Ngẫu

Năm 1301, Kim quốc thời vua Trí Hiền người đời luôn tạch lưỡi tiếc nuối về mối tự tình của đương kim thánh thượng...
1

...

Gió lọng qua lương đình mang vài cánh anh đào lướt qua, vô tình đáo lên mái tóc thướt tha của nữ nhân kia.

"Tiểu Ni muội yên nào" Nam nhân kia khẽ cười đưa tay phủi đi.

"Đa tạ đại hoàng tử..."

"Muội lại thế"

Một màn tình chàng ý thiếp kia như xé tan cõi lòng của ai kia... Một kẻ đơn phương mang trái tim đang bị bóp nghẹn, tay siết chặt chung trà cố bình tĩnh.

"Hoàng huynh,  tiểu Ni tạm biệt hai người. Ta có hẹn đi trước..."

"Trí Tú, mấy khi Trân Ni mới vào cung, đệ không ở lại tiếp chuyện muội ấy cùng ta sao?"

"Đệ xin cáo lỗi..." Trí Tú cười trừ không nói gì thêm liền rời đi.

Trí Tú đáng thương khó nhọc rời khỏi lương đình. Đến một gốc cây to phía sau cung mình mà ngồi thụp xuống, trông Trí Tú chẳng mang chút khí chất hoàng tộc gì cả... Nhắm mắt nghiềm ngẫm, vốn dĩ cô là một tiểu công chúa chứ chẳng phải một hoàng tử như vậy. Có chăng vì thân mẫu vì xuất thân thấp kém là cung nữ, để giữ vững chức vị của mình mà cả gan đem cô trở thành một hoàng tử...

"Trí Tú làm gì mà ngươi thẩn thờ đấy"

"Lạp vương gia ngươi ồn ào chết ta"

Lệ Sa nhìn sắc mặt vị bằng hữu của mình liền biết đã có chuyện gì.

"Lại vì nữ nhân Kim Trân Ni mà ủ rủ sao. Ngươi đấy hèn nhát, tại sao không thử một lần vượt mặt đại huynh của ngươi..."


"Ngươi nói xem mạng ta còn giữ chưa xong thì vượt cái gì" Nói rồi Trí Tú vỗ lên ngực mình vài cái, Lệ Sa hiểu chuyện đành thở dài mà ngồi xuống cùng cô. Trong đáy mắt cả hai luôn hiện hữu nỗi đau chẳng ai thấu được.

...

Nhìn vài câu đối vẫn chưa hiểu nghĩa, cô bèn tìm đại huynh mình để được giải đáp. Đứng trước thư phòng không người cô tò mò, bình thường lúc này đại huynh đáng lẽ sẽ đọc sách mới phải. Nghe tiếng bước chân dồn dập cô giật mình tìm cho mình một chổ nấp. Trí Tú sững người tay siết chặt khi nghe từng câu chữ được thốt lên bởi vị đại huynh của mình.

...

Từ hôm đó Trí Tú bắt đầu có dã tâm với ngôi vị Thái Tử kia. Sắp tới sức giả nước láng giềng sang thăm, cũng là dịp Hoàng Thượng tìm người kế nhiệm mình, ông phát lệnh vị hoàng tử nào làm hài lòng sứ giả  ngôi vị kia sẽ là của người đấy.

Lần này hoàng cung được dịp ồn ào, vị hoàng tử tưởng chừng không tham vọng, tưởng chừng vô dụng nhất lần này lại giành được nhiều lời khen từ nước bạn. Trong buổi thượng triều Trí Tú được hoàng thượng khen ngợi không ngừng. Ông hài lòng nhìn cô đầy tự hào, quả thật ông không nhìn sai người, nhị hoàng tử này tuy là sai lầm của ông nhưng đứa nhỏ này thuận mắt vô cùng.

"Đúng là nhi tử của ta, lần này Kim quốc ta hưng thịnh một phần là công con đấy. Có khen tức nhiên có thưởng, hôm nay trước mặt các triều thần, ta tuyên bố lập nhị hoàng tử Kim Trí Tú làm Thái Tử người sẽ tiếp nói ngai vàng này"

"Nhi thần đa tạ phụ hoàng... Trí Tú xin hứa sẽ dốc hết sức mình vì đất nước này...

Phụ hoàng, nhi thần cả gan thỉnh cầu người điều này..." Cô cung kính nói

"Con cứ nói" Kim vương vui vẻ đồng ý

"Để dốc lòng cho đất nước, nhi thần cần một hậu phương, một chổ dựa tinh thần cho mình. Nhi thần muốn lập Kim Trân Ni ái nữ của Kim tướng quân làm Thái Tử Phi. Mong phụ hoàng tác hợp cho con"

"Được được, hai con rất xứng đôi ta làm sao không tác thành. Kim tướng quân người nghĩ sao về hôn sự này" Hoàng thượng nghe được cười sảng khoái, là con của trung thần thì ông không lo sợ hậu hoạn nữa.

"Thần lấy làm vinh dự khi ái nữ nhà thần được se duyên cùng thái tử điện hạ"

"Vậy đi tháng sau cữ hành hôn lễ, các khanh không ý kiến thì chúng ta bãi triều"


Trí Tú rời đi trước đôi mắt đỏ rực của đại hoàng tử...

...

Đến ngày thành hôn, Trân Ni chẳng nở nổi một nụ cười. Nàng u uất ở hỷ phòng, ai đời lại vui nổi  khi bị gả cho người mình không yêu cơ chứ.

"Cung nghênh Thái tử điện hạ, chúc ngài một đêm mặn nồng..."

Nghe đến danh của người kia nàng gạt vội dòng lệ, hận không thể một kiếm xiên chết cô. Trí Tú từng bước hồi hộp bước đến vén khăn hỷ. Cô ngẩn người, lòng rộn nhìn người trong lòng xinh đẹp trong hỷ phục được gả cho mình.

"Chúng ta uống rượu giao bôi"

Ly rượu chưa kịp chạm tay, đã bị nàng vung tay hất xuống sàn. Cô khựng người, chau mày nhìn vẻ uất hận của nàng.

"Ni..."

"Kim Trí Tú tại sao ngươi lại làm vậy. Ta và Đại huynh đâu đối xử tệ với người. Tại sao ngươi nỡ chia cắt bọn ta?"

Khoé mắt cô đỏ ửng, cố gắng kiềm nén, nhẹ giọng nhưng khiến người nghe đau xé lòng.

"Ta cũng yêu nàng mà..."

"Người ta yêu là Kim Trí Thành"


"Nàng cả đời này đừng mong nghĩ đến người khác. Hôm nay nàng đã là vợ ta thì cả đời này cũng là vợ Kim Trí Tú này" Nghe đến cái tên kia cô như trở thành người khác tiến đến siết chặt cổ nàng gằn giọng.

Men rượu như đốt lên lửa hận trong cô. Một Trí Tú ôn nhu phút chốc trở thành một ác ma cường bạo chiếm hữu người mình yêu.


"Đời này ngươi mãi mãi không có được tim ta" Trân Ni thống khổ gào lên trong nước mắt dưới sự dày vò kia...

Bàn tay Trí Tú vừa chạm đến hoa huyệt liền đột ngột dừng lại, cô ngồi dậy nhìn chăm chăm vào nàng... Mới đây thôi nàng xinh đẹp trong hỷ phục, vậy mà giờ lại thê thảm đáng thương... Thở dài một hơi, cô dịu dàng kéo chăn lên che đậy cơ thể loã lồ kia.

"Ni... Ta xin lỗi..."

Dứt lời cô lửng thửng kéo rèm che lại một mình ngồi ở bàn tròn, đôi mắt vô hồn nhìn mãi về nơi phát ra tiếng thút thít kia...

Cả đêm qua Trí Tú chẳng ngủ được giấc nào. Trời vừa hừng sáng đã có cung nữ đến gọi, cô vội cầm chiếc khăn trắng đã nhuốm máu chính mình đưa cho tên thái giám. Trước khi rời đi còn cẩn thận dặn dò cung nữ...

