Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Bình minh đầu hạ thường tới sớm, Lâm Mỹ Trân đã có mặt trong phòng bếp từ tinh mơ, cùng người giúp việc chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà: vài loại sandwich, cháo yến mạch, salad, bánh thịt chiên… Đây là thói quen nhiều năm của người phụ nữ này, chỉ cần có thời gian bà đều đích thân xuống bếp nấu ăn cho gia đình.

Theo lời nói của Trì Thạc Thành thì bà đem lại cảm giác gia đình quá đỗi dịu dàng. Về điểm này thì Quý Thung giống ông, anh chàng rất thích cảm giác đó.

Thấy mẹ đang tất bật dưới bếp, Quý Thung lăng xăng xắn tay áo chạy vào giúp đỡ. Lâm Mỹ Trân cười cười, đẩy hắn ra ngoài, “Đi ra ngoài đi con, ở đây chỉ tổ vướng víu tay chân.”

Giống như khi còn bé, Lâm Mỹ Trân đưa một cái bánh nhân thịt cho hắn.

Quý Thung cắn một miếng to, “Òa, bánh mẹ làm vẫn là ngon nhất.”

Sống ở nhà chính từ bé, thời gian Quý Thung được ở cùng mẹ không nhiều. Theo dòng thời gian chảy trôi, càng lớn hắn lại càng không biết phải nói gì khi ở riêng với bà. Dẫu vậy Quý Thung vẫn rất quý trọng khoảnh khắc ấy.

“Thích thì ăn nhiều chút, dạo này con gầy quá rồi, quay phim vội mấy cũng phải chú ý sức khỏe chứ.”

“Đâu mà. Mẹ cứ yên tâm, con khỏe lắm. Chẳng qua dạo này trời chuyển nóng nên con mặc đồ hơi mỏng.”

“Sao không lo cho được. Mẹ là người từng trải, cái nghề này vất vả bao nhiêu mẹ biết chứ…” Dừng một chút, Lâm Mỹ Trân như nhớ ra gì đó, nói thầm: “Tiểu Thung, hay con về nhà đi, bảo anh hai sắp xếp cho một chỗ trong công ty nhé?”

Quý Thung không ngờ mẹ sẽ nói chuyện này, hơi giật mình: “Mẹ nói gì vậy, về công ty làm á? Con có biết gì đâu.”

Lâm Mỹ Trân vỗ vỗ hai má con trai, cổ vũ: “Không biết thì học, còn có anh con mà. Công ty của nhà, lại có thằng cả ở đấy, ai dám kiếm chuyện với con? Đợi đến lúc em trai con tốt nghiệp rồi 2 đứa…”

Quý Thung ngắt lời bà: “Mẹ, người thừa kế của công ty là anh hai, sao con nhúng tay vào được.”

Thấy sắc mặt Lâm Mỹ Trân không tốt lắm, nghĩ mình nói hơi nặng lời, Quý Thung vội lấy lòng, “Con biết mẹ muốn tốt cho con, lo lắng con quay phim vất vả. Thế nhưng đây là đam mê của con, khổ thế khổ nữa con cũng chịu được. Ngày trước mới vào showbiz, ông nội phản đối, bố và anh hai cũng không tán thành, chỉ có mẹ là ủng hộ, còn mua nhà cho con. Lúc ấy con đã tự nhủ với lòng mình, nhất định phải phát triển sự nghiệp của mẹ một cách rực rỡ…”

Nói đến mức này rồi, Lâm Mỹ Trân chỉ đành thở dài: “Trước kia ủng hộ con vào giới giải trí cũng chỉ nghĩ là con còn nhỏ nên để con chơi vài năm, chơi chán rồi thì về nhà. Ông nội con có tuổi rồi, sức khỏe anh hai con cũng không tốt, con về chạy việc giúp hai người, chia sẻ gánh nặng, sau đó cưới một người vợ môn đăng hộ đối… Đó mới là những điều con nên làm, còn làm gương cho em trai con nữa chứ. Ai mà ngờ con lại muốn cả đời làm diễn viên!”

Thấy Quý Thung im lặng, Lâm Mỹ Trân thỏa hiệp, than: “Thôi thôi, sao mẹ lại sinh ra cái đứa cứng đầu như con, thật uổng công lo nghĩ. Con xem mấy tờ báo lá cải viết con thành cái gì rồi này, ô dù? bao nuôi? rõ ràng 2 đứa là anh em ruột cơ mà! Ông nội mà thấy mấy thứ này thì con cứ liệu…”

Quý Thung hoảng hồn: “Mẹ! Mẹ phải để ý giúp con, đừng để ông cụ thấy, lần trước không biết đứa nào âm hiểm thế, hại con bị ông cụ mắng như chó.”

Càng nghĩ càng nguy hiểm, Quý Thung cầm sandwich rồi đi vội ra ngoài, “Mẹ, con không ăn sáng đâu, hai hôm nay quay phim bận rộn, con đi trước đây.”

Lâm Mỹ Trân đỡ trán, đây là trọng tâm hả?

#

Trực giác của động vật vô cùng nhạy bén, nhưng chỉ là với tác động bên ngoài đối với bản thân chúng mà thôi. Ví dụ như người đến gần nó mang ý đồ tốt hay xấu, rất nhiều động vật đều có thể nhận biết được.

Nhưng nếu muốn hỏi chúng nó một người không liên quan nào đó có ý tốt hay xấu hay là một cái gì đó phức tạp với một người khác, khụ, nói chung cũng không phải người quan trọng thì câu trả lời của chúng, phiên dịch ra ngôn ngữ của con người, đại khái là: Dở hơi, liên quan gì đến tui?

Mèo Dao Quang là giống loài đặc biệt, trí tuệ của nó cao hơn rất rất rất nhiều so với động vật bình thường, nhưng bệnh chung thì không tránh khỏi, thậm chí còn nặng hơn. Cũng may nó đã sống trong xã hội loài người 20 năm, cho nên ngoài tự chủ nhà mình, đối với những người khác nó vẫn có chút nhân tính.

Bởi vậy sau khi bị Âu Dương Loan Loan buôn chuyện, Dao Quang cũng có chút ngạc nhiên, rốt cuộc Đường Phán Xuân và Đường Đóa Nhi có thù oán gì mà khiến Đường Đóa Nhi hận Đường Phán Xuân đến thế, Đường Phán Xuân lại áy náy với cô ả? Ồ, hình như tự chủ từng nhắc tới chuyện này, cơ mà nó không để ý.

Trong thủy tạ giữa hồ.

Lần thứ hai từ chối cá tôm cống nạp rùa phong thủy dâng lên, Dao Quang nhảy lên chậu hoa trên cửa sổ, vỗ vỗ tự chủ đang ngẩn người nhìn xa xăm.

“Meo meo?” Chỗ đó có gì để nhìn đâu, sao tự chủ lại ngẩn người?

Lấy lại tinh thần, Trì Hử gãi gãi cằm Dao Quang, đôi môi bạc màu dần cong thành một độ cong dịu dàng: “Nghĩ về Dao Quang bệ hạ.”

Mèo Dao Quang run run lỗ tai, vừa lòng hừ một tiếng.

Sau đó nâng tay chỉ chỉ vị trí lúc trước của Đường Phán Xuân và Đường Đóa Nhi.

Quý Thung đã mất dạng từ sáng sớm, Trì Minh lấy thân phận chủ nhà mời Âu Dương Loan Loan đi dạo nhưng Âu Dương Loan Loan lại kéo theo những người khác. Vì vậy Trì Tiểu Lộ, Trì Hiểu Nhị, Đường Phán Xuân, Đường Đóa Nhi cùng đi chèo thuyền với họ, trong thủy tạ chỉ còn Trì Hử và Miêu bệ hạ nhà anh.

Nhìn động tác của nó, Trì Hử thấu hiểu, giải thích: “Đường Phán Xuân và Đường Đóa Nhi? Dao Quang bệ hạ muốn biết chuyện giữa hai người?”

“Meo meo~” Miêu bệ hạ nhảy lên đùi tự chủ, cuộn tròn thành tấm thảm, bày ra dáng vẻ hóng chuyện.

“Tình hình nhà họ Đường có hơi loạn, kết hôn chưa được bao lâu thì cha Đường Phán Xuân ngoại tình, sau đó mẹ cô ấy phát hiện. Có lẽ vì trả thù chồng, cũng có thể là vì lợi ích mà dây dưa với em chồng, tức chú hai của Đường Phán Xuân. Mà chú hai của Đường Phán Xuân lại là bố đẻ của Đường Đóa Nhi.”

“Mẹ của Đường Đóa Nhi có chút yếu đuối, không chịu nổi đả kích chồng và chị dâu cặp kè, sau khi khóc nháo không có tác dụng liền uống thuốc ngủ tự sát. May được người kịp thời phát hiện đưa vào bệnh viện cấp cứu, nhưng từ đó đầu óc bà có vấn đề, không ai canh chừng sẽ làm ra hành động tự hại hoặc tổn thương người khác, đến con gái mình cũng không nhận ra.”

“Chưa đến hai năm, mẹ Đường Đóa Nhi bị đưa ra nước ngoài an dưỡng, con bé cũng đi theo mẹ nó. Năm nay Đường Đóa Nhi về nước một mình, nghe nói mẹ con bé cuối cùng cũng tự sát…”

“Sau khi Đường Đóa Nhi về nước, tính cách sáng sủa, yêu nói yêu cười lại giỏi giao tiếp, rất được quý mến, giờ đã trở thành đứa nhỏ được yêu chiều nhất Đường gia.”

Nói đến đây, Trì Hử cau mày, “Hoàn cảnh của Đường Đóa Nhi như vậy… càng tỏ ra vô hại mới càng khiến người ta âu lo. Mà Đường Phán Xuân vì hành động của mẹ mình vẫn luôn áy náy với Đường Đóa Nhi. Từ nhỏ đến lớn gần như chỉ cần Đường Đóa Nhi muốn cái gì là nhường cái đó… Là bạn bè, tôi không hy vọng cô ấy bị tổn thương. Tất nhiên là nhắc nhở cũng vô dụng, chẳng thể thay đổi được suy nghĩ của cô ấy.”

Dao Quang vẫy vẫy cái đuôi, xem ra suy diễn của Âu Dương Loan Loan khá chính xác, rất có thể Đường Đóa Nhi giận cá chém thớt mà hận Đường Phán Xuân đến vậy.

Như vậy, chuyện Đường Phán Xuân thích tự chủ nhà nó, từ nhỏ đã thích…

Miêu bệ hạ trầm tư một giây, lập tức vứt ra sau đầu.

Lười biếng lăn tròn trên đùi tự chủ, đôi mắt màu kim lục hơi nheo lại. Thích hay không thích thì có ích gì? Tự chủ là của trẫm, không ai có thể cướp! = =

#

Hứng thú với những người khác của Miêu bệ hạ nhanh đến cũng nhanh đi. Quan sát Đường Phán Xuân và Đường Đóa Nhi một lúc rồi không quan tâm nữa, chẳng hề giống Âu Dương Loan Loan, chấp nhất tìm ra chân tướng.

Hứng thú lớn nhất của Miêu bệ hạ lúc này là làm thầy đồng mèo chuyên kinh doanh bùa chú sách lậu của Kiều đại sư. Cho nên khi đội trưởng đội cảnh sát Bạch Băng đến nhà điều tra vụ việc huyết ngọc của ông cụ Âu Dương, Dao Quang liền đặt một viên cờ ngọc tới trước mặt anh ta.

Bạch Băng vẫn lạnh lùng như cũ, hỏi: “Có ý gì?”

Miêu bệ hạ: “Meo meo~”

Đề cập đến lĩnh vực huyền học, không cần cháu trai phiên dịch, ông cụ Trì ngầm hiểu nhìn về phía Bạch Băng, “Cho cháu đấy.”

Bạch Băng: “…Ông cậu?”

Ông cụ Trì đã dứt khoát cấu kết, khụ, là lập chí cứu vớt chúng sinh với Miêu bệ hạ, nhanh chóng tính toán con số xuất nhập, rất có vẻ tiên phong đạo cốt chào hàng: “Cháu à, sợ rằng sắp tới cháu sẽ có họa đổ máu. Đây là bùa hộ mệnh của Kiều đại sư, hàng thật giá thật, chỉ cần xxx đồng, ông cậu đã giảm giá hết cỡ rồi đấy. Cháu à, đồ tốt thế này không phải ai cũng gặp được đâu, mau lấy đi!”

Bạch Băng: “…Ông cậu?”

Đối với khuôn mặt lạnh băng vạn năm không đổi thế này, ông cụ Trì cũng không giả vờ nổi nữa, bực bội: “Gần đây gặp phải vụ án khó giải quyết đúng không? Có liên quan tới viên huyết ngọc của lão Âu Dương? ”

Nói tới chuyện công việc, ngôn ngữ và cảm xúc của Bạch Băng phong phú hơn nhiều.

Chuyện cũng kỳ quái.

Anh ta vốn đang điều tra một vụ án mất tích, căn cứ vào kết quả điều tra, bạn trai của người bị hại có động cơ gây án cao nhất. Sau đó… tình huống đột nhiên thay đổi. Cô gái mất tích kia bỗng xuất hiện, nhảy lầu cùng bạn thân, sau khi được cấp cứu tại bệnh viện, cô ta càng trở nên kỳ lạ, luôn nói chiếc vòng tay không tha cho mình.

Chiếc vòng tay có thể là điểm đột phá của vụ án, vì thế anh cho người điều tra, lại tra tới vụ án mất cắp tại xưởng đá ở thành phố kế bên. Mà người bán hàng rong lúc trước bán chiếc vòng tay cho nữ bị hại cũng chính là kẻ tình nghi số 1 trong vụ án trộm cướp kia, hắn còn vài tên đồng phạm nữa, nhưng hiện tại người bán hàng rong nọ đang mất tích.

Tiếp tục điều tra tên đồng phạm khác của hắn, không ngờ tên này cũng mất tích! Nhưng trước khi gã biến mất, có người trong thôn nhìn thấy gã ở sau núi. Sau núi có một hang động, nhưng lạ là chẳng có người dân nào dám tiến vào trong đó. Cảnh sát điều tra không tin chuyện ma quái, đến sau núi tra xét, sau đó người này cũng mất tích luôn.

Mọi chuyện trở nên nghiêm trọng, rất nhiều cảnh sát, chó nghiệp vụ được điều động đến tìm kiếm, sau đó phát hiện viên huyết ngọc trong hang.

Từ khi huyết ngọc xuất hiện, những sự việc quỷ dị liên tiếp nảy sinh, khiến người trong cục hoang mang vô cùng, đội trưởng Bạch càng thêm đau đầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui