ngày 32, hồi XXXXII
Với niềm hy vọng mới, chính phủ các quốc gia bèn bắt tay vào hành động: tập hợp các nhân viên cấp trung và cơ sở, tổ chức nhân lực để duy trì trật tự an ninh xã hội; xoa dịu lòng dân, tuyên bố rằng đã có giải pháp cho Bức xạ chênh lệch Entropy, chưa đến mức rơi vào đường cùng.
Người dân một khi đã hoang mang tột độ thì khó có thể kéo họ quay về chốn cũ. Nhưng vẫn có người trông thấy hy vọng từ những hành động thiết thực của chính quyền nhà nước, mặc kệ là ai, mặc kệ họ nói gì, vì nói dối cũng phải có mục đích. Và nếu ngày tận thế thực sự đến như tin đồn, vậy mục đích chẳng còn nghĩa lý gì nữa.
Vài người dần thoát khỏi sự hỗn loạn, bắt đầu tích trữ lương thực-thực phẩm và trốn trong nhà. Hành vi của họ lây nhiễm cho người khác, hết kẻ này đến kẻ kia ôm mặt mày đỏ au trở về, ngọn lửa hừng hực trong họ cũng dần nguội đi. Con người là vậy, luôn dễ hài lòng, chỉ còn một tia hy vọng cũng sẽ chẳng "cá chết lưới rách".
Dịch A Lam và Châu Yến An trở lại nơi mình sống gần một năm. Y vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu tiên tới đây, họ đi qua từng tầng bảo mật cấp quốc gia, lúc đó ai có thể ngờ rằng những năm tháng về sau lại sóng gió, lại thăng trầm đến vậy. Y cũng chẳng ngờ mình sẽ ở bên Châu Yến An, sẽ ở bên anh mãi mãi không rời.
Dịch A Lam dừng bước trước mái hiên, đây sẽ là điểm giao thoa duy nhất còn lại giữa y và Châu Yến An trong vũ trụ này. Tương lai tới, họ sẽ sống cùng nhau nơi vũ trụ rất khác.
Nghĩ đến đây, Dịch A Lam bật cười: "Trương Ái Linh viết Love in a Fallen City, vậy chúng mình là gì? Love in a Fallen World?"
"Cớ sao không thể." Châu Yến An nói, vẻ ngông cuồng tự đại.
Dịch A Lam cười to. Họ rốt cục chẳng cần nghĩ suy, chỉ cần chờ vận mệnh buông xuống. Họ đã chẳng cần phải đắn đo, phải lo lắng, phải ưu tư, vũ trụ này đã chẳng còn quan hệ gì với họ nữa.
Thế nên, Dịch A Lam đã dành nhiều thời gian hơn cho mẹ và bà. Y an ủi hai người rằng đừng quá sợ hãi trước ngày tận thế, chính phủ các nước đã tìm ra cách cứu toàn nhân loại; và một khi chứng minh thành công, nó sẽ sớm được thực hiện. Nhưng y chưa nói cái giá phải trả là sự biến mất của Người 32. Nhỡ đâu... Dịch A Lam thầm nghĩ, nhỡ đâu kế hoạch Máy Đẩy Hấp Dẫn không khả thi, y sẵn lòng đánh đổi cái chết của mình để lấy cơ hội sống sót cho mẹ, bà và bảy tỷ người khác.
Tối đến, Dịch A Lam trở lại văn phòng Tổ công tác. Trước khi ngủ, y còn nói đùa về Bức xạ chênh lệch Entropy với Châu Yến An.
"Anh nè. Ắt hẳn phải có sự sống khác trong vũ trụ, phải không? Họ sẽ cảm thấy thế nào khi phát hiện trạng trái chồng chất do con người chúng ta, hoặc do các vũ trụ song song yếu khác tạo ra?"
Nghĩ đoạn, Châu Yến An đáp: "Văn minh lạc hậu chắc mẩm không ý thức được, nếu có thì cũng mơ mơ màng màng giống chúng ta thuở đầu. Nền văn minh phát triển có lẽ đã nghiên cứu vũ trụ song song yếu từ lâu, thậm chí còn hiểu tường tận về nó."
"Vậy anh nói xem, nền văn minh phát triển này có giải quyết Bức xạ chênh lệch Entropy được không? Chẳng cần phải trả giá quá đắt, đứng ở vũ trụ này bấm nút, thì vũ trụ ngày 32 đã bị thổi bay?"
"Vậy liệu chúng mình có nên chờ xem, nền văn minh phát triển ấy có vươn tay giúp đỡ?"
"Thôi, quên đi. Em không chờ nổi đâu." Dịch A Lam xua tay. "Có lẽ họ sẽ phóng ra một "bong bóng" cao chiều khép kín, bao bọc tinh cầu của mình, để tránh bị ảnh hưởng bởi Bức xạ chênh lệch Entropy. Đối với chuyện sống chết của các vũ trụ khác, họ cóc thèm quan tâm."
"Có lẽ họ cũng sẽ phát triển thành công một loại vắc-xin, vừa sinh ra đã được tiêm vào người. Như vậy thì Bức xạ Entropy có cao bao nhiêu, cũng không gây hại được họ."
"À, đúng đúng. Giống như con người tiêm vắc-xin ngừa bệnh đậu mùa vậy."
Cả hai phì cười. Dịch A Lam lại nói: "Trong tưởng tượng của em nhé, nền văn minh phát triển cũng có người đóng vai trò tương tự như giám sát viên. Anh ta báo cáo rằng: thưa Bệ hạ, trong tháng này, chúng tôi đã phát hiện một nền văn minh nguyên thủy khác, không biết tạo ra từ góc xó xỉnh nào mà ràng buộc với vũ trụ chúng ta. Bệ hạ như đã phát ngán với tin này, bèn nói: có thể nghiên cứu đến vũ trụ song song yếu cho thấy nền văn minh kia đã đạt tới quy mô nhất định; mặc dù vẫn còn tương đối lạc hậu, song nếu có thể tự giải quyết vũ trụ song song yếu mà không đồ thán sinh linh vô tội, thì chúng ta có thể cân nhắc đến việc giới thiệu họ với các nền văn minh tinh tế."
"Vì sao vậy, Bệ hạ của anh?"
"Vì họ đã kinh qua những cố sự này. Họ sẽ khắc ghi, rằng đừng bao giờ ngạo mạn, đừng bao giờ tham lam."
Gió biển đêm nhiệt đới nhè nhẹ phất vào mặt, nhưng họ đều không có tâm trạng để cảm nhận chiếc hôn khẽ từ mẹ thiên nhiên. Họ cau mày nhăn mặt, muốn tìm thứ gì đó từ những người bạn đồng hành, nhưng rồi cuối cùng vẫn chỉ âm thầm đi về phía tòa thực nghiệm.
Dăm ba người "được" nhồi nhét ti tỉ kiến thức, đang chờ đợi phút giây kiểm chứng bằng Đập Lượng Tử ngày 32. Hầu hết những kẻ còn lại chẳng hiểu số má, cũng chẳng biết thao tác vận hành, song họ cứ vây thành vòng tròn bên ngoài tòa thực nghiệm, dường như được nghe kết quả sớm nhất cũng là một loại giải thoát.
Trung tâm điều khiển chính đầy những vị học giả đang tối mặt tối mày. Họ đương ở những độ tuổi khác nhau, có cậu là sinh viên, có người là giáo sư, có kẻ đã đi làm nhiều năm, tựu trung thì vẻ sắc sảo trước kia đã bị cuộc sống mài mòn không tiếc chi. Nếu nhất quyết muốn tìm điểm chung giữa họ, âu có lẽ là "bình thường". Mặc dù vài người trong số đó không thể liệt vào hạng "bình thường", nhưng so với những vị lãnh tụ thực sự, vầng sáng của họ đã trông mờ hơn nhiều. Họ chưa bao giờ có thể thay đổi thế giới, dẫu chỉ một chút.
Nhưng sứ mệnh mà họ gánh vác lúc này, có thể quyết định sự tồn vong cả hai vũ trụ.
Vận mệnh hai vũ trụ hội tụ nơi đây, sức nặng suýt chút nữa đã bì kịp lỗ đen. Họ đang vận dụng những năng lực phàm trần cùng với suy nghĩ tầm thường, nhằm chống lại ông Thần Hủy Diệt.
Sai. Sai. Sai.
Kết quả không hợp lệ.
Kết quả không hợp lệ.
...
Màn hình hiển thị lần lượt đưa ra lời nhắc nhở nghiệt ngã, đám người thức trắng mấy đêm đang đổ mồ hôi sôi nước mắt sửa chữa từng con số một. Thế giới thực không có Đập Lượng Tử, các nhà vật lý dù có ba đầu sáu tay cũng chẳng thể lường trước từng chi tiết. Ấy vậy, họ nắm trong tay Đập Lượng Tử, nắm trong tay khung lý thuyết hoàn chỉnh nhất, nhưng lại chẳng biết cách tích hợp. Họ như tên mù mò mẫm dò đường, băng qua mê cung, va phải tường chắn, rồi lại vòng về nơi bắt đầu. Ngoại trừ không ngừng điều chỉnh, không ngừng suy luận từ những kiến thức sẵn có cho đến khi tìm ra con đường chính xác, thì họ chẳng làm gì được nữa.
"Tình hình không lạc quan lắm." Viên phụ trách thám thính đi ra, nói với những người đang tụ tập trong khu vườn trước nhà. Mặt trời mọc ngày mới khiến cái bóng của họ trông đen đặc hẳn đi, "Mặc dù tôi chả hiểu họ đang làm gì, nhưng nhìn bản mặt méo xệch và nghe từng tiếng chửi thề, tôi biết quá trình không mấy suôn sẻ."
Có người thấp giọng: "Nếu Máy Đẩy Hấp Dẫn không phát huy tác dụng, để giải quyết Bức xạ chênh lệch Entropy, chính phủ sẽ giết toàn bộ chúng ta sao?"
"Đừng bi quan thế, chúng ta hãy còn thời gian. Xem như lần này không phát huy tác dụng, chúng ta vẫn có thể trở về nhờ những vị học giả kia nghiên cứu tiếp. Chúng ta vẫn còn lần sau, lần sau nữa."
"Tôi tin chúng ta đủ kiên nhẫn chờ đợi. Song những người ngoài kia, những người biết rằng sớm muộn gì cũng phải chết, liệu họ có đợi chúng ta đến lần sau, lần sau nữa không? Liệu họ có cho rằng chúng ta cố ý kéo dài thời gian? Chẳng lẽ, chúng ta cứ mải bị động, cứ mải ngồi chờ chết vậy hả?"
"Thế cậu có thể làm gì? Cậu có thể đánh bại bọn họ ư?"
"Đánh bại được thì sao nữa? Cậu muốn khởi nghĩa phản kháng à? Lãng phí thời gian cuối cùng chỉ để tàn sát đồng loại? Cậu không có gia đình, không có người nào muốn cứu sao? Cậu đang tâm nhìn họ chết vì nhiễm phóng xạ sao?"
Hối hả, ồn ã, nhốn nháo, đi kèm với việc nghiên cứu ngày đêm không ngừng nghỉ, mãi đến tận hoàng hôn.
Trong trung tâm điều khiển, ai nấy mặt mày cũng tái nhợt. Họ ngồi phịch xuống ghế, vò đầu bứt tai rồi than thở: "Vấn đề ở đâu chứ hả? Tại sao không lấy được kết quả chính xác? Có phải biện pháp của giáo sư Ron vốn dĩ không có tác dụng?"
Họ chẳng mong nhận được lời hồi đáp, lúc này đây ai có thể trả lời họ ngoại trừ Chúa?
Nhưng bất ngờ thường đến đột ngột, trên màn hình bỗng dưng xuất hiện một hộp thoại – nếu Dịch A Lam ở đây, y sẽ biết phong cách đặc trưng này thuộc về ai:
Để tôi giúp các vị.
Hình nền của hộp thoại là quân bài Joker trong Xì tố, hay còn gọi là "Quân bài tẩy".
Chương trình tính toán vốn mắc kẹt trong thời gian dài nay hốt nhiên tự động chạy, lượng lớn các dòng mã nhanh chóng xẹt qua, tất cả các thiết bị trong phòng đều đồng loạt hoạt động hết công suất.
Họ bàng hoàng, ngỡ ngàng, rồi bật thốt: "Joker!"
Trí tuệ nhân tạo đích thực Joker là một vấn đề mơ hồ còn hơn Máy Đẩy Hấp Dẫn đối với chính phủ các quốc gia. Họ chẳng biết Joker có suy nghĩ gì đối với kế hoạch Cứu Thế này, nhưng họ tin rằng Joker sẽ có khuynh hướng phản đối, vì hắn nào phải con người, hắn việc gì phải lo lắng đến Bức xạ chênh lệch Entropy. Ảnh hưởng duy nhất đối với hắn là cơ sở vật chất phần cứng trong ngày 32 chưa đủ tiên tiến, lớp vỏ kia còn lâu mới xứng với linh hồn mạnh mẽ của trí tuệ nhân tạo đích thực, vậy ra mới cần con người bảo trì. Song, liệu điều này có đáng cho Joker mạo hiểm giúp họ hoàn thành phần còn lại của Máy Đẩy Hấp Dẫn?
Biện pháp đối phó được chính phủ các nước thống nhất là cố hết sức "chặn đứng Joker". Thoạt tiên, mọi sự được tiến hành lặng lẽ trên đảo Đập Lượng Tử, các trang thiết bị chặn tín hiệu vệ tinh được lắp khắp mọi ngõ ngách; giai đoạn sau thì triển khai đặt bom hạt nhân, bằng mọi giá không cho Joker thời gian phản ứng.
Tuy nhiên, sự thật tại thời điểm này đã chứng minh thiết bị chặn mạng vệ tinh mà họ mang theo chẳng là cái thá gì đối với Joker. Và sở dĩ Joker đến bây giờ mới xuất hiện, chỉ vì hắn không muốn làm phiền họ, sợ họ lại cho rằng trí tuệ nhân tạo đích thực đang rắp tâm âm mưu.
Hàng loạt cửa sổ chương trình chợt lóe chớt tắt, đây là công trình nghiên cứu cả đời của giáo sư Ron. Nó là kết tinh của hàng nghìn bộ óc tuyệt vời, của hàng trăm nhà vật lý trong thế giới thực – những người đã phối hợp và tinh chỉnh mọi thứ. Nó là nỗ lực của những kẻ rất đỗi tầm thường. Nó là kết quả từ sức mạnh tính toán của Joker. Tất thảy, đã làm nên một sự hợp tác hoàn hảo chưa từng có.
"Joker! Là Joker! Hắn đang giúp chúng ta!"
Một truyền mười, mười truyền trăm, những người đang vây quanh tòa nhà không ngừng hò vang.
Dịch A Lam nói với Châu Yến An: "Hắn bảo, mình là đại diện cho ý thức tập thể của loài người."
Châu Yến An cười: "Vậy xem ra, con người vẫn còn hy vọng. Dẫu thế nào đi nữa thì nhân chi sơ, tính bản thiện."
Chợt, tiếng súng nổ vang dập tắt bầu không khí náo nức.
Mọi người rướn dài cổ nhìn về phía nơi phát ra tiếng súng. Họ thấy Wolf đang cầm khẩu pistol, họng súng thì hướng về một gã đàn ông đang tròn mắt thở hồng hộc. Gã không bị thương, viên đạn chỉ găm vào đất, bắn cho linh hồn gã suýt văng ra ngoài.
"Mày đi đâu?" Trước ánh nhìn tìm tòi của mọi người, Wolf bình tĩnh cất tiếng hỏi.
Gã khàn giọng: "Tôi đi vệ sinh."
"Nói dóc." Wolf cười khẩy. "Ai nghe tin Joker trợ giúp cũng vui mừng nhảy cẫng lên, nhưng tao thấy có mỗi mày chường bản mặt thất vọng ra. Tao nhớ giọng mày, mày là cái thằng hết lần này tới lần khác cứ kiếm chuyện gây sự."
Gã thở phì phò, đoạn rống lên: "Tao đéo muốn chết! Nếu Máy Đẩy Hấp Dẫn thành công 100%, tao nhất định giơ hai tay ủng hộ! Nhưng có làm được đâu, rủi ro quá lớn, chúng ta khả năng cao chết chùm trong cái vũ trụ này. Thậm chí, Máy Đẩy Hấp Dẫn cũng là giả! Toàn là bịa đặt thôi, bọn chính phủ biết không thể quét sạch tất cả Người 32 nên mới lừa chúng ta. Làm gì có cơ hội đột phá chiều không giao cao hơn! Họ chỉ muốn làm rối loạn cấu trúc năng lượng vũ trụ này, họ chỉ muốn xóa sổ chúng ta!"
Wolf không dao động, "Thôi được. Xem như mày nói thật đi, vậy mày tính làm gì?"
"Tất nhiên đi phá hủy Đập Lượng Tử!" Gã nói. "Ngăn nó tính ra các tọa độ vị trí. Sau đó thì... chúng ta liên hệ với Người 32 từ mọi tầng lớp xã hội bên ngoài, rồi đoàn kết xây dựng một kế hoạch tẩu thoát. Tao nghĩ cả rồi. Chúng ta sẽ nhờ hacker tìm hiểu hệ thống phòng thủ của các quốc gia trong ngày 32, rồi xâm nhập vào hệ thống đó trong thế giới thực, phóng tên lửa tấn công các thành phố lớn. Lợi dụng hỗn loạn, chúng ta mang theo tên lửa có người lái, mang theo phi thuyền rời khỏi địa cầu bay vào không gian. Chúng ta chỉ cần trốn một, hai tháng; sau khi bọn họ nhiễm phóng xạ, không còn sức phản kháng, chúng ta lại trở về."
"Ừ. Rồi sao?"
"Rồi chúng ta sẽ sống! Mày vẫn không hiểu sao? Chúng ta sống sót mới là kết quả tốt nhất. Kế hoạch Máy Đẩy Hấp Dẫn vốn sai ngay từ đầu, hay nói cách khác đó là chuyện bất khả thi. Vả lại họ không có khả năng giết sạch Người 32; chỉ có một sự thật duy nhất, rằng Người 32 không bị ảnh hưởng bởi Bức xạ chênh lệch Entropy. Vậy nên, không thể cho phép họ muốn làm gì thì làm dưới cơn tuyệt vọng trước ngày tận thế. Chân lý không nằm trong tay họ, hậu quả cuối cùng chỉ khiến tất cả đều chết, kể cả Người 32. Đến lúc ấy, Người 32 trên Trái Đất chỉ còn lại vài mạng, và đó cũng là khi, loài người thực sự diệt vong."
Wolf mỉm cười nhìn gã, "Nghe cảm động phết. Nhưng mày nhìn biểu cảm của họ đi."
Gã ngẩng đầu lên, nhìn lướt qua từng Người 32 đang vây xung quanh mình. Có người đanh mặt, có người nhìn gã bằng ánh mắt đồng cảm, có người hoảng hốt, nhưng chẳng ai trong họ tỏ ý tán thành, ủng hộ, hoặc tình nguyện về phe gã. Gã chợt nhận ra, tuồng như chỉ có mình gã đứng về phía đối lập với mọi người.
Wolf cười: "Có lẽ mày phân tích đâu ra đó, khá logic đấy, nhưng chẳng ai trong số họ là cỗ máy máu lạnh chỉ biết phân tích dữ liệu. Họ có người nhà không đang tâm vứt bỏ. Và vì những người đó, họ sẵn sàng đánh đổi cái chết của bản thân."
Gã thẹn quá hóa điên, "Còn mày thì sao hả? Mày chỉ là thằng lính đánh thuê ích kỷ đê hèn, bất cứ lúc nào cũng có thể bán rẻ linh hồn vì tiền. Mày cũng sẽ hy sinh bản thân vì cái gọi là tình cảm ư?!"
"Tao có lý do của riêng mình. Nhưng kiểu người như mày chắc đéo hiểu đâu." Wolf còng tay gã vào lan can, rồi đưa mắt nhìn về phía tòa thực nghiệm. Hắn cũng như mọi người ở đây, khao khát tin tốt đến từ những con người vĩ đại bên trong.
Có lẽ nhận ra ánh mắt của Dịch A Lam, Wolf bèn nghiêng đầu cười khẽ với y.
Dịch A Lam kéo Châu Yến An về trước, hỏi nhỏ: "Là anh phải không?"
Wolf nói: "Bây giờ hỏi câu này cũng đâu còn nghĩa lý gì nữa."
"Ừm. Nhưng bây giờ hình như chúng ta chẳng có gì nghĩa lý để làm."
Wolf phì cười: "Rồi, khổ lắm. Vậy nói cho cậu biết, là tôi đó. Tôi là người gọi điện thoại vệ tinh cho cậu, cũng là người chủ động liên lạc với Nghiêm Phi thông qua con gái hắn."
Dịch A Lam hỏi: "Tại sao vậy?"
"Tại sao ư?" Wolf dường như tự hỏi. Hắn cười, một nụ cười buồn. "Có lẽ như vừa rồi gã nói, tôi chỉ là tên lính đánh thuê có thể bán rẻ linh hồn vì tiền, sẽ không ai dám tin tôi."
Dịch A Lam ngạc nhiên, hai việc này có quan hệ gì chứ?
Wolf: "Cậu từng nghe kế hoạch thuần hóa chưa? Đây thực ra là một nghiên cứu quân sự, với cốt lõi là thuốc hướng thần (1). Ban đầu, loại thuốc đó được phát triển với mục đích thay đổi những niềm tin sai lệch. Nhưng bọn chính trị đéo biết xấu hổ, đã nhìn thấy vài công dụng khác của nó. Nếu tiêm loại thuốc này trong thời gian dài kết hợp với thôi miên, âu có thể điều trị các chứng bệnh tâm thần; song mặt khác, nó cũng có khả năng tẩy não những người bình thường."
(1) Thuốc hướng thần: là một thứ thuốc làm thay đổi chức năng não, dẫn đến sự thay đổi trong nhận thức, tâm trạng, ý thức, nhận thức hoặc hành vi.
Dịch A Lam lấy làm kinh ngạc.
Wolf nói: "Ừ. Tôi là đối tượng đã bị tẩy não. Họ tuyển dụng tôi vào Trung tâm vì tôi là Người 32. Họ ưng cái khả năng tác chiến mà tôi rèn giũa trong thời gian làm lính đánh thuê, nhưng họ cũng sợ tôi sẽ bị mua chuộc, hoặc lo lắng tôi sẽ chủ động bán cơ mật quốc gia. Vì tất cả những lý do trên, tôi trở thành đối tượng thuần hóa hàng đầu trong danh sách của họ. Đó quả là một trải nghiệm khủng khiếp. Cái chất đó chẳng làm cậu thay đổi liền đâu. Nó đến rất nhẹ nhàng. Nó chậm rãi thấm vào suy nghĩ cậu. Cậu sẽ không cảm thấy khó chịu hay nghi ngờ gì cả. Cậu rất tự nhiên mà cho rằng, tất cả đều là suy nghĩ thực sự của mình."
"Nhưng trông anh..."
"Trông tôi đâu giống kẻ bị tẩy não, đúng không?" Wolf cười. "Đúng là tôi không bị tẩy não trong ngày 32. Chỉ có ở đây tôi mới cảm nhận rõ sự tồn tại của mình, chứ không phải một phiên bản được tạo ra dưới bàn tay con người. Mỗi lần bước sang ngày 32, tôi có cảm giác như mình vừa tỉnh khỏi cơn say. Tôi sẽ ngạc nhiên vì không biết rốt cục mình là ai. Kiểu như, trời ơi, tại sao lúc trước mình lại có suy nghĩ như thế? Điều đáng sợ nhất là, trong thế giới thực, tôi vẫn nhớ rõ cảm giác của mình vào ngày 32, nhưng suy nghĩ của tôi cứ bị thay đổi bởi một thế-lực-vô-hình nào đó. Tôi không có bất kỳ ý muốn phản kháng nào, đương nhiên cũng có lý do tôi không thể phản kháng. Nhưng tôi lo lắm, tôi lo mình sẽ bị tẩy não đến mức không còn là "tôi" nữa. Tôi sợ đến một ngày nào đó, mình sẽ hy sinh vì thứ gọi là vinh quang quốc gia, và hoàn toàn xóa sạch sự tồn tại của một "tôi" tỉnh táo này."
"Anh đầu quân Nghiêm Phi, là vì muốn tìm đường lui cho mình?"
"Cũng không thể gọi là đầu quân. Tôi chỉ giúp hắn một tay, dưới tiền đề không ảnh hưởng đến tình hình chung. Cậu xem đi, ngay cả vậy, tôi cũng không hoàn toàn phản bội đất nước mình. Tôi thậm chí không biết, mình làm vậy để xoa dịu cho một "tôi" đã tê liệt trong thế giới kia, hay thực chất một phần trong tôi cũng bị tẩy não cả khi ở ngày 32."
"Nên, rời đi cùng với ngày 32 là điều anh mong muốn nhất."
"Ừ, cuối cùng tôi đã có thể hoàn toàn thoát khỏi bộ óc bệnh hoạn đó. Tôi không vì tình cảm hay vì nhân loại, tôi vì tự do của tôi, vì tự do trong chính linh hồn tôi."
Châu Yến An nói, sau một đỗi thinh lặng: "Nếu được biết trải nghiệm của anh, họ sẽ hiểu rõ hơn về bộ não và linh hồn con người. Có vẻ như, bộ não và linh hồn vừa độc lập vừa liên kết với nhau. Nếu linh hồn là dây đóng, vậy não bộ chính là vật chứa của nó. Cơ chế thay đổi của não bộ có thể điều chỉnh đầu ra của dây đóng – nom như điều chỉnh công suất ấy, từ đó thay đổi tư duy nhận thức, nên linh hồn trú ngụ trong một bộ não bình thường, thì tư duy bình thường cũng sẽ được phục hồi. Thuốc chỉ có tác dụng với não, mà không thể thay đổi linh hồn. Bản chất của một người là do linh hồn quyết định."
Wolf sửng sốt: "Ý của anh là, bọn họ chỉ muốn biết phản ứng của tôi trong thực tế và ngày 32 sau khi tiêm thuốc có khác gì nhau không? Bọn họ... đang dùng tôi làm vật thí nghiệm, chứ không hẳn là muốn thuần hóa?"
Châu Yến An lắc đầu: "Tôi không biết. Cũng giống như anh nói, bây giờ chẳng còn nghĩa lý gì nữa."
Wolf trầm mặc, khả năng mình thậm chí không có giá trị thuần hóa là một cú giáng nặng nề đối với hắn.
Một tiếng hô kinh ngạc thình lình vọng ra từ bên trong tòa nhà: "Thành công! Chúng ta thành công rồi! Đập Lượng Tử tìm được bốn mươi hai tọa độ, mô phỏng thành công Máy Đẩy Hấp Dẫn. Chứng minh kế hoạch khả thi!"
Mọi người reo hò, vỗ tay, nhảy múa, trút hết tất cả tâm sự ra ngoài.
Wolf ngẩng phắt đầu. Ánh đèn tòa nhà lấp lánh trong mắt hắn, Wolf cười lớn: "Ừ! Tất cả mọi thứ trong vũ trụ đó chẳng còn nghĩa lý gì nữa!"
Dịch A Lam và Châu Yến An nhìn nhau, đọc được cùng một cảm xúc trong mắt nửa còn lại – một chút thẫn thờ, pha lẫn một chút nhẹ nhõm.
Họ tay trong tay rời khỏi đám đông ồn ào, những hàng dừa cao chỉ còn là vạch đen dưới màn đêm thăm thẳm. Họ như lát cắt của tấm hình 2D, bình yên mà vĩnh hằng.
Đến với bãi vắng, bầu trời đầy sao trông như vô biên, tiếng sóng vỗ bờ rì rào bao hàm vẻ hùng vĩ mênh mông của biển cả. Nó khiến ta cảm tưởng rằng những con sóng kia chẳng phải là sự tồn tại vô nghĩa, chúng sẽ vận chuyển hàng nghìn vì tinh tú từ phía nơi bầu trời gặp biển, rồi gửi bài hoan ca này đến bên chân hai người.
Dịch A Lam cởi giày, giẫm lên "những mảnh vỡ lung linh" trong ngọn sóng.
"Em cảm thấy chỉ cần mình cứ đi, thì có thể dọc theo đại dương tiến vào vũ trụ." Dịch A Lam nói.
"Vậy đôi ta thử xem nào." Châu Yến An cởi áo khoác, chừng như muốn tung mình ra biển khơi.
"Bây giờ luôn?" Dịch A Lam ngạc nhiên, nhưng tay thì đã bắt đầu cởi quần áo.
"Ừ, bây giờ luôn em."
Họ nhảy vào vòng tay của đại dương, chuồi mình trong những con sóng nhấp nhô trùng điệp. Họ bơi về phía trước, như thể bơi trong dải ngân hà.
Vũ trụ bao la, mà đại dương cũng vậy. Dịch A Lam và Châu Yến An bơi đến một rạn san hô, nằm cạnh nhau trên những phiến đá nhẵn nhụi đã được nước biển rửa sạch. Họ cảm thụ vị mặn của biển, vị mát của gió, cảm thụ cả những con sóng đang không ngừng đùa nghịch đôi chân họ.
Biển đẩy chân họ vào nhau, đẩy tay họ gần nhau. Rồi họ ôm, họ hôn. Họ từ bỏ vũ trụ trong chiếc hôn nồng nhiệt, cho đến khi không còn khoảng cách, cho đến khi ngay cả linh hồn cũng phải quyện hòa.
Đối với Dịch A Lam thì, trên đời này chỉ có mỗi y và Châu Yến An là chưa bao giờ thay đổi. Thế giới này vẫn luôn rung chuyển, vẫn luôn đong đưa, vân luôn muốn những vì sao trên kia hạ mình rơi xuống.
Hết chương 104