Ngẫu

Ở cái miệt Vĩnh Long nổi danh với hai nhà hội đồng Kim lớn làng trong, Kim nhỏ làng ngoài. Bởi do nhà hai người có hai người con gái xinh đẹp nhất vùng, nhưng cả hai lại có tính tình trái ngược nhau...

Cô hai Kim Trí Tú tròn 20 con gái lớn của nhà hội Kim lớn nổi tiếng thùy mị nết na, lại xinh đẹp học giỏi vừa du học Pháp trở về.

Còn cô ba Kim Trân Ni tuổi 17 bẻ gãy sừng trâu con gái thứ của nhà hội Kim nhỏ từ bé đã được nuông chiều đến nổi tiếng vì tính tình phá phách, muốn gì được nấy, trêu hoa ghẹo nguyệt khắp làng xóm, nhiều pha lí lắc tinh nghịch khiến ông Kim nhỏ lên tăng xông vài lần...

Hôm nay Trân Ni cùng đám bạn của mình nghe tin làng trong ồn ào đón cô hai gì đấy. Với tính tình tò mò ham vui của mình liền rủ đứa em họ Thái Anh cùng vài đồng bọn sang đấy xem.

"Chị em nghe nói là cô hai Kim Trí Tú con của ông Kim lớn đó cái người mà không đội trời chung với cha chị"

"Cái tên gì mà nghe tri thức quá vậy?" Cô ngậm cọng cỏ trong miệng chắp hai tay ra sau đi dẫn đầu.

"Thì tri thức mà, người ta mới từ bên Pháp về, nghe nói thùy mị nết na đoan trang dữ lắm đa. Đã vậy còn xinh đẹp học giỏi nữa, ai như chị"

"Phác Thái Anh tao là chị mày đó con nhỏ kia" cô hậm hực nghiến răng nhìn đứa em họ mình.

"Cô ba cô ba là cái cô đó đó, cái cô hai Trí Tú đó" một đứa hầu hào hứng chỉ tay về cái người con gái xinh đẹp mặc đầm phương tây đang chậm rãi vừa đi vừa chào bà con trong chợ.

"Người gì mà thấy ghét, đi đứng khép khép nhìn mắc ứa, ai xui lắm mới lấy trúng chị ta..."

Đột nhiên cô thẩn người nhìn chị đang hướng về cô cười nhẹ rồi gật đầu.

"Cô ba... Cô ba... Cô sao vậy?"

"Người gì mà đẹp..."

"Hả?" Cả đám trố mắt nhìn cô.

"E hèm... Tụi bây đi về nhìn bả tao ứa quá. Cha tao ghét nhà bển là phải"


Trí Tú nhìn theo cái người trẻ con đang rời đi mà khẽ cười, đôi mắt xa xăm...

Từ hôm đó, người dân trong làng chẳng còn thấy cô ba Trân Ni quậy phá nữa... bởi cô ba Ni đã sang hẳn làng ngoài, cụ thể là nhà ông Kim lớn để chọc ghẹo cái cô hai Tú kia rồi...

"Cô ba à đã hơn một tuần trăng rồi ngày nào trưa trời trưa trực cô sang đây phá giấc ngủ nhà người ta..."

"Tao không tin là chị ta thùy mị đến nổi không thể cất tiếng chửi"

Giờ vàng đã điểm Trân Ni lấy túi đá mình nhặt nhiệt tình ném vào cửa sổ phòng Trí Tú tạo nên những tiếng 'cộp cộp', làm những chú chó trong sân sủa inh ỏi. Mọi chuyện dường như đạt giới hạn, chị mở cửa sổ ra không may một viên đá đáp trúng chiếc bình hoa trên bàn làm 'xoảng' một tiếng.

"Chết tiệt tụi bây mắc dịch mắc ôn gì cứ canh trưa trời trưa trực là lại nhà người ta ném đá. Có điên thì đóng cửa ở nhà chơi một mình đi"

"Chửi rồi chửi rồi hehe" Trân Ni vui vẻ kéo đám hầu của mình về nhà, thùy mị nết na gì chứ, cô đã muốn thì cũng phải mở miệng chửi thôi.

Cảm thấy chơi chưa đủ, cô ba Ni hôm nay lại giở chứng muốn đi trộm xoài, trộm mận nhà cô hai Tú. Lấp ló sau vườn, xác định không có ai liền bắt chớn để trèo lên cây xoài làm con Mén ở dưới ôm gốc xoài khóc ròng.

"Cô ba cô mau xuống đây cô bị gì con ăn nói sao với ông đây"

"Nín liền tao đã đi ăn trộm mà mày la vậy người ta ra bắt cả đám"
4

Thái Anh nhìn chị họ mình khinh bỉ một cái có gan ăn trộn mà lại sợ, giang hồ dỏm. Không kém cạnh bà chị mình, Thái Anh nhanh chân trèo lên cây mận đưa tay lùa hết mấy quả cực phẩm trên cây bỏ vào cái túi vải đeo chéo trên vai mình. Mà có vẻ hôm nay cả hai đi trộm mà không coi ngày, ngay lúc hăng hái thì cô hai Tú thù lù đứng dưới gốc cây ngước lên nhìn ra hiệu cho em họ mình Lệ Sa bịt miệng con Mén lại.

"Cái trái xoài bên tay trái nó vừa chín tới ngọt ngọt chua chua giòn giòn nữa ăn ngon lắm"

"Trái này hả Mén"

"Đúng rồi trái đó đó"

"Ủa giọng mày lạ vậy Mén, nghe trầm trầm như đàn ông vậy. Nay mày bóng lộ hả?"

"Chị Ni... Không phải con Mén..."

Nghe Thái Anh nói cô nhìn xuống thấy chị thì giật mình trượt chân ngã xuống. Trí Tú bên dưới xót vó dang tay đón cái thân thể nhỏ nhắn mang sáu cái bánh bao kia.

"Ứm..."

Vâng cả ba người kia được dịp rửa mắt bởi cái chạm môi của cô ba Ni và cô hai Tú. Mà hai nhân vật chính giờ đây hồn treo lơ lững trên đọt dừa rồi.

Cô ba Trân Ni một chữ phê...

Cô hai Trí Tú một chữ ngại...

Sau ngày hôm đó cô ba Ni không đi quậy phá nữa, mấy ngày liền nhốt mình trong phòng đưa tay sờ sờ môi mình đôi lúc mơ màng nhớ đến nụ hôn với chị mà chu chu ra... Còn bên ngoài ông hội đứng ngồi không yên khi đột nhiên con gái mình tự nhốt mình.

*Ting ting*

Nghe tiếng còi xe quen thuộc của cậu hai Chung Nhân ông gấp ráp chạy ra kéo cậu vào.

"Hai Nhân mày dô coi con ba nó sao vậy? Mấy ngày nay nó không ra ngoài ở miếc trong phòng cha lo quá con"


Cậu nghe đứa em gái nghịch như quỷ của mình nhốt mình liền từ Sài Thành tức tốc chạy về.

"Ba Ni mở cửa cho hai, làm gì mà nhốt mình trong phòng. Đứa nào ăn hiếp em nói anh đi xử nó"

"Anh hai..."

Cô vừa nghe tiếng anh hai mình như tìm được cứu tinh liền chạy ra mở cửa mời anh hai mình vào.

"Ni con..."

"Cha lên nhà trên đi, chuyện con gái tụi con cha nghe không tiện"

"Rồi thằng hai con gì?" Ông Kim nhỏ trợn to mắt nhìn đứa con yêu dấu của mình.

"Thôi cha lên nhà trước để con nói chuyên với em"

Ông gật gù hậm hực chấp tay đi lên nhà trên. Thấy dáng ông khuất cậu mới đóng cửa ngồi vào bàn tự rót cốc trà uống.

"Anh hai"

"Nghe"

"Em mất rồi"

"Rồi nhỏ nào ngồi thù lù đây? Em là vong à?"

"Lần đầu... Em mất rồi..."

*Phèo*

Chung Nhân hú hồn phun ngụm ra há hốc mồm nhìn đứa em mình, dằn mạnh ly trà xuống gằn giọng.

"Là đứa nào to gan dám hại em ra nông nổi này"

"Cô hai Tú..." Cô ngại ngùng hai tay xe xe vạt áo bà bà của mình.


"Cô hai Tú? Kim Trí Tú con ông Kim lớn làng trong?"

"Dạ..."

Cậu đưa tay ra sau gáy đỡ lấy đầu mình. Rồi sao cậu đi bắt đền người ta đây. Nói ra cô hai Tú cưỡng bức em mình ai mà tin, nhiều khi người ta còn nghĩ là Trân Ni em cậu cưỡng bức Trí Tú hợp tình hợp lí hơn...

"Sự tình như thế nào nói anh nghe... Bắt quá anh qua bên đó bắt cô Tú cưới em. Đời con cái là cái ngàn vàn, dù cô ta có là con gái thì anh cũng bắt cưới về cho em"

Lúc này Trân Ni cau mày hỏi lại anh mình.

"Cái gì đời con gái? Chạm môi mà nghiêm trọng vậy sao anh?"

"Ủa? Ủa? Vậy nãy giờ em đang nói cái gì?"

"Thì em mất nụ hôn đầu... Hổm bữa em đi trộm xoài bên vườn nhà Trí Tú, lúc đó chị ta phát hiện em trượt chân mà té lên người chị ta... Rồi vô tình hai đứa em hôn nhau. Mà sau bữa đó em cứ nhớ mãi cái mặt chị ta... ôi cái đôi môi trái tim hồng hào đó nó ngọt ngọt thơm thơm làm sao, làm em muốn hôn mãi... Nghĩ cũng lạ, nhớ tới là tim em đập bụp bụp, mặt em nóng cả lên... Chết rồi hai ngày rồi em chưa gặp Trí Tú... Chết rồi em nhớ chị ta rồi..."

Chung Nhân đen mặt nhìn đứa em vàng ngọc của mình tuôn một tràn rồi làm mình làm mẩy. Với kinh nghiệm tình trường 21 năm không mối tình thì biết ngay là con nhỏ đã biết yêu rồi...

"Trân Ni... Em biết yêu rồi... Em yêu cô hai Tú rồi... Ôi trời ơi động trời..."

Cậu vò lấy đầu mình vò rối tung lên mở cửa chạy lên nhà trên gặp cha mình.

"Cha ơi con ba nó biết yêu rồi..."

Cô ngồi mãi trong phòng cười tủm tỉm mà chẳng hay trên dưới nhà mình đều nào loạn với cái tin chấn động.

"Cô ba Trân Ni biết yêu rồi..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui