Khán phòng lớp tự học.
Bốn phía đều là thanh âm nhỏ giọng thảo luận vấn đề học tập, hoàn cảnh này tự mang hiệu quả thôi miên, hơn nữa thuốc cảm cúm bắt đầu phát huy hiệu lực. Tạ Phỉ vừa mới cầm bút viết được hai hàng chữ, đã bắt đầu dùng đầu chiếm đoạt sách bài tập.
Bên tai truyền tiếng bút viết sàn sạt cực kỳ có quy luật, là Cố Phương Yến đang giải toán. Lý trí nói cho Tạ Phỉ, học bá (học sinh giỏi) đều đang nỗ lực, mày không nên lấy cảm mạo làm cái cớ để lười biếng. Mục tiêu của mày là đánh bại Cố Phương Yến, trở thành người đàn ông đứng đầu khối cơ mà. Nhưng hiện thực lại quá tàn khốc, Tạ Phỉ thật sự buồn ngủ đến mơ màng, hai mi mắt trên dưới đều đã đánh vào nhau.
Trong đầu cậu nhảy ra một thiên thần, một ác quỷ. Thiên thần nói ngủ đi ngủ đi, trước tiên phải nghỉ ngơi dưỡng sức, tích lũy đầy đủ. Chờ thời kho cơ chín muồi dùng một chân đá văng Cố Phương Yến. Ác quỷ đồng tình nói đúng vậy, đúng vậy.
Vì thế Tạ Phỉ yên tâm thoải mái hạ quyết định, ai biết lúc này di động lại bắt đầu chấn động điên cuồng. Không chỉ làm phiền chính mình còn quấy nhiễu con dân, Tạ Phỉ không thể không lấy nó ra từ trong túi.
Màn hình sáng lên, tin nhắn chạy chạy quét qua liên tục —— không hiểu có ai kéo cậu vào một nhóm WeChat.
Tạ Phỉ điều chỉnh thông báo WeChat thành im lặng, sau đó mới nhấn vào. Là lớp trưởng tạo nhóm, Tạ Phỉ kéo một đoạn dài lịch sử trò chuyện mới phát hiện bọn họ đang nói tới thi đấu bóng rổ.
“Cậu…” Tạ Phỉ ngẩng đầu, “Trường của các…” mấy chữ vừa buột miệng chuẩn bị thốt ra, sau khi thấy mặt Cố Phương Yến đành im lặng nhịn xuống, sửa miệng hỏi: “Trường của bọn mình còn có hạng mục thi đấu bóng rổ?”
Cố Phương Yến “Ừ” một tiếng.
“Lớp các cậu cũng đã gửi thông báo rồi?” Hạ Lộ thò qua nói chuyện, “Tiểu Tạ, để tớ nói cho mà nghe, trường bọn mình không chỉ có có thi đấu bóng rổ, còn có bóng đá, bóng bàn, thi diễn thuyết tiếng Anh, thiết kế đồng phục lớp, dựng phim ngắn, thậm chí còn có cả thi nấu lẩu.”
“Mấy cái trước trước tớ đều hiểu, nhưng cái thi nấu lẩu cuối cùng là cái quỷ gì thế?” Tạ Phỉ kinh ngạc hỏi.
“Trường của bọn mình có một câu lạc bộ lẩu, mùa đông năm trước có tổ chức bình xét thi đấu.” Hạ Lộ tiếc nuối lắc đầu, “Đáng tiếc tớ đến chậm một bước, chỉ nếm được hai miếng.”
Tạ Phỉ không khỏi cảm khái: “Hoạt động ngoài giờ của các cậu thật phong phú.”
“Đặc sắc của Nhất Trung!” Hạ Lộ giơ ngón tay cái lên, chẳng qua sau đó lại nhún vai một cái: “Cũng chỉ có học kỳ 1 còn có nhiều hoạt động, sang học kỳ 2 tất cả đều là học học học —— Ấy, tới cuối năm còn có một buộc dạ tiệc Tết Nguyên Đán nữa.”
Mặc kệ thế nào, nhờ điểm này, hảo cảm với Nhất Trung của Tạ Phỉ tăng lên rất nhiều.
Cậu đem lực chú ý chuyển dời đến nhóm WeChat, Bàn trước tag cậu hỏi cậu có nguyện ý đánh ở vị trí hậu vệ không. Tạ Phỉ không bài xích những hoạt động lớp kiểu này, nghĩ nghĩ một chút rồi trả lời: “Tớ ném cú ba điểm khá ổn nhưng thể lực chống đỡ không trụ nổi cả trận.”
Có người lập tức nói: “Không có việc gì không có việc gì, lúc đó tớ sẽ vào thay thế cho cậu!”