"Ngươi ở đây đừng vội đánh thức nàng ấy. Đợi ta quay lại"

Lát sau cô quay trở lại đã thấy nàng ngồi thất thần đang được trang điểm, hít sâu một cái cô bước đến thấp giọng nói với cung nữ.

"Ngươi ra ngoài, để ta tự vấn tóc cho thái tử phi"

Cánh cửa khép lại, cô nhớ lại những gì đã học từ Phác thái y nâng niu từng lọn tóc bắt đầu vấn tóc cho nàng. Xong xuôi đưa mắt nhìn nàng, Trân Ni   luôn xinh đẹp là thế, nghĩ rồi cô bật cười... Cuối cùng Trân Ni cũng đã để mắt đến Trí Tú cô rồi... nhưng chua xót thay trong đôi mắt kiều diễm kia chẳng có nổi một tia yêu thương... nó chứa đầy hận ý...

"Kim Trí Tú ngươi cười cái gì? Ta như vậy ngươi đã thoã mãn chưa..."

"Đi thôi sắp đến giờ chúng ta dâng trà cho phụ hoàng và mẫu hậu rồi"

...

Trí Tú cùng Trân Ni cung kính dâng trà cho từng người, suốt cả buổi đôi mắt nàng chẳng nhìn đến cô một lần... có lẽ mọi ánh nhìn của nàng đều đặt ở đại hoàng tử mất rồi.

"Lễ nghi đã xong, nhi thần xin phép phụ hoàng cáo lui..."

Được sự cho phép cô nắm chặt tay nàng rời đi. Đến địa phương vắng người nhận thấy chỉ còn mỗi hai người, nàng vùng ra đỏ mắt nhìn cô.

"Ta đã chuẩn bị xe ngựa, chúng ta cùng về nhà nàng dâng trà cho thân phụ mẫu nàng"

Lúc này nàng mới nhìn thẳng vào cô, muốn gì đó rồi lại thôi...


...

"Khấu kiến thái tử điện hạ..."

Trí Tú thấy thân phụ mẫu nàng như vậy vội chạy đến đỡ hai người lên.

"Nhạc phụ, nhạc mẫu không cần hành lễ với con. Hai người là thân phụ mẫu của Trân Ni cũng là thân phụ mẫu của con, cứ xem con như là Trân Ni mà đối đãi, không cần quá câu nệ"

Kim tướng quân nghe vậy liền nhoẻn miệng cười hài lòng với đứa 'con rể' này.

"Chỉ vừa thành thân, hai con lại đến đây rồi" Kim phu nhân hỏi

"Chúng con đến dâng trà cho hai người ạ"

"Chuyện này... Ngài... Con đâu cần như thế"

"Đây là chuyện chúng con nên làm mà  nhạc phụ"

Nghe được lời của Trí Tú hai trưởng bối Kim gia vô cùng hài lòng với đứa 'con rể' này. Dù thân phận cao quý vẫn không hống hách như những kẻ khác. Trong thâm tâm họ nhẹ bẫng đi khi biết con gái mình đã gả cho đúng người.

Nụ cười trên môi Kim phu nhân chợt sượng lại khi nhìn đến con gái mình. Bà thở dài rồi viện cớ đem Trân Ni đến địa phương khác.

"Trân Ni này..."

"Con nghe mẫu thân"

"Phàm ở đời chuyện gì không thành... Ắt ông trời đang giúp ta. Con hãy sống hướng về tương lai, nên mở lòng mình... Thái tử là người rất tốt..."

"Tốt sao? Ép hôn con như thế là tốt sao?"

"Ở cái thời này, nữ nhân tròn 17 đã được gả đi. Trân Ni con năm nay đã 23 rồi. Con còn trông chờ điều gì nữa hả con..."

Đứa con bà đứt ruột sanh ra làm sao không hiểu được tâm ý của nàng cơ chứ. Bà làm sao không biết được những chuyện yêu đương của nàng... Nếu người ta thật sự yêu thương con bà, họ chẳng để con bà đợi, chẳng mập mờ bông đùa con bà như thế. Suy cùng bà nói thế cũng vì hạnh phúc của con mình thôi...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận