Trần Bác Văn nhẹ đẩy cửa vào, ngồi xuống ghế nhìn người an ổn ngủ trên giường. Lại nghĩ đến thông tin nghe được từ bọn Tiểu Quỷ có chút thở dài.
"Chuyện gì nên đến cũng sẽ đến thôi. Hi vọng, chị sẽ vượt qua được."
3h chiều, Trần Bác Văn gọi Tô Uyển Cầm dậy. Chỉ 2-3 tiếng cô đã mở mắt, ngơ ngác nhìn cậu. Trần Bác Văn lau mặt cho cô rồi dìu cô đi xuống lầu, ra ngồi ngoài hoa viên.
Trời chiều nắng nhẹ, gió hiu hiu thổi, Trần Bác Văn ngồi cạnh Tô Uyển Cầm nơi xích đu không kìm được lười biếng. Hóa ra, con người cũng có thể nhàn nhã đến vậy.
Sắc trời dần tối, nghĩ đến dì giúp việc có lẽ đã nấu xong bữa tối, Trần Bác Văn đứng dậy, tính dìu Tô Uyển Cầm vào nhà thì bên ngoài có tiếng xe phanh gấp. Người đến vậy mà Lâm Ngọc. Cô ta vậy mà lại đưa vệ sĩ đến. Trần Bác Văn đứng chắn trước mặt Tô Uyển Cầm, đối diện với Lâm Ngọc, lời nói đã không còn cợt nhả như thường ngày.
"Lâm đại tiểu thư có việc gì mà lại đến đây thế này?"
"Trạch Dương có nhà không. Tôi muốn gặp anh ấy."
Từ sau bữa tiệc đó, tài nguyên phim ảnh của cô liên tục bị đoạt đi. Tìm hiểu mới biết là Lưu Trạch Dương nhúng tay, cô tìm anh mãi mà không có thông tin gì. Hôm nay, cô mới phải đánh liều đến tận nhà. Vì sợ anh không cho cô vào nên cô đã mang theo vệ sĩ để đề phòng.
"Anh ấy không ở đây? Cô đi về đi."
Nhìn đến Tô Uyển Cầm không có biểu hiện gì ngồi đó, trong mắt Lâm Ngọc lóe lên tia kinh ngạc nhưng ngay lập tức đã nhận ra điểm bất thường. Thấy Lâm Ngọc tiến đến chỗ Tô Uyển Cầm, Trần Bác Văn lạnh mặt đi.
"Tôi đã nói là anh ấy không ở đây. Cô muốn làm gì? Cô tính đối đầu với tôi?"
Lâm Ngọc ra hiệu cho đám vệ sĩ phía sau tiến đến lôi Trần Bác Văn đi. Hai bên ẩu đả một lúc nhưng dù sao một mình Trần Bác Văn cũng không thể đánh trả nhiều người như vậy nên chẳng mấy chốc đã bị chế trụ. Lâm Ngọc đứng trước mặt Tô Uyển Cầm, nâng mặt cô lên, nhìn vào đôi mắt trống rỗng của cô, nở nụ cười.
"Vậy mà không có chút phản ứng nào. Lần trước gặp nhau chẳng phải cô còn vô cùng mạnh miệng với tôi, sao bây giờ lại giống một con búp bê hỏng thế này. Thật là đáng thương hại. Để tôi xem cô là giả vờ hay thật sự là hỏng rồi."
Nói rồi Lâm Ngọc kéo Tô Uyển Cầm dậy, rồi xô ngã cô xuống đất. Lúc này trận ẩu đả kia đã làm vỡ kha khá chậu hoa nên lúc này Tô Uyển Cầm bị mảnh chậu hoa làm bị thương. Mảnh vỡ đâm không đâm vào tay nhưng lại làm rách một đường lớn trên cánh tay.
Trần Bác Văn thấy vậy vội hét lên: "Tô Uyển Cầm." Rồi nhìn lại Lâm Ngọc.
"Lâm Ngọc, cô thực sự muốn đối đầu với tôi."
Nhìn người bị thương trước mặt bị thương nhưng không hề có phản ứng gì, Lâm Ngọc lại càng cười càn rỡ hơn mặc kệ lời uy hiếp của Trần Bác Văn.
"Thật sự là hỏng rồi? Món đồ đã hỏng rồi thì không còn sức uy hiếp nữa. Tôi còn tính xử lý cô nhưng xem ra không cần thiết nữa rồi."
Nói rồi quay sang ra hiệu với vệ sĩ thả Trần Bác Văn.
"Nếu Trạch Dương không ở đây thì tôi cũng nên rời đi thôi. Mất công đến một chuyến mà lại không thể gặp được anh ấy cũng hơi thất vọng nhưng dù sao cũng biết được một tin tức tốt thế này cũng coi như có thu hoạch rồi. Trần Bác Văn, tâm tư của cậu dù là gì cũng nên thu lại đi. Trần gia sẽ không vì một tên lêu lổng như cậu mà đối đầu với Lâm gia của tôi đâu."
Lâm Ngọc cười khẩy rồi rời đi. Trần Bác Văn tay nắm chặt thành quyền, bình ổn tâm tình rồi tiến đến dìu lấy Tô Uyển Cầm vào nhà. Lúc đi qua dì giúp việc vì sợ hãi mà chết đứng nãy giờ gằn giọng nói.
"Dì đi lấy hộp thuốc, tôi sơ cứu cho cô ấy."
Dì giúp việc hoàn hồn, vội chạy đi. Để Tô Uyển Cầm ngồi xuống, Trần Bác Văn với tay mở hộp thuốc lấy bông băng, thuốc đỏ sơ cứu cho cô. Vết thương dài nhưng may mắn không sâu. Nhưng dù sao chậu hoa cũng không sạch sẽ gì nên việc sơ cứu cũng cần kỹ càng hơn. Nhìn người trước mặt không có lấy một cái nhăn mày, tim cậu có chút thắt lại. Xử lý xong vết thương cậu bào cô giúp việc để ý cô một chút rồi đi ra ngoài gọi điện thoại.
Lưu Trạch Dương đang cùng người lớn trong nhà nói chuyện trong thư phòng thì nhận được điện thoại. Nhìn đến tên người gọi tới, tâm tình của anh có chút thấp thỏm. Lưu Trạch Dương ngẩng đầu nhìn Lưu Lâm. Ông cũng đã nhận ra biến hóa của anh nên phất tay bảo anh đi ra ngoài nghe điện thoại.
Lưu Trạch Dương cúi đầu chào, cầm di động nhanh chóng ra khỏi phòng. Nhấc điện thoại lên, bên kia đã nói trước.
"Dương ca, bên này xảy ra chuyện." Rồi nhanh chóng thuật lại mọi chuyện cho anh.
Lưu Trạch Dương càng nghe sắc mặt càng khó coi, mu bàn tay siết chặt lấy điện thoại mà nổi đầy gân xanh, thanh âm giải thích của Trần Bác Văn vẫn đều đều vang lên, anh cũng không so đo mà lạnh giọng phân phó "Cậu để ý cô ấy một chút, tôi sẽ nhanh chóng trở về" rồi cúp máy.
Anh hiện tại không thể đi được, người lớn trong nhà đều đang ở đây, anh không thể viện đại một lý do mà rời đi được. Anh phiền não xoa bóp trán. Đúng lúc này Thẩm Ninh đi từ bên trong ra, nhìn sắc mặt anh không được tốt nhẹ giọng hỏi.
"Có chuyện gì sao?"
"Không có gì đâu ạ."
Lưu Trạch Dương điều chỉnh tâm tình của mình rồi dìu Thẩm Ninh đi vào nhà.
Buổi tối, cơm nước xong Lưu Trạch Dương tạm biệt mọi người, Thẩm Ninh bảo anh ngủ lại nhưng anh lựa lời thoái thác. Cuối cùng còn không quên nhắc rằng đã đặt may cho bà mấy bộ sườn xám, sẽ đưa bà đi thử. Thẩm Ninh cũng nguôi nguôi, Lưu Lâm và các vị khác của Lưu gia cũng không có ý kiến gì nên anh thuận lợi rời đi.