Kể từ cái hôm nói lời yêu ấy, mọi thứ xung quanh em như thay đổi nhiều lắm, cảm giác cuộc đời thật đẹp, thật tươi vui. Gặp nàng là vui, xa nàng là nhớ. Mỗi buổi sáng em đều đi thật sớm để cùng nàng ăn sáng, rồi ngồi ghế đá tâm sự, có những chuyện mà trước đây không thể kể với nhau thì giờ đây bọn em chia sẻ hết, kể cả chuyện ngày nào nàng...bị... Nàng còn bảo những ngày đó đừng chọc nàng, không là dễ cãi nhau lắm, em thì chỉ biết ậm ừ rồi nhớ thôi ( nghĩ lại đợt đấy vẫn thấy mình trẻ con). Cả quãng thời gian mới yêu nửa năm, cả 2 giường như chìm đắm trong hạnh phúc.
Rồi câu chuyện về bức thư của bọn em lan ra cả trường biết, lúc đấy thành người nổi tiếng luôn, hầu như ai cũng biết, có người khen, có người chê, có người mỉa mai,... nhưng em mặc kệ, đâu có ảnh hưởng gì đến cuộc sống của mình đâu.Chỉ có duy nhất một điều em lo lắng là nàng vẫn có nhiều vệ tinh quá, dù biết là đồn có địch nhưng chúng nó vẫn cứ đánh mới khổ. Có lần nàng kể cho em về 1 thằng thích nàng, nghe thốn vãi ra.Nó học cùng lớp với nàng, rồi nhăm nhe viết thư tỏ tình, tặng hoa các kiểu, buồn cười nhất là mỗi sáng nó đều mua bánh mì với sữa để ở ngăn bàn của nàng trước khi nàng đến lớp, tất nhiên người ăn không phải là nàng mà là mấy đứa ngồi cạnh nàng, suôt hơn 2 tháng như vậy nó mới chịu thôi,... rồi còn vô số lính cảm tử khác muốn ôm bom phá tường nhưng không thành công.
Không chỉ nổi tiếng ở trường vì chuyện tình cảm, mỗi đứa chúng em còn nổi tiếng theo một cách khác. Em, ngay sau kì đầu tiên, đã được nhiều đứa biết đến với thành tích học tập "trên trời" (em bắt đầu tự sướng đây), hầu như những lớp bên ban xã hội kiểm tra toán lý hóa sinh là lại có đứa tuồn đề ra ngoài nhờ em giải hộ, điểm tổng kết kỳ I đầu 9 và chốt bảng thành tích bằng huy chương vàng trại hè Hùng Vương toàn miền bắc lần thứ III môn Sinh học (năm đó em thi ở Vĩnh Yên, không biết có vozer nào thi cùng đợt đó không). Còn nàng thì lại khác, không nổi tiếng vì thành tích học tập, nàng được nhiều người biết đến với danh hiệu hotgirl không lâu sau nagỳ khai giảng, biết bao nhiêu ánh mắt nhìn nàng mỗi khi bọn em ở sân trường, ánh mắt "thèm muốn" của những thằng con trai, hay ảnh mắt ghen tị đố kỵ của những đứa con gái, đủ cả. Nhiều khi những điều đấy làm bọn em thực sự khó chịu. Chúng em chỉ thực sự được riêng tư mỗi khi đi chơi cùng nhau, hay học ở phòng nàng, ghế đá sân trường đã không còn là nơi lý tưởng nữa rồi..