Ngày nào Lâm Chu cũng ăn đồ mình nấu, thế mà cũng còn chưa thích ứng được đâu.
Chỉ một tuần ngắn ngủi, cậu đã tăng tận 2,5kg rồi này!
Tùy tiện nấu đại một món cũng ngon đến mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi, không muốn béo cũng khó!
Thế nên cậu mới đắt đầu có ý thức khống chế đồ ăn thức uống.
Đừng để một chàng trai khỏe khoắn, đẹp zai ngời ngời lại ăn thành em chã, béo như con cút quay.
Ăn uống no nê xong lại chẳng có việc gì để làm.
Lâm Chu lười biếng nằm ườn, lôi điện thoại ra lướt.
Không cần vác mặt ra ngoài làm công, thời gian ở trong biệt thự quá ư là thoải mái, dễ chịu.
Đây mới là ngày tháng con người nên trải qua chứ!
Lâm Chu chơi một mạch đến tận xế trưa, bụng đói ùng ục thì lại đi nấu cơm, ăn xong đánh một giấc đã đời rồi mới chuẩn bị làm bánh.
Phần bột đã nhào kỹ trước khi ngủ, giờ chỉ cần làm nhân nữa là có thể nặn bánh.
Đầu tiên, cậu lấy một ít gừng ra xắt nhỏ, bỏ vào trong bát, thêm hoa tiêu.
Sau đó đổ nước ấm tầm 30 độ vào ngâm, lát dùng để điều vị nhân bánh.
Lâm Chu lấy thịt bò trong tủ lạnh ra rửa sạch sẽ, cắt thành miếng rồi băm nhỏ.
Hai tay hai con dao phay, động tác lưu loát nhịp nhàng nâng lên hạ xuống thớt.
Cường độ và góc độ cậu đều nắm rất chắc nên không hề có miếng thịt vụn nào bị văng ra ngoài.
Nhìn thôi cũng thấy rõ kỹ năng nấu nướng của Lâm Chu trâu bò đến mức nào.
Nhân thịt băm xong thì được dồn vào một cái chậu inox lớn.
Lúc này Lâm Chu lại bắt đầu thái hành.
Hồi mới vào nghề cậu còn ngáo ngơ đến mức đeo kính râm, chống cay mắt cơ.
Hành thái xong cũng bỏ luôn vào chậu thịt băm, lại đổ phần nước ngâm gừng, hoa tiêu vào rồi dùng đũa quấy theo một chiều cố định.
Đến khi phần thịt hòa quyện hết vào nhau thì mới thôi.
Đây là bước đòi hỏi rất nhiều kiên nhẫn.
Nước gừng dùng để điều vị đã bị thịt băm hấp thu hết, Lâm Chu nhanh tay đập thêm mấy quả trứng rồi khuấy đều.
Tiếp theo lại bỏ vào mấy muôi mỡ heo lớn, muối, xì dầu nhạt*, dầu hào…cuối cùng là thêm chút dầu vừng.
Dầu vừng có thể làm nổi bật mùi vị của thịt bò nhưng chỉ nên cho số lượng vừa phải, nếu nhiều quá sẽ rất nồng.
**生抽: sinh trừu: Xì dầu nhạt hay miền nam gọi là nước tương.
Loại này chủ yếu là để ướp vị, nhìn đen thùi nhưng lại ít ảnh hưởng đến mày sắc của món ăn.
Còn có 1 loại khác là đại tương/ hắc xì dầu, chuyên để ướp màu.
Nêm nếm gia vị xong, Lâm Chu lại tiếp tục giữ chặt chậu inox, khuấy theo một chiều cố định.
Đến khi phần thịt băm thấm đều, dẻo dính mới dừng lại.
Làm việc hùng hục thế này, nếu không phải đang mở điều hòa thì chắc chắn là mồ hôi mồ kê nhễ nhãi cho mà xem.
Nấu ăn cũng là một công việc vô cùng tốn công tốn sức đấy.
Nhất là làm một lèo 200 cái bánh bao, lại càng tốn không ít thời gian cùng công sức.
Phần nhân bánh bao thịt bò đã làm xong, giờ còn phải làm nhân bánh rau cải xào nấm hương.
Lại là quá trình rửa - thái rau cải, nấm hương vừa lâu la vừa nhàm chán, tiếp đó là nêm nếm gia vị
Bánh bao nhân rau cải xào nấm hương không cần phí nhiều công sức trộn nhân như thịt bò, chỉ cần để hết nguyên liệu và gia vị vào chậu rồi trộn đều là xong.
Tiếp nữa là đến mục bao bánh chán muốn chết.
Đầu tiên là phải nhồi đi nhồi lại cục bột cho hết bọt khí bên trong, sau mới chia thành những phần nhỏ có trọng lượng bằng nhau.
Tiếp đến lại dùng cây lăn cán thành hình tròn, sao cho giữa dày viền mỏng.
Việc cuối cùng chính là bao bánh.
Lâm Chu bưng hai chậu nhân to vật vã ra phòng khách, đặt lên bàn trà rồi vừa xem TV vừa bao bánh.
Làm hai việc một lúc cũng chẳng sao.
Mắt không cần nhìn, đôi tay chỉ dựa vào cảm giác cũng có thể bao được những chiếc bánh có kích cỡ, trọng lượng bằng nhau.
Một đám bánh bao trắng trắng mập mập để cùng một chỗ.
Cái nào cái nấy đều tăm tắp khiến người mắc hội chứng OCD cũng không soi mói được gì.
Mùa hè bánh bao lên men khá nhanh nên không cần mang ra phơi cũng được.
Bao xong cứ vứt thẳng vào lồng, đợi đến tối mở quán, bật bếp lên hấp là bột cũng nở hết.
“Okay, xong xuôi hết rồi!”
Hai tiếng sau, Lâm Chu nhìn 205 cái bánh bao tròn ủm, lòng đầy cảm giác thành công.
Năm cái bánh bao dư, khỏi phải nói cũng biết: Bột vừa nở hết là ẻm được lên nồi hấp ngay, sau thì chui hết vào bụng cậu.
“Ăn ngon thật đấy ~”
Vỏ bánh trắng như tuyết lại bóng loáng, nếp gấp vừa nhỏ vừa chỉnh tề, xinh xắn.
Cầm trên tay, không cần dùng lực cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ chỗ tiếp xúc.
Mùi vị có thể khác nhau nhưng vỏ mỏng nhân nhiều thì vẫn không thay đổi.
Bánh lớn thật sự, cắn một miếng sẽ thấy bên trong đầy nhân rau cải xào nấm, nhiều đến mức tràn cả ra ngoài.