Mọi người bắt đầu thương lượng xem ai chơi ở vị trí nào, đến khi thống nhất xong xuôi rồi lớp trưởng mới ngoi lên: “Vậy tớ sẽ đặt lịch sân tập luyện trước cho mấy cậu ha.”
Mọi người sôi nổi nói cảm ơn, Tạ Phỉ cũng trả lời phụ hoạ một câu rồi ngẩng đầu lên. Cố Phương Yến lại đang vùi đầu vào sự nghiệp làm đề, Tạ Phỉ lấy bút chọc chọc cánh tay người ta, hỏi: “Anh Cố ơi, cậu có tham gia không?”
“Ừm.” Cố Phương Yến thấp giọng.
Đáy mắt Tạ Phỉ toát ra một chút khiếp sợ.
Cố Phương Yến nhướng mày: “Cậu phản ứng như vậy là có ý gì?”
“Tớ còn cho rằng cậu là loại người có thiết lập tính cách không tham gia bất cứ hoạt động tập thể nào cơ.” Tạ Phỉ cười cười, “Vậy chẳng phải chúng ta có nhiều khả năng gặp mặt rồi sao?”
“Cố ca của bọn tớ chính là MPV* năm ngoái đó! Dẫn bọn tớ đoạt được cúp quán quân!” Đầu Hạ Lộ lại quay qua nhiều chuyện, sau khi tâng bốc xong vẻ mặt trở nên rất là tiếc nuối: “Cậu có đội rồi hả? Vừa nãy ở trong nhóm bọn tớ còn thương lượng có nên thêm cậu vào đội hình hay không đây, cậu ném cú ba điểm quá chuẩn luôn.” Nói xong cậu ta lại nghĩ đến cái gì, “Haizzz” một tiếng, “Cậu đấu cho đội lớp các cậu rồi đúng không?”
(*Most Valuable Player: Là người chơi có thành tích tốt nhất cũng là người gọi như là cân team.)
“Có thể thi đấu cho lớp khác cũng được nữa hả?” Tạ Phỉ hỏi lại.
“Quy định không cứng nhắc đâu, cũng không phải mỗi lớp đều cần phải tham gia mỗi một hoạt động.” Hạ Lộ nói, sau đó lại bắt đầu khoe khoang: “Năm trước có một đội tập hợp từ lớp 11, lớp 12, còn lôi kéo được một người trong đội thi đấu chuyên nghiệp vào nữa. Thế rồi kết quả ra sao —— không phải vẫn bại trận bởi anh Cố của bọn này sao.”
Tạ Phỉ vỗ tay: “Anh Cố thật trâu bò.”
“Cái người trong đội thi đấu chuyên nghiệp được mời tới là Lâm Húc Quân.” Hạ Lộ bổ sung.
Cậu đột nhiên nhắc tới cậu ta làm gì? Nhìn tôi và cậu ta giống như có quan hệ chắc? Vẻ mặt Tạ Phỉ khó hiểu.
Hạ Lộ nghiêm mặt dạy bảo: “Tạ tiểu chủ, cậu phải nhớ cho kỹ, người cậu thích chính là Hoàng Thượng của bọn tớ, không thể chạy đi thích thêm những Alpha loạn thất bát tao (hỗn loạn) khác… ”
Cố Phương Yến hơi nâng mắt, lên tiếng cắt ngang: “Hạ Lộ.”
“Có nô tài.”
“Làm đề của cậu đi.” Giọng Cố Phương Yến lạnh lùng.
Đại thái giám Hạ Lộ sờ sờ cái mũi, đáp một câu “Dạ”, quay đầu về.
Tạ Phỉ xem như đã hiểu rõ nguyên nhân, nghẹn cười nói: “Tớ không có chạy đi thích Lâm Húc Quân, cũng không cảm thấy hứng thú với loại hình như cậu ta.”
Qua vài giây, trên màn hình di động của Tạ Phỉ nhảy ra một cái thông báo mới, đến từ Hạ Lộ, cậu ta bảo: “Tiểu Tạ, tớ thật sự rất xem trọng cậu, tớ cảm giác được rằng anh Cố cũng có cảm tình khá tốt với cậu.”
Tạ Phỉ chửi thầm: nói vậy chắc là mắt cậu mù rồi, số câu Cố Phương Yến đáp lại lời tôi gộp lại còn không nhiều bằng số câu vừa rồi cậu nói với tôi, đến bây giờ ngay cả số WeChat cũng chưa trao đổi, quan hệ đại khái chỉ tốt hơn một chút so với lúc mới quen. Bất quá xuất phát từ lễ phép, Tạ Phit vẫn gửi một cái icon trả lời, bày tỏ lòng biết ơn.
Tan học về đến nhà, Tạ Phỉ theo thường lệ đi vòng quanh máy quét rác, sau đó mở nước ấm ra đi tắm rồi uống thuốc ngủ.
Một đêm qua đi vừa hạ sốt, cảm cúm cũng giảm bớt bảy tám phần.
Năng lực hành động của lớp trưởng lớp Tạ Phỉ bọn họ mạnh mẽ như sấm rền gió cuốn, ngày hôm qua mới bảo đi đặt lịch sân luyện lập, ngày hôm sau đã có kết quả rồi. Có điều thời gian sau khi bọn họ học xong rất có hạn, cũng chỉ có tiết thể dục và tiết hoạt động mỗi buổi chiều là có thể luyện tập một chút.
Kết quả còn rất khả quan. Sau vài lần thi đấu nội bộ lớp, người đang tạm dẫn đầu chính là Bàn trước của Tạ Phỉ. Cậu ta tên Khương Thụ, là một Beta. Bọn họ lại hẹn thi đấu cùng với lớp của Cố Phương Yến một chút, bởi vì hai lớp có tiết thể dục được xếp chung.
Ngày hôm nay trời đổ mưa, tiết thể dục đổi thành tự do hoạt động trong nhà, mọi người trong lớp còn đang chán đến lảo đảo xiêu vẹo, nào là nói chuyện phiếm rồi chơi game. Vừa nghe thấy tin tức này, tất cả đều phấn chấn.
Cuộc thi đấu bóng rổ năm ngoái, tình cảnh Cố Phương Yến dẫn đội bóng của lớp 1 đánh bại cả đội mời được Giáo bá bên đội bóng rổ chuyên nghiệp rõ ràng ngay trước mắt, gần như tất cả mọi người ở đấy đều vỗ tay hoan hô. Tốp năm tốp ba rời khỏi phòng học, cùng tràn đến sân bóng rổ trong nhà, còn tích cực hơn cả mấy người chơi bóng bọn họ.
Nhìn thấy một màn này, Khương Thụ mang tin tức tới không ngăn nổi run rẩy khóe miệng. “Đáng lẽ tớ nên trộm nói trên nhóm Wechat thôi, đỡ có nhiều người chạy tới xem rồi cổ vũ cho Cố Phương Yến, chúng ta chỉ có thể bị hắt hủi vài phần.”
“Đối mặt với hiện thực đi anh Khương, đây là cái thế giới chỉ nhìn khuôn mặt mà sống.” Tạ Phỉ vỗ vỗ bả vai an ủi cậu ta.
“Haizz, sao tớ lại có thể quên mất, cậu cũng thích Cố Phương Yến cơ chứ.” Khương Thụ tức giận bĩu môi, tiếp theo ý vị sâu sa nói với Tạ Phỉ: “Tiểu Tạ, lát nữa đối diện hắn, ngàn vạn lần không thể mềm lòng, càng không thể nhường, nghe thấy không?”
Tạ Phỉ chỉ “Ừ” một tiếng, cùng đội ngũ lớn ra khỏi phòng học.
Ai ngờ Cố Phương Yến căn bản không có tới, sân bóng rổ tức khắc ngập tràn tiếng kêu rên đầy trời.
Có người theo nguyên tắc “Cũng đã tới rồi”, tìm vị trí ngồi xuống, có người lại cảm thấy không thú vị, lập tức bỏ đi. Còn một ít những người khác lại kéo tay bạn mình bảo: “Giáo thảo không đến thì kệ đi, được xem con trai yêu quý của chúng ta chơi bóng là hạnh phúc lắm rồi!”
Nói xong còn hô to tên Tạ Phỉ, khi cậu nhìn qua liền giơ tay thả tim liên tục.
Tạ Phỉ chắp hai tay hướng về phía đám nữ sinh kia: “Cảm ơn các chị em gái, lần này không cần đưa sữa trái cây Vượng tử và nước dừa nữa đâu.”
“Vậy cậu muốn uống gì?” Các nữ sinh hỏi.
Tạ Phỉ đã quen với mọi người trong lớp, không khách khí nữa —— Nông Phu Sơn Tuyền, “Cũng không cần quá nhiều đâu, chín, mười chai là đủ rồi.”
Các nữ sinh: “Được được được, mua cho các cậu cả một thùng luôn!”
Bọn họ ở ngoài sân làm nóng người một chút. Omega có thiên phú vận động tốt như Tạ Phỉ không nhiều lắm, tổng cộng cả hai đội, cũng chỉ có mỗi mình cậu. Tạ Phỉ trái lại không hề cảm thấy không được tự nhiên, giãn cơ làm nóng người xong liền đi nhặt một quả bóng, tìm cảm giác ném rổ.
Ngay sau đó trận đấu liền bắt đầu.
Người lớp 1 biết Tạ Phỉ ném cú ba điểm rất chuẩn, sắp xếp để Hạ Lộ phòng thủ cậu. Vẻ mặt Hạ Lộ đầy tự tin, nhưng thân thể Tạ Phỉ linh hoạt, xoay mấy vòng đã vượt qua người, đón bóng, lên rổ một cách lưu loát.
Quả bóng vẽ ra ở không trung một đường cong gần như hoàn mỹ, rơi xuống đất vang lên âm thanh vang dội. Con số trên bảng tỉ số thay đổi, Tạ Phỉ quay qua nhìn Hạ Lộ huýt sáo một cái.
“Tạ Tiểu Phỉ cậu thật là một chút mặt mũi đều không cho tớ!” Hạ Lộ hừ cười nói.
Tạ Phỉ nhún nhún vai: “Thi đấu quan trọng nhất, quan hệ bạn bè xếp thứ hai.”
Trận bóng tiếp tục.
Thời gian một tiết học vốn không đủ để đánh một trận thi đấu bình thường, hơn nữa còn trì hoãn mất một lúc, tiết học này chỉ đủ đấu hai hiệp. Tạ Phỉ đánh xong hiệp đầu tiên, để một bạn học khác thay thế vào sân, ngồi ở bên cạnh uống nước nhìn bọn họ chơi.
Không bao lâu sau thì hiệp hai bắt đầu, Hạ Lộ cũng ra khỏi sân. Cậu ta đến ngồi bên cạnh Tạ Phỉ, nhận lấy nước của lớp bọn họ đưa qua vặn ra, mới vừa uống một ngụm, đột nhiên nghe thấy tiếng quần chúng vây xem trở nên có chút nhiệt tình hẳn, đang nói đến Cố Phương Yến.
Hạ Lộ nhìn về phía cửa, cậu ta không quá tin rằng Cố Phương Yến sẽ tới sân bóng rổ vào lúc này, kết quả ngụm nước trong miệng bị phun ra: “Đậu má anh Cố thật tới kìa!” Ngay sau đó, cái mông người này bật khỏi ghế nhanh như bị lửa đốt.
“Anh Cố anh Cố, chơi không, chơi bóng không!”
Một tay Cố Phương Yến cầm ô, sơ mi trắng càng làm cho hắn toát ra vẻ lãnh đạm, ánh mắt trầm tĩnh quét về phía sân bóng trong nhà, dừng lại trên người Tạ Phỉ đang giơ tay chào hắn một chút, sau đó “ừm” một tiếng.
Trên sân, lớp 1 chạy tán loạn thay đổi người, không ít quần chúng vây xem đem ánh mắt nhìn về phía Tạ Phỉ, Hạ Lộ chạy tới thúc giục cậu: “Cậu còn không lên đi, cậu còn không mau vào sân, tại sao lúc này mà có thể ngồi im trên ghế không vào sân nhanh đi!”
“Tớ ——” Tạ Phỉ mới vừa nói ra một chữ, đã thấy Khương Thụ chạy tới, vươn tay highfive với cậu một cái, dùng ngôn ngữ ánh mắt giao lưu với nhau: “Mau đi mau đi.”
Tạ Phỉ: “……”
Gần như là cậu bị hai người kia đẩy vào sân, dở khóc dở cười trở lại vị trí.
Không khí trong sân bóng rổ hừng hực lửa nóng, một ít người lớp khác nghe tiếng gió chạy lại đây, kích động lấy điện thoại ra ghi hình.
Vài lần giao phong, bóng bị lớp 10 cướp được, truyền cho Tạ Phỉ.
Cố Phương Yến ở cách đó không xa chuẩn bị cướp bóng.
Bỗng nhiên, Hạ Lộ ở bên cạnh hô to: “Tạ Tiểu Phỉ, hiện tại còn thi đấu quan trọng nhất, quan hệ xếp thứ hai sao?”
“Đương nhiên.” Tạ Phỉ cười cười.
Khả năng có thể mang bóng vượt qua được Cố Phương Yến không cao, Tạ Phỉ nhanh chóng quyết định chuyền bóng đi. Cậu và bạn cùng lớp đã sớm chơi có ăn ý, giây tiếp theo một người né được phòng thủ của đội đối phương, cầu lại được truyền về tay cậu.
Lúc này Cố Phương Yến cách Tạ Phỉ khá xa, Tạ Phỉ giơ tay ném bóng, cú ném ba điểm.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Phương Yến: Tôi đây có phải nên vỗ tay khen ngợi cậu.
Kiến thức về bóng rổ mà tôi có đều đến từ 《Kuroko – Tuyển thủ vô hình》, cho nên viết ra có khả năng tương đối kỳ ảo.