên liệu làm bánh.
Muốn đến chợ thì phải dậy thật sớm, chứ nếu trưa trầy trưa trật mới lết ra thì đồ ăn tươi ngon đều bị người ta cướp hết rồi.

Sáng sớm tinh mơ hôm sau, Lâm Chu bị tiếng chuông đồng hồ báo thức dựng cổ dậy.

Mới 6 giờ! Cậu chàng mắt nhắm mắt mở rời giường, mò đi đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo rồi thay quần áo, chạy đến chợ bán đồ ăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận