Ngày Đầu Tiên Chuyển Trường Đã Tỏ Tình Với Hotboy Trường Có Phải Hơi Sai Sai

Mấy người thương lượng một lúc, cuối cùng quyết định đi ăn mì nấu lẩu hoa.

Bây giờ đã qua thời gian cao điểm buổi trưa, đến cửa hàng không cần chờ chỗ, bọn họ tổng cộng có năm người, bà chủ xếp cho cái bàn rất là to.Tạ Phỉ vừa vào cửa liền nằm sấp xuống. Vị trí của cậu vừa lúc đúng ngay phía dưới gió điều hòa, gió lạnh thổi trúng đỉnh đầu làm đám tóc ngắn bay lên lắc lư trái phải.

“Đờ mờ đờ mờ, buổi trưa hẹn chơi bóng trước lúc ăn cơm, về sau ai còn dám lại hẹn luyện đấu kiểu này nữa, tớ sẽ là người đầu tiên đánh cho một trận.” Cậu chống cằm xuống mặt bàn, giọng điệu mềm nhũn tỏ ra hung ác.

Trước tiết học cuối cùng cậu đã ăn vài thứ lót bụng, cho nên mới đầu thì không cảm thấy gì, nhưng sau khi chơi bóng xong, lực chú ý không còn tập trung ở trên sân bóng nữa, cơn đói lúc này tức khắc trồi lên, đói đến mức tay chân nhũn hết cả ra, bước đi cũng loạng choạng. Đi một đường từ sân bóng rổ trường học đến tiệm cơm phía đối diện, Tạ Phỉ cảm thấy mình hoàn toàn biến thành một con cá mắm dính vào nồi không cách nào nhúc nhích nổi.

Cố Phương Yến đưa thực đơn cho cậu, Tạ Phỉ phản ứng cực kỳ chậm rãi.

Hạ Lộ tựa lưng vào ghế ngồi, ôm cánh tay cười lạnh: “Đội của Lâm Húc Quân chính là tán đội, chỉ có thể tập hợp lại vào sau giờ học hoặc tiết hoạt động buổi chiều thôi.”

“Người này, thật sự là rất mạnh. Tớ hy vọng rằng lớp tớ không phải đối đầu bọn họ ngay từ đầu.” Tạ Phỉ cầm lấy bút bắt đầu chọn thực đơn, nhỏ giọng nói, “Thua ngay ở vòng đầu tiên cũng quá khó coi rồi.”

“Nếu là đối đầu cùng bọn tớ thì sao?” Hạ Lộ hỏi.

Tạ Phỉ cười cười: “Đối phó với các cậu thì tớ còn có thể suy nghĩ một vài kế sách, tuy rằng hành động có hơi xấu hổ một tí, nhưng vẫn có khả năng có thể thắng được các cậu.”

“Chẳng hạn như sắc dụ sao?” Đoạn Nhất Minh hỏi.

“Phốc ——” Vưu Sâm ngồi đối diện vừa lúc mới uống một ngụm nước ô mai của quán đưa, không khỏi bị nghẹn, phun ra một ngụm nước.

Cách thời gian đến trận đấu bóng rổ ở Nhất Trung cũng không lâu, đảo mắt đã đến ngày đấu vòng loại. Tổng cộng có 16 đội báo danh tham gia, vòng thứ nhất là 16 đội chọn ra 8 tiến vào vòng trong.

Lớp trưởng lớp 10 và uỷ viên tuyên truyền bận rộn mất một thời gian, liên hệ cửa hàng đặt quần áo bóng rổ cho đội, cũng nhận được trong cùng ngày.

Tạ Phỉ tới nhà vệ sinh thử một chút, hiện tại ngồi ở bệ cửa sổ trong phòng học, đung đưa chân trả lời WeChat.

Cậu đã được chứng kiến và trải nghiệm đầy đủ cái gì gọi là “Duyên, tuyệt không thể tả”.

Sau ngày hôm đấy, cậu và Vưu Sâm thế mà lại trở thành bạn cơm cố định của đám người Cố Phương Yến. Nguyên nhân bên ngoài thì bảo là nhiều người mới náo nhiệt, nhưng Tạ Phỉ cảm thấy nguyên nhân sâu xa bên trong chính là —— Đoạn Nhất Minh muốn theo đuổi Vưu Sâm.

Người này sau khi bị Vưu Sâm cho một ngụm ‘thiên nữ tán hoa’ (ý chỉ lúc Vưu Sâm phun một ngụm nước) rửa mặt xong, không chỉ có không có sinh ra ghét bỏ, ngược lại còn sinh ra hảo cảm, cho nên mới nói, duyên, tuyệt không thể tả. Mấu chốt là Cố Phương Yến còn đồng ý với chuyện này, xem ra cho dù là băng sơn, cũng rất biết suy nghĩ vì bạn bè.

Bọn họ rất tự nhiên mà tạo một group WeChat, lúc này, Vưu Sâm đang ở bên trong hỏi trưa nay ăn cái gì.

Không hổ là triết học gia, mới sáng sớm liền bắt đầu tự hỏi vấn đề nhân sinh.

Tạ Phỉ thuận tay trả lời: “Ăn lẩu?”


Vưu Sâm: “Hầy, mỗi lần cậu ăn lẩu xong đều bị tiêu chảy, đến lúc thi đấu đang trong trận bị đau bụng, chẳng phải là quá tổn hại sao.”

“Cũng không phải mỗi lần đều bị.” Tạ Phỉ phản bác, nghĩ nghĩ, lại gửi thêm một tin: “Vẫn là thôi đi.”

Đoạn Nhất Minh nói trong nhóm rằng cậu ta ăn gì cũng được hết, sau đó hỏi Tạ Phỉ lớp bọn cậu rút thăm được đội nào, khi nào đấu.

Lời này của cậu ta mới vừa gửi tới, trước cửa lớp 10 truyền đến tiếng la: “Lão Khương đã trở lại! Rút thăm kết thúc!”

“Lớp chúng ta đấu cùng lớp nào?” Trong phòng học lập tức sôi trào.

“Tay đừng quá thối, đừng có ngay từ đầu đã phải đối đầu với hai cái đội kỳ cựu kia đấy!”

“Cũng đừng là đội mở màn, phải lên sàn đầu tiên nha!”

Ban tổ chức thi đấu bóng rổ ở Nhất Trung đặc biệt không phải người, vì để cho kích thích, rút thăm vào cùng ngày khai mạc, rút thăm xong liền bắt đầu thi đấu. Hai đội nào mà rút được phiếu phải lên sàn đầu tiên, quả thực là xui xẻo tột cùng, cho nên một giây chưa thấy kết quả, mọi người đều lo lắng đề phòng.

“Người được thần may mắn phù hộ, thế nào cũng sẽ không gặp khó khăn cỡ địa ngục ngay vòng loại đầu tiên đâu!” Khương Thụ tươi cười xuất hiện ở cửa, múa may phiếu rút thăm trong tay lớn tiếng nói, “Rút được lớp 13! Lớp 11/13! Trận đầu tổ C, chiều nay bắt đầu!”

Đám người vang lên một mảnh tiếng hoan hô.

Tạ Phỉ nâng điện thoại, lại cúi thấp đầu xuống, đánh chữ: “Là lớp 11/13, buổi chiều thi đấu.” Sau đó hỏi: “Bọn họ chơi có giỏi không? ”

“Đội lớp họ thi đấu để giải trí thôi, là loại hữu nghị quan trọng nhất, thi đấu xếp thứ hai á.” Hạ Lộ giải thích.

“Các cậu thì sao?” Tạ Phỉ hỏi.

Hạ Lộ: “Hầy, anh Cố đi rút thăm, còn chưa có cho bọn tớ biết kết quả.”

Giây tiếp theo, thấy được Cố Phương Yến trả lời. hình đại diện là một mảnh đen nhánh, hắn nói: “Lớp 12/1, 8 giờ 30 bắt đầu.”

Sau đó thêm hai từ: “Buổi sáng.”

Vị này rút được trận đầu của tổ A.

Trong nhóm an tĩnh vài giây, sau đó xuất hiện một chuỗi dài dấu ba chấm.

Tạ Phỉ gõ liên tiếp chữ “Ha ha ha ha”: “Anh Cố à cậu cũng đen quá mức rồi!


Cố Phương Yến: “.”

Tạ Phỉ: “Ha ha ha ha ha ha ha ha hức!”

Cậu điên cuồng mà cười nhạo, ngồi trên bệ cửa sổ cười đến thở không ra hơi, thiếu chút nữa cười lăn lộn, cuối cùng vẫn là Khương Thụ lại, đỡ cậu trở lại mặt đất.

Không bao lâu, phần lớn người xuất phát tới sân bóng rổ. Tạ Phỉ đào ra một gói khoai lát cùng một hộp bắp rang từ núi đồ ăn vặt cậu mua ở căng tin, hòa cùng với dòng người.

Mấy người bọn họ phải tham gia thi đấu nên ngồi ở hàng thứ nhất. Vị trí này, lướt qua lối đi trước lan can, hơi ngả người về phía trước một chút là có thể chào hỏi với người phía dưới.

Vài phút sau, hai đội thi đấu trận đầu đầu đều tới rồi.

Trang phục của đội bóng lớp 1 là màu đen trắng, kiểu dáng và thiết kế đều tương đối đơn giản, nhưng cái tên Cố Phương Yến này, tự mang bộ lọc và hiệu ứng đặc biệt, cánh tay và bắp chân với kết cấu rõ ràng không hề giữ lại mà lộ ở bên ngoài, lại miễn cưỡng sinh ra một luồng… hương vị lạnh lẽo.

Hắn mặc áo số 1, tên lớp in ở mặt trên cũng là số 1, còn đứng đặc biệt thẳng, làmTạ Phỉ cảm thấy người này có dã tâm lớn vô cùng.

Vừa lúc Cố Phương Yến đi ngang qua khán đài phía dưới chỗ Tạ Phỉ, Tạ Phỉ trong lòng vừa động, đứng dậy đi về phía trước vài bước, ghé vào lan can, khuôn mặt lao xuống hô lên:

“Anh Cố.”

Nhưng Cố Phương Yến tựa hồ như không nghe thấy.

Tạ Phỉ nâng tay lên, ở trước mặt làm cái loa, tăng cao âm lượng: “Em trai à ——” [1]

Lần này, Cố Phương Yến hướng Tạ Phỉ gật đầu một cái.

Mấy ngày nay tiến hành thi đấu bóng rổ, đương nhiên là toàn trường được nghỉ. Vì không yêu cầu phải mặc đồng phục thống nhất của trường, cho nên liếc mắt nhìn lại liền thấy trên khán đài rực rỡ sắc màu. Nam sinh gọi hắn mặc một cái áo ngắn tay màu đen, đằng trước thêu một ngôi sao màu bạc, trên cổ treo một chiếc nhẫn, hướng hắn cười đến rực rỡ long lanh.

Cố Phương Yến nhìn Tạ Phỉ vài giây, đi qua hỏi cậu: “Làm sao vậy?”

“Âu hoàng chúc phúc cho cậu.” Đôi tay Tạ Phỉ múa quay cuồng, hai tay chạm nhau đẩy ra, làm một động tác “Đưa”.

“Vậy cũng thật cảm tạ.” Cố Phương Yến nhướng mày, nhẹ giọng nói.

Thi đấu rất mau liền bắt đầu.


Đây là lần đầu tiên Tạ Phỉ lấy góc độ người xem quan sát Cố Phương Yến chơi bóng. Hắn là chủ lực của đội lớp bọn họ, chiến thuật lập ra đều quay xung quanh hắn, số điểm một mình hắn bắt được vượt quá một nửa số điểm của toàn đội.

Chơi đến thực ác liệt, nhưng cũng rất tuấn tú.

Chạy chỗ chuyển bóng, nhảy lấy đà ném rổ, từ đầu ngón tay đến chân, không có đường cong nào không thể dùng từ hoàn mỹ để hình dung, ngẫu nhiên vạt áo bị vén lên, mấy khối cơ bụng đáng chú ý dị thường.

Lúc ngửa đầu lau mồ hôi, hầu kết hoạt động trên dưới, còn đặc biệt gợi cảm.

Người trên khán đài cũng đặc biệt điên cuồng.

Tạ Phỉ huýt sáo một tiếng, thứ làm cậu cảm thấy hứng thú nhất vẫn là ánh mắt Cố Phương Yến, lạnh lùng ung dung, thảy để không thèm để vào mắt.

Ánh mắt cậu đuổi theo Cố Phương Yến chạy một trận, nói khẽ với Khương Thụ: “Alpha bọn họ, dáng người thật là trời sinh ưu thế, Omega và Beta tụi mình cho dù luyện 800 năm, cũng luyện không ra được hiệu quả như thế kia.”

Khương Thụ làm ra vẻ mặt không thể tưởng tượng quay đầu lại: “…… cậu ở chỗ này nhìn nửa ngày, thế mà chỉ cho ra cái kết quả hiển nhiên này?”

“Bằng không thì sao?” Tạ Phỉ hỏi lại.

“Tớ cho rằng cậu sẽ giống như bọn họ vậy.” Khương Thụ nhún nhún vai.

Tạ Phỉ mờ mịt: “A?”

Khương Thụ hất cằm về hướng nào đó: “Hận không thể móc ra gậy tiếp ứng, gọi call* cho Cố Phương Yến.” (ngôn ngữ mạng, ý chỉ cổ vũ cho ai đó)

Tạ Phỉ quay đầu nhìn qua. Kỳ thật không chỉ có hướng kia, trên khán đài có rất nhiều Omega cùng Beta, bất luận là các chị gái hay em gái, thậm chí còn có cả các anh trai em trai, đều phá lệ kích động.

