Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Đàn ong đuổi giết suốt cả một đường, đến lãnh địa của bầy khỉ cũng không tha. Ai bảo Dao Quang bệ hạ cứ ấn theo nguyên tắc đồ ăn ngon là không thể bỏ qua, lúc sắp đi rồi còn tiện tay, khụ, tiện chây cuỗm thêm miếng tổ ong bự chảng của người ta cơ chứ. Chỗ đó chính là nơi chứa mật của đàn ong, bên trong tràn đầy mật ong trong veo sóng sánh vàng rộm, chúng nó bỏ qua mới là lạ.

Dao Quang bệ hạ có ngọn lửa màu trắng che chở cho mình và tự chủ nên không sợ ong chích, nhưng lũ khỉ thì chịu không thấu T^T Vì thế sau khi hai bên tập hợp, Dao Quang bệ hạ thưởng cho Hầu đại ca một balo to đồ ăn vặt, và, ừm, một quả nho làm phí dẫn đường. Trước khi đi mèo ta còn rất nghiêm túc dặn dò, nếu phát hiện những thứ khó hiểu kỳ lạ như thế này thì cứ báo với hắn, đừng ngại, hắn sẽ xử lý hộ cho.

Bầy khỉ cảm động lắm. Sau đó, trong bầu không khí hòa ái hữu nghị ngắn ngủi này, cả đám mau chóng tản ra, đứa nào đứa nấy chạy trối chết.

Mãi cho đến khi vượt qua lớp từ trường hỗn loạn trong rừng mới hoàn toàn tránh khỏi sự truy đuổi của đàn ong.

Khi trời đã nhá nhem một người một mèo mới về đến nhà chính.

Ông cụ Trì hiếm khi mới thấy cháu trai cả bộc lộ cảm xúc rõ ràng như vậy. Ai nhìn vào cũng biết tâm trạng của Trì đại thiếu đang rất tốt.

Sau khi chơi một ngày trong rừng già, một người một mèo nhếch nhách bẩn thỉu về đến nhà là đặt mông xuống thảm trong phòng khách, hứng khởi chia sẻ chiến lợi phẩm của mình.

Khả năng tiếp nhận của ông cụ khá là cao, nhưng Quý Thung thì hốt cả hền.

Hắn chưa từng thấy anh cả như vậy!

Không phải là nụ cười xã giao hoàn mỹ, chẳng phải hình tượng tây trang giày da bóng loáng không một hạt bụi, chẳng một nếp nhăn, cũng không còn sự tự tin kiêu ngạo trời sinh khiến người ta hết sức áp lực… Nhất là sau khi hắn đã dán cho ông anh mình cái mác “BOSS siêu cấp đáng sợ thâm nho”, giờ tự dưng chuyển sang phong cách vui tươi bình dân thế này, có một sự chênh lệch không hề nhẹ!!!

Đúng vậy, Quý Thung vẫn đang ở nhà chính.

Không như trước đây đến ở một lúc là đi ngay, giờ chịu kích thích, tam quan vỡ nát, Quý Thung giống như con thỏ bị dọa sợ, theo bản năng tìm về nơi an toàn nhất.

Mà Quý Thung 3 tuổi đến Trì gia, 18 tuổi đến kỳ phản nghịch, nỗi uất nghẹn ăn nhờ ở đậu bao năm qua cứ tích tụ dần cuối cùng bùng nổ, sau một hồi đấu tranh đã chuyển ra ngoài sống đời tự do. Tuy vậy, dù ngoài miệng không thừa nhận nhưng trong thâm tâm, nhà chính mới là nơi an toàn nhất đối với hắn.

Vì vậy sau khi phát hiện cuộc đời u ám mê mang, cho dù trong nhà có một ông nội hơi tí là sầm mặt cùng một ông anh đáng sợ thâm nho, Quý Thung vẫn theo bản năng ở lại nơi này.

Chiến lợi phẩm của một người một mèo gồm có một cây mẫu đơn tan tác, một miếng tổ ong dùng dây leo cột đại và một hộp đường đựng một loại trái cây không biết tên. Khụ, tạo hình thực sự có hơi xúc phạm người nhìn.

“Meo meo~”

Mèo Dao Quang giao gốc mẫu đơn tàn tạ cho ông cụ Trì.

Thật ra ban đầu, theo đánh giá của tự chủ nhà hắn thì cây mẫu đơn này đích thị là hàng tuyệt phẩm trong tuyệt phẩm, vô cùng quý giá, khi hoa nở rộ chắc chắn sẽ khiến bao người thán phục. Tiếc rằng trong lúc bọn họ chạy trốn, vừa liếc qua một cái, thật sự là vừa quay sang nhìn bên đó, thì thấy ngay một đám khỉ chạy qua, giẫm đạp giày xéo lên tấm thân mềm mại đẹp đẽ của em nó. Ôi đáng thương~

Sau đó dưới sự chỉ huy của tự chủ, mèo Dao Quang tiện tay nhổ cây mang về. Mà dọc đường đi không tránh khỏi va chỗ này đập chỗ kia, nên giờ cây mẫu đơn quý hiếm thơm ngát mới biến thành dáng vẻ ma chê quỷ hờn thế này.

Khả năng sinh tồn của mẫu đơn dại rất cao, chắc cái cây này chưa chết đâu… nhỉ?

Không cần cháu trai phiên dịch ông cụ cũng hiểu được ý của mèo, nghịch chết mầm phong lan quý báu của cụ giờ muốn đền cái thứ vớ vẩn cho cụ ấy hả? Không thèm cái thứ…

“Hả?”

Ông cụ còn chưa kịp nói lời chê bai thì Trì Hử đã đưa ra vài cánh hoa cuối cùng trước khi tàn của cây mẫu đơn này.

Cánh hoa trong trẻo tựa bạch ngọc phát ra ánh sáng dịu dàng cùng hương thơm lạ lùng khiến ông cụ choáng váng ngay tắp lự.

“Đây là Côn Sơn Dạ Quang?” (Một loại mẫu đơn có khả năng phát sáng trong đêm? Chắc trong hoa có chứa dạ quang T^T)

“Không phải không phải, dù là Côn Sơn Dạ Quang cũng không thể trắng đến thế, ban ngày ban mặt vẫn có thể phát sáng…”

“Còn mùi hương này nữa, mát lạnh thánh khiết tựa mộng ảo, thì ra mùi hương như vậy thực sự tồn tại…”

“Giời ơi là giời! Phí của trời quá mà, cái thứ vô liêm sỉ nào biến bảo bối thành ra thế này hả!”

Ông cụ còn đương xót xa thì Trì Hử và mèo Dao Quang đã chuyển sang phân đoạn tiếp theo.

Trì Hử lấy trái cây trông như quả bồ đề trong lọ đường ra ngoài.

Trong sơn động hái được tổng cộng 11 quả, cho Khỉ đầu đàn một quả, còn mười quả. Nhưng sau khi thoát khỏi sự truy kích của bầy ong, Dao Quang bệ hạ tìm một nguồn nước sạch sẽ để ngài và tự chủ nghỉ ngơi. Sau khi xác định hương vị của quả này rất ngon lại có tác dụng bồi bổ, tự chủ nhà mình có thể yên tâm dùng. Theo ý của pi sà, tất cả những thứ tốt đều phải dành cho tự chủ thân yêu.

Trì Hử ăn hai quả to nhất mà Dao Quang bệ hạ cố ý lựa cho mình, sau đó cảm thấy lục phủ ngũ tạng nóng bừng bừng, thật sự ăn không nổi nữa, vì vậy nhét luôn quả tiếp theo mà bệ hạ đưa tới vào mồm đối phương.

Dư lại 6 quả, 3 quả cho ông nội Trì, 3 quả dành cho ông ngoại Úc.

Dù sao Dao Quang bệ hạ còn chưa thắp sáng kỹ năng chế thuốc, nói không dễ nghe thì ông ngoại anh tuổi đã cao, không biết có thể chờ thứ gọi là Ích Thọ Duyên Niên tục mệnh đan được bao lâu. Vài ngày nữa là sinh nhật ông cụ, loại trái cây có thể bồi bổ sức khỏe này xuất hiện thật đúng lúc.

Hương quả thơm lừng nhanh chóng tràn ra bốn phía, dù là hương hoa ‘mát lạnh thánh khiết tựa mộng ảo’ cũng chẳng bì được.

“Đỏ tươi bóng loáng, to như trứng gà, hương quả thơm nồng, đây là trái gì?”

Ông cụ Trì cố gắng không để bản thân trông có vẻ kinh ngạc quá mức.

Tiếc rằng vừa nghe cháu trai thuật lại quá trình có được quả này, ông cụ lại bắt đầu run rẩy, “Linh quả! Đây chắc chắn là linh quả!”

Lấy tiêu chuẩn mà ông cụ đã áp dụng trong phán đoán về linh xà trước đó, loại quả kia rất có thể là linh quả thượng phẩm. Nói không chừng còn là loại xxx năm mới ra hoa rồi xxx năm mới kết quả ấy chứ.

“Quá phí của trời, hai đứa mi sao có thể dùng lọ đường để đựng hả, nhỡ gãy cuống thì sao! Linh quả phải đựng trong hộp ngọc có biết không!”

Cụ Trì vẫn luôn thành kính với những thứ được coi là “linh vật”. Cho dù ông cụ chưa từng thấy chúng nó bao giờ, nhưng không nhìn không có nghĩa là không biết, kiến thức của ông trong lĩnh vực này khá là rộng. Ông cụ vội vàng bật dậy đi tìm hộp ngọc.

Mà đừng nghĩ ông cụ nói bừa, sau khi chuyển dời trái cây vào trong hộp ngọc, hương quả nồng nàn dần thu lại, trong hộp lấp loáng ánh sáng, nhìn là biết không phải vật phàm.

Sinh thời lại có thể nhìn thấy linh quả hàng thật giá thật, tươi ngon mọng nước! Đã thế cháu trai cả và mèo tường thụy thành tinh còn đưa cho ông 3 quả liền!

Nghĩ nghĩ một chút, ông cụ chia cho thằng cháu Quý Thung một quả, sau đó ôm lấy hộp ngọc của mình, khắc chế đến mấy cũng không kìm nổi nụ cười trên môi.

“Meo meo~”

Dao Quang miêu vỗ vỗ chiến lợi phẩm cuối cùng, một khối tổ ong to bự được buộc qua loa bằng dây leo.

Trì Hử gật đầu, “Được, vậy tối nay chúng ta ăn thịt nướng phết mật ong.”

“Nướng thêm một con gà nữa nhé Dao Quang bệ hạ?”

“Meo meo~”

Một người một mèo khoái trá ấn định thực đơn cho bữa tối.

Buổi tối, mọi người ra vườn sau nướng thịt, ngay cả cụ Trì tuổi già ưa thanh đạm cũng gọi Quý Thung và chú Bạch Tam tới cùng ăn.

Biết làm sao được, mèo tường thụy thành tinh nhà họ muốn ăn mà. Bây giờ ông cụ có hộp ngọc rồi nên nhìn ai cũng thấy hợp mắt, nhất là con mèo tường thụy kia, ôi hai mắt cụ nhìn nó cứ phải gọi là đầy sao.

Theo yêu cầu của Dao Quang bệ hạ, thịt nướng không cho nhiều gia vị để giữ nguyên hương vị ban đầu, khi nướng chín thì bẻ luôn một mẩu sáp ong rồi rải mật lên mặt thịt.

Không nghĩ làm vậy thịt nướng lại ăn ngon bất ngờ, chất thịt non mềm mọng nước còn mang theo chút ngọt ngào trong veo. Đừng nói là Dao Quang bệ hạ vốn là tín đồ của thịt, chú Bạch Tam đương lúc tráng niên và thằng bé to xác Quý Thung, mà ngay cả người không thích ăn thịt nướng như Trì Hử và cụ Trì thiên hướng ăn chay đều không thể ngừng đũa.

“Vị mật ong rừng này lạ ghê.”

Ông cụ hăng hái xé cho mình một miếng sáp ong bự chảng.

Mật ong vàng rộm trong veo chảy ra theo vết xé, hương thơm ngọt ngào như đóa hoa, sắc hương vị đủ cả, nhìn thôi đã muốn ăn.

“Quá ngon, cháu chưa từng ăn loại mật nào ngon như thế!”

Quý Thung theo sát phía sau ông cụ, nhanh tay lẹ mắt cướp được một miếng to bằng 1/10.

Dân ăn hàng luôn ca tụng mỹ thực có thể an ủi tâm hồn quả không sai. Bạn xem, Quý Thung đương chịu đả kích nặng nề, khi cướp thức ăn với ông nội suốt ngày la mắng và anh trai đáng sợ của mình cũng có thấy nao núng đâu ╮(╯_╰)╭

Còn Dao Quang bệ hạ ngay từ đầu đã chiếm cho mình gần một nửa khối tổ ong rồi, không cần tranh cướp với người khác. Khụ, mà dù có cướp cũng chẳng ai cướp được với pí sà nhé!

“Khoan, từ từ đã!”

Ông cụ gắp lên con ong mật trong cái chén mà nhà bếp đã chuẩn bị từ trước để mỗi người tự đổ phần mật ong của mình vào. Con ong này tuy chưa phá kén nhưng đã lột xác hoàn toàn từ nhộng sang hình dạng côn trùng.

“Đản Đản, à nhầm, Bạch Tiểu Tam, mi qua nhìn hộ ông xem cánh của nó có giống như bình thường không…”

Sợ ông cụ lại hô Đản Đản với chả Tiểu Tam lần nữa, chú Bạch Tam vội vàng buông đũa chạy qua chỗ ông cụ.

“Cánh của nó khá dày, cũng không trong suốt mà giống miếng ngọc mài thành…”

‘Răng rắc!’

Trong khoảnh khắc chớp nhoáng đó, cụ Trì hóa đá.

Đây, đây không phải là Ong Ngọc trong truyền thuyết đấy chứ?

Nhưng mà, ông cụ còn chưa kịp vui sướng vì phát hiện trọng đại của mình đã bị hiện thực tàn khốc đập thẳng vào mặt, tổ ong bị xâu xé thành một đống hỗn độn, mật cũng đưa đi nướng thịt rồi, ăn gần hết luôn rồi  ╮(╯▽╰)╭


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui