Sau nghi thức chào cờ tất cả học sinh trở về lớp học. Lớp Tạ Phỉ có 41 người, ba cái bánh kem chỉ trong chốc lát đã chia hết. Mọi người đi qua đi lại nói câu sinh nhật vui vẻ với Tạ Phỉ, bầu không khí vừa náo nhiệt lại ấm áp. Lớp trưởng và cán bộ lớp bàn bạc tới lúc nghỉ trưa sẽ đi mua quà tặng Tạ Phỉ, nhưng bị cậu cười cự tuyệt.
“Người anh em cậu thật không có nghĩa khí, tại sao mấy ngày nay không nói trước một tiếng vậy hả?” Khương Thụ bò qua, ghé vào bàn Tạ Phỉ vừa ăn bánh kem vừa nói.
“Chẳng phải mỗi năm đều có một ngày sao, có gì đặc biệt đâu mà nói.” Tạ Phỉ không cho là đúng.
“Năm nay cậu thành niên đó!” Khương Thụ kích động, “Tuy rằng mỗi năm đều sẽ trải qua sinh nhật, nhưng lần này là sinh nhật 18 tuổi mà!”
Tạ Phỉ tựa lưng vào ghế ngồi, lắc chân, suy nghĩ một lát rồi nói: “Tớ cảm thấy cũng có gì khác đâu?”
“Khác biệt lớn chứ, để tớ nói cho cậu nghe. Từ hôm nay trở đi, tới tiệm net chính là hợp pháp, mua rượu uống rượu cũng… ”
Đinh linh linh ——
Tiếng chuông vào học bất chợt vang lên, Khương Thụ mới nói được một nửa phải phanh lại, đổi qua nháo nhào tìm sách giáo khoa. Đám người còn đang đùa giỡn trên lối đi nhỏ cũng lập tức nhảy về chỗ ngồi.
Giây tiếp theo, chủ nhiệm lớp Trần Mẫn đi vào. Cô đứng ở trên bục giảng rũ mắt đảo một lượt, thấy hầu hết trên bàn của mọi người đều đặt một miếng bánh kem. Đáy mắt cô phát ra một chút tò mò: “Hôm nay là sinh nhật bạn nào sao?”
Hàng phía trước có một bạn học lớn tiếng trả lời: “Chị Mẫn ơi, hôm nay Tạ Phỉ tròn 18 đó!”
Trần Mẫn cười rộ lên, “Vậy mọi người cùng nhau hát một bài chúc mừng sinh nhật, chúc Tạ Phỉ của chúng ta sinh nhật vui vẻ!”
“Happy birthday to you, Happy birthday to you, Happy birthday, Happy birthday Happy birthday to you…”
Học sinh lớp 11/10 cùng đồng thanh hát to khiến cho toàn bộ khu dạy học đều có thể nghe thấy. Khương Thụ nhân cơ hội nói xong lời nói đang nói dở rồi thuận tiện lấy mũ sinh nhật treo ngoài hộp bánh kem gắn lại, đội lên đầu Tạ Phỉ.
Đây vẫn là lần đầu tiên Tạ Phỉ được trải nghiệm chuyện này, tuy rằng nguyên nhân có chút dở khóc dở cười, nhưng cậu lại cảm thấy rất mới mẻ, cũng rất hạnh phúc.
Chẳng qua sau khi hát xong, mọi người cùng nhau vui vẻ được vài phút. Lúc này Trần Mẫn mới bảo mọi người lấy đề kiểm tra được phát trước lúc thi đấu bóng rổ ra. Trong chốc lát tiếng kêu rên than thở tràn ngập lớp học.
Tạ Phỉ rút ra bài thi mà tiết học này cô sẽ giải. Vừa mở ra đã ngây ngẩn cả người.
—— đề này, cậu chưa làm một chữ nào.
Cũng phải, trước giải thi đấu bóng rổ số lượng đề thi mà giáo viên mỗi môn phát phải nhiều thêm thành chữ số hàng chục. Hôm qua Tạ Phỉ không ngủ trưa, ngồi trong lớp điên cuồng làm bổ sung cũng xong được mấy tờ. Vốn dĩ cậu định tối về sẽ chiến đấu nốt với mấy bài còn lại. Ai ngờ bị nửa ly rượu kia làm cho gục ngã, số bài thi còn lại kia cậu vẫn chưa kịp sờ đến.
Lúc Trần Mẫn giải đề thi có thói quen bất chợt chọn một người lên giải. Sau đó bắt đầu từ người này, những học sinh tiếp theo trong nhóm lần lượt theo thứ tự đứng lên đọc đáp án. Làm như vậy tỉ số học sinh tham gia giải bài và mức độ tập trung đều tương đối cao. Trùng hợp thay, bài thi đầu tiên ngày hôm nay cô gọi tổ Tạ Phỉ là nhóm đầu giải bài.
Tạ Phỉ không chút kinh hoàng, cậu ngẩng đầu nhìn Trần Mẫn trên bục giảng, im lặng không dấu vết đánh mắt đến chồng vở trên bàn giáo viên, sau đó bắt đầu giải đề.