Có người còn cầm loa rống lớn tớ yêu cậu.

“Không thua kém tớ chút nào.” Tạ Phỉ “Chậc” một tiếng.

“Nhưng cậu có thể trở thành người đặc biệt nhất trong đám bọn họ.” Khương Thụ bắt chéo chân cười hừ hừ.

Tạ Phỉ cân nhắc lời này một chút, chân thành mà bắt lấy tay Khương Thụ, quơ lên quơ xuống: “Cảm ơn cậu đã khen tớ lớn lên đẹp trai.”

Có anh đẹp trai ở trên sân bóng, thời gian đều sẽ trôi qua rất mau, trận đấu đầu tiên lấy kết quả chênh lệch điểm số cách xa mà chấm dứt, đội thắng tất nhiên là đội lớp 11/1.

Cách thời gian bắt đầu trận đấu thứ hai còn một ít thời gian, Tạ Phỉ đi mua nước.

Người đi ra ngoài rất nhiều, Tạ Phỉ không muốn chen cùng đám người kia nên vòng một vòng, đi về phía phòng nghỉ của tuyển thủ bên kia, định mượn đường bên đó.

Nơi này rất yên tĩnh, đi được một nửa, liền thấy Hạ Lộ.

Trong tay Hạ Lộ cầm hai chai nước, đứng ở cửa phòng nghỉ của bọn họ, vẻ mặt tựa hồ có chút do dự, nhưng sau khi dư quang mạnh mẽ thoáng nhìn thấy Tạ Phỉ, lập tức chạy như điên lại.


“Tạ Tiểu Phỉ, cậu tới vừa lúc… Ôi chao tại sao cậu không mang theo cái gì hết vậy?” Vẻ mặt Hạ Lộ biến hóa liên tục, giọng điệu lên xuống phập phồng, vừa nói vừa đưa chai nước vào tay cậu.

“Được rồi, được rồi, tới là tốt rồi. Nhanh lên, cầm lấy, đi vào đưa cho anh Cố đi.”

“Hả?” Tạ Phỉ chẳng hiểu mô tê gì…

“Phòng nghỉ của lớp bọn tớ kia kìa, cậu mau qua đó đi, tớ có chút việc nên đi trước ha!” Hạ Lộ nói xong liền đi, nhanh như chớp người đã không thấy tăm hơi.

“……”

Còn có mỗi cái việc phải tiến vào cửa thôi cũng còn cần để mình làm?

Vẻ mặt Tạ Phỉ phức tạp, nhưng Hạ Lộ đã chạy mất bóng, cậu chỉ có thể nhận mệnh.

Đi vài bước liền đến phòng nghỉ lớp 1.

Cửa mở ra, Tạ Phỉ đang muốn cất bước đi thẳng vào trong, vừa ngẩng đầu, thấy tình hình bên trong, lập tức lùi lại.

Trong hòng nghỉ có hai người, một nam một nữ, một Alpha một Omega, một người là Cố Phương Yến, một người khác Tạ Phỉ không quen.

Nữ Omega đưa lưng về phía Tạ Phỉ, mặt hướng phía Cố Phương Yến.

Nhưng mà Cố Phương Yến bày ra một khuôn mặt lạnh, mím môi không nói, vòng qua cô trực tiếp đi về phía cửa.

Hiện trường tỏ tình?

Khó trách Hạ Lộ muốn chuồn!

Thời khắc này, Tạ Phỉ đặc biệt muốn đánh người.

Trong phòng nghỉ, sau khi Cố Phương Yến cất bước, nữ sinh kia liền quay qua, khuôn mặt đỏ bừng đuổi theo bóng dáng hắn nói: “Cố Phương Yến, tớ thật sự rất thích cậu, thích cậu hai năm! Tớ không cầu mong xa vời gì, nhưng mà, xin cậu có thể hay không——”

Giọng nói đột nhiên im bặt, nữ sinh thấy Tạ Phỉ, vẻ mặt ngạc nhiên.

Tạ Phỉ cảm thấy rất xấu hổ, lại lùi về phía sau một bước, một bên ở trong lòng mắng Hạ Lộ, một bên hơi run run giơ lên hai chai nước trong tay, “Chuyện là… Tớ tới đưa nước.”

Cố Phương Yến “Ừ” một tiếng, lấy đi một chai từ trong tay cậu, ra khỏi cửa phòng nghỉ.

Lúc này Tạ Phỉ mới thấy rõ, trong tay nữ sinh kia cũng là một chai nước.

Tác giả có lời muốn nói:

Tạ Phỉ: Hạ Lộ cậu tận số rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận