Cho nên chẳng cho nữ quỷ lùi được mấy bước, âm khí đã như xích hồn câu của âm sai sứ giả đem nữ quỷ cho cứng rắn kéo trở về.
Nữ quỷ thật sự là bị hắn đánh đến mức từ váy đỏ trở lại váy đen, khí tức hỗn loạn vô cùng.
Trước đó Mặc Thâm có vướng bận Tạ Dương ả còn không chiếm được lợi lộc gì chứ đừng nói là bây giờ.
Nhưng mặc kệ ả giãy giụa thế nào cái cổ vẫn là cho bị định trụ.
Cho dù là quỷ thì bị bóp cổ vẫn có cảm giác nhé.
Bởi vì thứ bị bốp là hồn phách của ả, đương nhiên là phải có rồi.
Nhưng mặc cho ả ặc ặc trong tuyệt vọng thì cái bốp của người kia vẫn cứng rắn còn càng ngày càng chặt.
Kẻ bốp ả lại không muốn cho ả hồn phi phách tán liền mà khiến cho ả cảm thụ từ từ cái cảm giác kia.
Ý nghĩ người trước mặt còn giống quỷ hơn cả mình không phải lần đầu tiên xuất hiện trong lòng nữ quỷ.
Ngay sau đó ả nghe ác ma kia gằn từng chữ nói: "Ngươi đúng là gan trời rồi mới có ý định nhăm nhe đồ của ta a..."
Đáng sợ quá má ơi!!! Cứu quỷ!!!
"Chỉ cần như vậy thôi là đủ để ngươi hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này rồi."
Vừa nói xong hắn định đem nữ quỷ cho bóp chết.
Nhưng ai biết hắn còn chưa kịp thêm lực âm thanh của lão đạo sĩ đã đều đều vang lên, như trần thuật một vấn đề: "Ấy đợi đã tiểu tử ngươi.
Nếu giờ mà ngươi bóp chết nó thì vợ nhỏ của ngươi sẽ có chuyện đấy."
Cái bóp của Mặc Thâm tức khắc dừng lại ở đó.
Hắn gần như ngay lập tức nhìn qua chỗ tiểu thê tử vẫn còn đang đứng trong trận nhìn hắn nãy giờ.
Người sau một bộ thỏ nhỏ giương đôi mắt to tròn mong ngóng nhìn hắn, khiến cho lòng hắn mềm mại trở lại dù cánh tay vẫn cứng như đá, mặc cho nữ quỷ giãy giụa vẫn không đụng đậy nhúc nhích.
Thật, người với quỷ đãi ngộ thật sự là tức chết quỷ.
"Ông nói vậy là sao?"
Mặc Thâm lúc này mới quay qua nhìn Phương Chính Thống lạnh giọng hỏi.
Chỉ là không khó để nghe ra hắn thật sự để ý đến chuyện này.
"Không phải ngươi đã nghe hắn nói rồi sao.
Hắn đem bát tự của đứa nhỏ này tế cho nữ quỷ kia.
Đó cũng xem như là một hình thức trói buộc.
Nếu bên nắm trói buộc không tự động buông ra thì mọi hình tức cưỡng ép cắt đút đều sẽ ảnh hưởng đến nó."
Phương Chính Thống ngồi bên ngoài pháp trận giống như một lão ngoan đồng lưu manh vừa ung dung chỉ vào Mặc Huyền vừa nói.
Rõ ràng là chuyện liên quan đến mạng người lão lại nói rất thản nhiên, nhưng đó cũng là do lão nắm được đại cục trong tay.
Ai biết cái tư thái chưởng khống mọi thứ dễ như chơi này Mặc Thâm lại nhìn không vừa mắt dù hắn vẫn nghiêm túc lắng nghe lời lão nói.
Lúc này bên ngoài đã không còn con oán quỷ nào nữa, tất cả một là ở trong trận, hai là bỏ chạy.
Chỉ cần đợi trận pháp hoàn toàn đốt chết chúng hết thì trận hung hiểm này xem như có thể hoàn mỹ hóa giải.
Lúc này cách trời sáng chỉ còn lại một canh giờ nữa thôi.
Nhưng vậy mà đã trải qua hai ba canh giờ rồi.
"Cứ để cho ả ta sống như vậy?"
Mặc Thâm rất không vừa lòng, nhất là khi thấy vẻ đắc ý khi sống sót sau tai nạn của nữ quỷ.
"Đương nhiên không được rồi."
Ai biết câu này đã lập tức chém rụng may mắn đó của ả.
Đến Mặc Thâm còn cảm thấy lão già này không nên nết, ấn tưởng đối với lão có thể nói là càng ngày càng không tốt nhưng vẫn phải kiên nhẫn nghe lão nói: "Nhưng có thể dùng cách tra tấn từ từ mà.
Ta nghĩ ngươi vẫn thích cách này hơn đó."
"Đem oán hồn của ả giam vào tỏa hồn đăng rồi dùng tam muội chân hỏa cho đốt đến khi hết sạch là được rồi."
Cách làm này thật ra sẽ rất tốt với những linh hồn vô tình làm việc ác mà vẫn còn đường hối cải thì nó là cách để thanh lọc linh hồn.
Nhưng đối với những oán hồn như nữ quỷ, càng đốt chỉ càng sạch thôi.
Sạch ở đây chính là hồn phi phách tán.
Nhưng như vậy có thể khiến cho Tạ Dương không bị ảnh hưởng.
Có điều đây là lời của một người chuyên trừ ma diệt quỷ tích công đức sẽ nói à?
"Với cả, ả có khế ước với tên này, giày vò ả chính là giày vò hắn.
Ngươi không muốn sao?"
Là vậy đó.
Phương Chính Thống không phải là một tên đạo sĩ cổ hủ hay đức phật từ bi.
Lão chỉ coi trọng nhân quả.
Có nhân thì có quả, mang nhân thì phải trả quả, thế thôi.
Mặc Huyền vẫn phải trả giá cho những gì hắn làm, bỏ tù hắn là quá đơn giản.
Mà ông nhìn thấy tiểu tử này đi theo con đường đặc biệt, ông cũng thấy cả lệ khí của hắn.
Cho nên ông không muốn vì trả thù mà để cho tay hắn nhuốm máu, đi vào ma đạo.
Đúng vậy, Mặc Thâm có thể không biết tình huống của mình, Lý Thuần Phong có thể nhìn không ra nhưng Phương Chính Thống nhìn cái là rõ ràng mười mươi.
Mặc Thâm tình huống giống hệt như những tu sĩ tu chân mà thời đại này cực kỳ hiếm thấy.
Tuy rằng hắn là tu ma, còn người ta tu tiên nhưng vạn vật quy nhất, quan trọng là cái tâm của người tu thôi.
Không biết làm sao hắn lại làm được nhưng tu ma hay tu tiên đều không thoát khỏi chữ tu, đều là những nhân tài chứ chưa nói trên tay Mặc Thâm chưa từng có oán khí.
Có nghĩa là hắn chưa từng giết người, hắn chỉ giết quỷ.
Người như hắn thật ra chẳng khác gì những đạo sĩ như lão cả, rất thích hợp để tu tập huyền thuật.
Xem như là ông tiếc tài đi, không muốn hắn đi lầm đường.
Quả thật, lời của ông thật sự đánh động Mặc Thâm.
Hắn còn đang nghĩ làm sao trả thù Mặc Huyền đây.
Hắn cũng không phải kẻ thích giết chóc, đều là bị ép phải vào đường cùng.
"Vốn dĩ nữ quỷ chết hắn cũng sẽ bị phản phệ mà có khi sẽ trở nên ngốc đần suốt quãng đời còn lại.
Lại đem nhốt vào tù, tương lai xem như hủy.
Nhưng so với việc giày vò hắn, không phải sẽ giải được nổi hận trong lòng hơn sao."
Được rồi, ông nói đúng.
Mặc Thâm im lặng nhưng lại giống như ngầm thừa nhận mà đem nữ quỷ đưa cho ông.
Hắn mới không sợ ông sẽ thả ả ta đi.
Phương Chính Thống hài lòng đem nữ quỷ nhốt vào một cái lọ khóa hồn, niêm phong bằng chỉ đỏ rồi nhét vào cái túi bên người.
Còn Mặc Thâm thì lại đi vào trong trận đem đám âm khí kia nuốt đi, tránh lãng phí.
Nhưng cũng nhờ hắn mà quá trình thanh trừ diễn ra nhanh hơn, kết thúc sớm.
Thời điểm tất cả oán quỷ đều bị thanh trừ thì tia bình minh đầu tiên đã hé lộ ở cuối chân trời.
Một ngày mới lại đến trong cái kết viên mãn có thể nói là cho tất cả.
Đối với Mặc Thâm, hắn bảo vệ được Tạ Dương lại còn báo được thù.
Tuy Mặc gia vẫn còn nhưng Mặc Huyền đã xem như phế.
Đối với hắn có khi chết không phải là sự trả thù tốt nhất mà là mất đi tất cả, cơ hội ngồi lên cái ghế gia chủ, phong quang vô hạn...!Mà Mặc Huyền như vậy cũng là cách trả thù Mặc Thanh Phong.
Lão chỉ có một đứa con này...!Nói ra thì báo ứng đã đến với ông ta từ sớm rồi.
Sau khi Mặc Huyền ra đời, nhiều năm sau đó ông ta vẫn không có mụn con nào nữa.
Hiện tại Mặc Huyền cũng phế, một nhánh của lão xem như rớt đài.
Còn có, Mặc Thịnh chết.
Hắn xem như là người trực tiếp mang đến nổi hận thù cho Mặc Thâm ở kiếp trước.
Cho dù lần nào cũng là bị người lợi dụng nhưng sao lại không có sai, cho nên lúc này đã hoàn trả đầy đủ rồi.
Còn những người trong đại trạch kia, thật ra cũng chẳng đáng để bận tâm, Mặc Thâm lại không phải người có tâm oán hận.
Nếu không kiếp trước hắn đã không sống hai mươi lăm năm im hơn lặng tiếng trong đại viện không ra.
Cho nên kết quả này không thể nói là không tốt, lại còn bớt được nhiều việc.
Nhưng nói sao thì mọi chuyện sau đó cũng không liên quan đến Tạ Dương.
Đối với Tạ Dương, cậu chỉ có việc an tâm sống khoái hoạt bên cạnh anh chồng là được rồi.
Nhưng có nhiều chuyện diễn biến thật sự là khiến cậu không khỏi choáng váng, cho đến hiện tại khi bản thân rõ ràng đang ngồi trên một bãi biển cát trắng uống nước dừa ngắm hoàng hôn, cậu vẫn cảm thấy mọi thứ giống như là mơ.
Chỉ là những lúc như vậy sẽ có người cóc đầu đem cậu lôi về hiện thực, khiến cậu nhận thức rõ được bản thân là mơ hay tỉnh.
Cậu thật sự đang sống, mỗi ngày cùng anh chồng trải qua những năm tháng bình yên bằng cách chu du đó đây...
Bỗng nhiên đỉnh đầu cậu tối sầm lại.
"Cười cái gì vậy? Trông thật ngốc!"
Theo cùng với âm thanh từ tính kia là cái má cậu bị người véo.
Tạ Dương lại không chút để ý mà hướng chủ nhân của bàn tay hoàn mỹ kia nở nụ cười lại càng ngốc hơn.
Ở trước mặt cậu, toàn thân được phủ trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp là một nam nhân với mái tóc dài đen như mực tàu cùng một khuôn mặt so với khung cảnh kia lại càng thêm tuyệt mỹ.
Anh chồng của nhiều năm sau vẫn không khác mấy với thời điểm hai người gặp gỡ nhau, ở trong mắt cậu vẫn là sáng chói như vậy.
Nhưng đó cũng là anh chồng của cậu mà, cho dù hiện tại có bao nhiêu người dùng ánh mắt sói đói nhìn chằm chằm hắn.
Tiểu dính người Tạ Dương lập tức thể hiện chủ quyền mà chồm lên ôm lấy cổ hắn cười ngốc:
"Mặc Thâm, em đang mơ đúng không?"
Mặc Thâm không phải lần đầu cảm thấy bất đắc dĩ với việc tiểu thê tử cứ ngày ngày nói câu này.
Hắn cũng lười đi sửa cậu nữa, ngược lại đem cái eo nhỏ trong tay cho siết chặt, cho ôm cậu vào lòng vừa nói: "Em thích thì cứ cho rằng như vậy đi."
Cưng chiều mà dung túng thế đó.
Bất kể năm tháng dài dòng vẫn tuyệt nhiên bất biến.
Nhưng đổi lại là nụ cười hạnh phúc của tiểu nhút nhát Tạ Dương.