Ngẫu

Giữa cánh rừng xanh thẩm với hàng trăm cây cổ thụ, từng tiếng xào xạc cứ phát ra khi bước chân của tiểu hài tử mang trang phục nam nhi đi qua.

"Bà ơi bên này nấm nhiều lắm, mình qua đây đi bà"

"Tú à cẩn thận, ở đây có nhiều bẫy săn đấy"

"Con biết rồi ạ"

Trí Tú ngoan ngoãn nghe lời bà mình cẩn thận bước từng bước trong thật buồn cười. Chợt tiếng kêu từ loài động vật nhỏ vang lên khiến Trí Tú chú ý mà chậm rãi đi đến.

"Cáo trắng nhỏ bị thương rồi..."

Trí Tú ngồi xổm xuống cẩn thận đem 'cáo trắng' ra khỏi cái bẫy săn, mạnh tay xé đi tà áo mình loay hoay tìm thảo dược trị thương học từ bà mình mà tỉ mỉ băng bó vết thương của động vật nhỏ kia. Nhấc bổng 'cáo trắng' ôm vào lòng Trí Tú chạy đến cạnh bà mình làm mặt cún con nài nỉ.

"Bà ơi cáo nhỏ bị thương rồi, chúng ta mang em ấy về chăm sóc được không ạ..."

Bà Kim nhìn động vật kia khoé mắt giật giật vài cái. Có vẻ bà biết đây chẳng phải 'cáo nhỏ' mà cháu bà nói chính xác hơn đây mà một tiểu hồ ly không may rơi vào bẫy săn của dân làng... Nhưng rồi bà cũng cười hiền mà gật đầu đồng ý.


Thế rồi tiểu hồ ly được hai bà cháu họ Kim đem về chăm sóc. Chỉ tròn tuần hơn mà tình cảm của Trí Tú cùng tiểu hồ trở nên khắn khít lạ thường. Đến độ chỉ vì tiểu hồ cứ kêu ' ni ni' mà Trí Tú đã đặt hẳn cho tiểu hồ là tiểu Ni.

"Tú à chúng ta nên để 'cáo nhỏ' về với gia đình rồi"

"Bà ơi... cháu... không muốn xa tiểu Ni..."

Hôm nay vết thương của tiểu Ni đã lành lặn bà Kim phải đem trả tiểu hồ về lại nơi vốn có. Vậy mà cháu bà cứ khóc bù loa lên khiến bà chỉ biết lắc đầu thở dài.

"Cháu không để tiểu Ni về, gia đình của tiểu Ni sẽ lo lắng..."

"Nhưng...."

Tiểu Ni dường như hiểu gì đó liền tiến đến chân Trí Tú cọ cọ lên đó liếm vài cái rồi ngẩng đầu nhìn Trí Tú.

"Nếu có duyên chúng ta sẽ gặp lại tiểu Ni..."

Cuối cùng tiểu Ni cũng được trở về với thế giới của mình. Sau khi tiểu hồ rời đi thì sáng nào gà chết cũng xuất hiện trước cửa nhà bà cháu họ Kim. Trí Tú vui mừng vì được ăn ngon còn bà mình chỉ biết thở dài. Biết là tiểu hồ kia trả ơn nhưng vầy thì có hơi thái quá...


Vì tò mò ai đem gà đến cho mình, khi trời chỉ tờ mờ sáng Trí Tú lén bà mình mà lấp ló bên hông nhà mà rình. Vừa thấy 'cáo nhỏ' mà mình mong nhớ đem gà đến, cô không nghĩ nhiều mà chạy ào ra ôm lấy vào lòng.

"Tiểu Ni em về rồi, là em đem gà đến cho ta sao?"

Nhìn đến lớp lông trắng dính ít máu cô liền nghĩ tiểu Ni bị gà mổ liền đau lòng ôm vào lòng sướt mướt xoa nhẹ lớp lông trắng muốt thủ thỉ.

"Không cho em làm vậy nữa... Ta không ăn gà nữa... Tiểu Ni của ta đau rồi... Ta không ăn gà nữa..."

Dường như tiểu Ni nghe hiểu liền rút sâu vào người cô, hưởng thụ cái vuốt ve cưng chiều từ người kia...

Trời hạ năm đó một trái tim nhỏ rung động...

Dòng chảy thời gian cứ vậy mà trôi qua. Trí Tú giờ đây lại trưởng thành và rồi người thân duy nhất của Trí Tú lại rời đi... Bà Kim đi rồi để lại 'thiếu niên' tuổi mười ba một mình với cảnh nhà... với cõi lòng trơ trội... Giờ đây tài sản quý giá trong lòng cô chỉ còn mỗi tiểu Ni...

Tiểu hồ ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt hổ phách của cô giờ đây lại nhuốm đầy đau thương... Tại sao đôi mắt ấy chẳng còn sự vui vẻ nó từng thấy nữa... Chẳng biết từ đâu, cơ thể nó lại run rẩy lên từng cơn đau... đau đến quặn thắt tim can của nó...

Ánh trăng phả lên khoảng sân nhà trơ trội, tiểu Ni nhìn bóng lưng cô độc của Trí Tú đang say giấc ngủ rồi lủi thủi bỏ đi...

Mùa thu năm đấy, chẳng ai biết tiểu hồ đi đâu...

Lạ thay trong yêu giới lại rộ lên tin có một tiểu hồ ly không màn đau đớn thể xác đến nơi cùng cực nhất của yêu giới để tu luyện sớm tăng tu vi đạt được hình người...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận