Ngày Đầu Gặp Lại Anh Muốn Cưới Em


Anny nói rõ :
\-Hứa tiểu thư đây là không muốn bồi thường? ba bộ đồ này là chính tay tôi thiết kế, đặc biệt thiết kế riêng cho ba cô gái nhỏ này, giờ thì hay rồi sản phẩm độc quyền do tôi thiết kế lại bị cô làm bẩn.


Mấy tiểu bạch liên được dịp xì xào:
   Người thứ nhất: Là đồ do chính tay cô ấy thiết kế đó, không rẻ đâu, có mấy ai được mặc đồ do chính Anny thiết kế chứ.


   Người thứ hai: Không rẻ đâu, tôi khó khăn lắm mới lấy được một cái váy mà cũng chỉ là loại trung (không có khả năng mua hàng cao cấp).

Mà mấy cô nghe gì không là hàng độc quyền đó.


    Người thứ ba: Chẳng phải nói hàng độc quyền chỉ có một thôi sao, nhiều nhất là chỉ có ba bộ.

Nói ra ba cô gái kia cũng thực may mắn a!
    Người thứ tư: Tôi cũng muốn mặc.

Tôi dám chắc với mấy cô Hứa Di không đủ khả năng mà đền đâu.

Ha ha...!
     Sợ mình bị mất mặt nên Hứa Di làm liều mà đồng ý.

Anny cười hài lòng:
\-Tôi thấy Hứa tiểu thư cũng là người hiểu chuyện, nên hôm nay tôi sẽ giảm giá cho cô 50% vậy.

Coi như làm quen, sẵn hòa giải luôn bất đồng nãy giờ.


    Hứa Di thở phào nhẹ nhõm.



     Anny giơ lên một ngón tay, mọi người hùa nhau đoán: 10 triệu, 100 triệu.

Anny đều lắc đầu,cô nói:
\-10.000 USD.


     Hứa Di  kinh ngạc:
\-Không thể nào.


Anny thản nhiên:
\-Đây là con số rất phù hợp, Hứa tiểu thư còn là người đầu tiên tôi giảm nhiều như vậy đó.

Tôi sẽ nhờ trợ lí gửi tài khoản cho cô.

Nếu không đủ khả năng thì cô có thể trả từ từ, tôi không ngại đâu.

Còn bây giờ chúng tôi có việc cần tuyên bố.

Nếu cô không tin có thể hỏi thử những người khác, con số sẽ không thấp hơn đâu.


   Hứa Di hôm nay đúng là thảm còn hơn cái thảm.


 
Cả gia đình di chuyển đến sân khấu.

Nơi đó cha Cao và Mẹ Cao  đang chờ.

Ba Cao nắm tay con trai mình, còn mẹ Cao thì cầm lấy tay cô con dâu.

Hai vợ chồng già đặt tay hai vợ chồng trẻ lại với nhau.

Tinh Anh nắm lấy tay An Thiên.

Cùng lúc đó cha Cao cùng mẹ Cao cũng lần lượt tuyên bố :
\-Hôm nay dưới sự chứng kiến của mọi người tôi cũng nói luôn.

An Thiên là vị hôn thê của con trai tôi-Cao Tinh Anh.

Vốn là mấy đứa nhỏ không muốn tuyên bố sớm nhưng tôi thiết nghĩ nếu không nói thì không chừng con dâu tôi lại bị những người có mắt như mù làm hại nó.

Nếu thông minh thì các vị cũng nên hiểu ý của tôi.

Còn mà cố ý không hiểu, làm ra những chuyện ngu ngốc thì nhà họ Cao của tôi cũng không ngại cho kẻ đó hiểu ra đâu.


      Thực chất họ đã rất chừng mực rồi.

Không nói là con dâu mà thay bằng vị hôn thê để An Thiên dễ dàng thích nghi và dễ thực hiện kế hoạch hơn.


Vừa để người ngoài không làm hại, vừa giảm lượng rắc rối bên người cô.

Tất cả mọi việc cũng đã được suy nghĩ chu toàn hết cả rồi.


   Một đám nhà báo phía dưới nháo nhào ghi lại tin hot nay.

Xác định tin này sẽ đứng trang nhất.


   Ở lại không lâu thì ai về nhà nấy.

Người nào có nhiệm vụ đưa đón thì cứ làm.

Còn bây giờ thì nên quay lại với cặp vợ chồng nào!
    Từ lúc lên xe tới giờ An Thiên cứ bày ra vẻ mặt suy tư, không buồn không vui lại chẳng nói gì.

Tinh Anh hỏi:
\-Em không vui? Hay là em không muốn công bố sớm như vậy.....!
An Thiên giật mình, gấp gáp phủ định:
\-Không, không phải, em rất vui, hạnh phúc là đằng khác....Nhưng mà có một chuyện em vẫn đang suy nghĩ.


\-(Lắng nghe)
\-Trần Hào, với tính cách của ông ta thì không thể nào mà không cắt xén tiền của công ty, ít nhất thì công ty chắc cũng phải có biến động.

Nhưng theo điều tra công ty chẳng những không gặp chuyện gì mà hàng năm còn có một khoản đầu tư vô danh nào đó trợ giúp.

Qúa khó hiểu, chỉ còn một khả năng....!
   Hai vợ chồng đồng thanh: Có người đứng phía sau giúp đỡ
  Nhưng là ai? vì mục đích gì thì chưa thể biết được.


 Tinh Anh dịu dàng xoa đầu vợ, anh an ủi:
\-Em đừng suy nghĩ nữa, việc gì đến cũng sẽ đến.

Huống chi em còn có anh giúp, phải không nào? Cho dù trời có sập anh cũng cùng em đỡ.



   An Thiên vui vẻ nở nụ cười,:
\-Thương anh quá đi!
 Tinh Anh nói với giọng tà mị:
\-Vậy thì vợ phải thưởng cho chồng rồi!
\-Anh, ngày càng lưu manh!
    Cùng lúc này một cuộc điện thoại gọi đến.

Kéo dài cũng chỉ hai phút, lời cuối là chào tạm biệt:
\-Bye bye, tuần sau gặp.


     Tinh Anh chú ý :
\-Là bạn? Gọi có việc gì sao?
\-Ừm là bạn quen lúc du học.

Cũng không có việc gì.

Tuần sau em cho anh một bất ngờ lớn.


\-Bất ngờ?  Vợ nói anh nghe xem nào
\-Đã gọi là bất ngờ vậy mà còn kêu em nói? Từ giờ đến tuần sau không cho anh hỏi nữa.


    Định hỏi vợ là nam hay nữ nhưng lời đã tới miệng đành phải nuốt lại -  để vợ nghỉ ngơi là điều quan trọng nhất bây giờ.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận