Ngay sau khi biết tin nàng chuyển trường, em cố gắng tìm thông tin về nàng nhưng đều thất bại, hỏi mấy đứa bạn thân thì đều không biết, hoặc cũng có thể có người biết nhưng chẳng muốn nói cho em. Kỳ nghỉ Tết năm nó nặng nề lắm, vẫn những suy nghĩ vẩn vơ, buồn cho chuyện học hành, tiếc cho chuyện tình cảm, bao nhiêu thứ mất công gây dựng, giờ lại trở về con số 0. Đợt đấy đi đến đâu bạn bè, người thân cũng hỏi chuyện về nàng, có người bảo em lụy tình quá, có người trách em sao ngu vậy, rồi trách cả nàng nữa, những câu nói cứ như lặp đi lặp lại.
Buổi tối trước khi bắt đầu ngày đầu tiên học kỳ II, em lấy hết những kỷ vật gắn liền với nàng ra, lá thư hồi lớp 6, lọ ước nàng tặng em, những tấm ảnh chụp chung, những tấm thiệp sinh nhật,... ngồi xem từng thứ một, vừa xem vừa thấy tiếc ối tình chóng vánh. Rồi em cho hết tất cả vào hộp, dán thật kỹ lại, cho vào gầm giường, trong lòng quyết tâm sẽ làm lại từ đầu, sẽ quên nàng, sẽ coi như chưa hề gặp nàng,...
...Tạm biệt em nhé, người anh đã từng yêu, và sẽ mãi yêu em...
Rồi em tập trung vào việc học, giờ không còn gì khiến em phải bận tâm nữa, đôi khi cũng bị trêu nhưng em chỉ cười nửa vời cho qua, tất cả những gì phải làm là lấy lại những gì đã để tuột mất. Kỳ thi ĐH năm đó em đỗ vào một trường kinh tế khối A với 26,5 điểm. Khối B mặc dù là khối thi chính của em nhưng trượt, chỉ được có 25 điểm (năm đó Bác sỹ đa khoa- ĐH Y HN lấy 25,5 điểm). Em thì buồn lắm nhưng bố mẹ, bạn bè ai cũng phấn khởi, phẩn khởi cho cái sự nỗ lực của em, chắc mọi người nghĩ khó để có thể đứng dậy sau cú ngã lớn như thế, nhưng em đã làm được.
Cuộc đời em có lẽ cứ thế trôi đi, cứ bình lặng, cứ xót xa chuyện quá khứ nếu không có cái sự tình cờ ngày hôm ấy, ngày mà những ký ức sống lại, ngày mà những phiền muộn hoài nghi trong lòng được gỡ bỏ hết,... cảm ơn ông trời vẫn còn có mắt,... cảm ơn cuộc đời vẫn còn thương một kẻ điên vì tình..