Tốc độ của Tạ Phỉ rất nhanh, mấy câu đầu đều là câu trắc nghiệm. Lúc tới lượt cậu, Tạ Phỉ đã bắt đầu làm bài cổ văn ở trang thứ 2.
Tiết đầu tiên đã hữu kinh vô hiểm mà trôi quá như vậy. Đến tiết kế tiếp Tạ Phỉ vẫn không trốn nổi, nhanh tay làm đuổi mấy đề mà tiết sắp tới sẽ giải. Đang viết viết cậu đột nhiên nhanh trí nảy ra một ý nghĩ: Vì sao không đi hỏi Cố Phương Yến vạn năng kia một chút? Vị em trai này tuy rằng tâm tư khó đoán, nhưng bài thi của cậu ta vừa nhanh vừa chính xác mà!
Vì thế Tạ Phỉ lấy di động mở Wechat ra, chọn khung chat của Cố Phương Yến ở trên cùng thành kính mà đánh chữ:
“Anh trai!”
“Anh Cố thân mến của tớ!”
“Cậu làm đề thi chưa?”
“Nếu làm rồi, có thể cho tớ mượn tham khảo một chút được không!”
Sau khi gửi đi, Tạ Phỉ để điện thoại lên trên bàn học, ghé vào bàn chờ trả lời.
Một phút trôi qua, không có động tĩnh.
Hai phút trôi qua, không có động tĩnh.
Có thể là vì đang trong tiết nên mới không cầm di động, Tạ Phỉ tự nghĩ một lý do cho Cố Phương Yến.
Ba phút sau, mắt Tạ Phỉ sụp xuống, ngủ rồi.
Tới phút thứ năm đột nhiên Tạ Phỉ bừng tỉnh, cầm bút lên tiếp tục làm bài vật lý.
Cách giảng bài tập của giáo viên môn vật lý không phải cùng một phong cách với Trần Mẫn. Thầy đi tương đối nhanh, chẳng quan tâm bọn học sinh ngồi dưới có nghe hay không.
Tạ Phỉ làm ngược lại từ mỗi câu hỏi nhỏ cuối mỗi đề làm lên, mấy câu đơn giản ở đầu đề còn không thèm nhìn, đến lúc đó trực tiếp chọn theo giáo viên là được.
Lại vài phút nữa trôi qua, tiết học cũng kết thúc, mọi người lục tục nghỉ giải lao, màn hình di động gác phía trước của Tạ Phỉ sáng lên. Cậu đưa tay cầm lấy, vừa lúc cũng nhìn thấy đã được Cố Phương Yến trả lời.
Cố chấm câu.: Rồi.
Tạ Phỉ nhanh tay hỏi: “Tiết hôm nay các cậu học đến bài nào rồi?”
Đối phương gửi hình thời khoá biểu lại. Tạ Phỉ ngẩng đầu nhìn chương trình học hôm nay trên bảng đen. Môn thứ hai của cả hai lớp đều là vật lý, chỉ tiếc sau đó đều khác nhau. Tạ Phỉ lấy đề thi của hai môn sau ra, kiểm tra xem làm được đến đâu rồi, sau đó hỏi mượn Cố Phương Yến những bài chưa làm.
Nhưng mà sắp vào học rồi, lớp của bọn cậu cách lớp 1 khá xa, Tạ Phỉ chỉ có thể bảo: “Hết tiết này tớ qua tìm cậu nha?”
Bạn học Cố chấm câu trả lời “ừ” một tiếng.
Người này vẫn là cái dáng vẻ nhàn nhạt không rõ vui buồn đó. Tạ Phỉ lấy tay chọc chọc ảnh avatar đen xì của Cố Phương Yến trên màn hình, bụng thầm nghĩ buổi thể dục giữa giờ vừa phải chạy vừa phải nhảy, thế nào mà vẫn chưa làm tan được khối băng này vậy?
Tiết Vật lý trôi qua thật sự nhanh. Tạ Phỉ vừa nghe giảng vừa ngồi làm bài nên cảm thấy thời gian lao nhanh như tàu bay. Chớp mắt cái đã hết tiết.
Tiếng chuông còn chưa kêu hết Tạ Phỉ đã buông bút, đứng dậy ra khỏi lớp.
Thời tiết hôm nay rất nóng, nhưng cho dù nóng như vậy cũng không ngăn cản được không khí ùa ra cửa khi được nghỉ giải lao của đám học sinh. Tiếng nói chuyện đùa giỡn vui vẻ vang vọng khắp hành lang.
Chỉ là mọi chuyện khác hẳn khi tới đoạn hành lang của lớp 11/1, đây là lớp trọng điểm của trọng điểm, hết tiết cũng chẳng khác gì chưa hết tiết. Chỉ trừ trường hợp đi WC, cơ bản mọi người đều ngồi nguyên tại chỗ.
Tạ Phỉ đi cửa sau vào, cậu nghĩ rằng mình là người đi nhờ vả người ta, không thể bắt Cố Phương Yến mang bài thi đến cho mình được, như vậy thật không phải phép. Vậy nên cậu bỏ qua ý nghĩ nhắn WeChat gọi người ra mà tự kéo cửa đi vào.
Kết quả gặp Đoạn Nhất Minh và Hạ Lộ đi lại từ phía đối diện, thiếu chút nữa đã đụng phải cậu
Tạ Phỉ phản xạ nhanh lùi lại một bước, Đoạn Nhất Minh cùng Hạ Lộ nhìn nhau, lại cẩn thận nhìn về phía sau một cái, ngay sau đó đồng thời ra tay túm lấy Tạ Phỉ kéo ra ngoài.
“Ra đây cùng bọn tớ, ra đây cùng bọn tớ.”
“Đừng nói chuyện đừng nói chuyện!”
“Làm gì thế?” Tạ Phỉ mặt đầy nghi hoặc bị kéo một đường tới cầu thang hành lang.
Hạ Lộ đứng đối diện cậu, nắm tay đấm vào lòng bàn tay, cùng lúc nhăn mày lại: “Hôm nay tâm tình của anh Cố không tốt!”
“Có một chút, tớ cảm nhận được.” Tạ Phỉ gật đầu.
“Chỗ đó lớp tớ bị áp suất thấp của cậu ấy làm cho đông lạnh cả buổi sáng, sợ đến mức mọi người thở mạnh cũng không giám!” Đoạn Nhất Minh nói, “Tối qua cậu chọc gì cậu ấy hả?”
“Không có mà.”
Hạ Lộ: “Vậy tại sao cậu ấy lại không vui chứ?”
“Làm sao mà tớ biết được?” Tạ Phỉ thầm nghĩ tôi cũng đâu phải con giun trong bụng cậu ta.
“Cậu cũng không chịu tới dỗ dành một chút.” Hạ Lộ buông một tiếng tiếng thở dài.
Tạ Phỉ: “…”
Alpha cũng cần phải dỗ dành nữa hả? Tạ Phỉ ngạc nhiên.
Hạ Lộ tỏ vẻ muốn nói lại thôi, đấm một cái xuống lòng bàn tay, tỏ vẻ vô cùng đau đớn: “Đây không phải là hành động cơ bản sao?”
“Hình như… đúng là hành động cơ bản?” Tạ Phỉ nhớ tới thiết lập của bản thân, ngón tay cầm di động hơi giật giật, hỏi thử: “Sẽ không bị đánh chứ?”
“Nếu là bọn tớ chắc chắn sẽ bị.” Đoạn Nhất Minh dựa vào tường, tựa hồ nhớ tới chuyện gì, vẻ mặt thổn thức.
Chẳng lẽ tôi đi thì sẽ không bị… Thôi được rồi, chắc là không đâu. Cố Phương Yến có vẻ sẽ không động tay động chân với một Omega đâu. Tạ Phỉ thở dài một hơi, buông tay bảo: “Được rồi, dỗ thì dỗ, chỉ là phải dỗ như thế nào bây giờ?”
Hạ Lộ và Đoạn Nhất Minh nói vấn đề này bọn họ cũng không có được đáp án chính xác.
“…” Trong phút chốc Tạ Phỉ hết biết nói gì, sau đó bảo, “Để tớ thử xem.”
Tạ Phỉ xoay người đi ra, Hạ Lộ ở phía sau cậu cổ vũ cố lên, ngay sau đấy hình như nhớ tới chuyện gì, lại nói:
“Chúc mừng sinh nhật!”
“Cảm ơn.” Tạ Phỉ quay đầu lại.
“Hôm nay là sinh nhật cậu, bữa trưa có phải chúng ta nên ăn mừng lớn một chút?” Đoạn Nhất Minh hỏi.
Tạ Phỉ “A” một tiếng, “Anh Cố chưa nói với cậu hả? Trưa nay tớ và Vưu Sâm đi cùng với mấy người bạn khác rồi, không ăn trưa chung với các cậu được.
Cậu dứt lời rồi đi mất để lại Hạ Lộ cùng Đoạn Nhất Minh đứng ở tại chỗ. Hai người cho nhau một ánh mắt trao đổi.
Đoạn Nhất Minh: “Hình như tớ đã hiểu ra vì sao anh Cố không vui rồi.”
Hạ Lộ không tán đồng, cậu ta lắc đầu nói: “Không phải chỉ là không cùng ăn cơm thôi sao? Anh Cố không nhỏ mọn như vậy đâu, nhất định là nguyên nhân khác.”
Hai người vốn ra ngoài đi WC, lúc này rốt cuộc cũng tới nơi định tới. Nhưng vừa tới cửa, Hạ Lộ đột nhiên dừng bước, bừng tỉnh đại ngộ nhìn về phía Đoạn Nhất minh: “Nghĩ lại một chút, tớ cảm thấy nếu Omega của tớ đón sinh nhật mà lại không đi ăn cùng tớ, tớ nhất định cũng sẽ không vui!”
“Vô nghĩa.” Đoạn Nhất Minh trợn trắng mắt, hiện tại không chỉ có Cố Phương Yến không vui, cậu cũng có chút không vui đây này.
Trong lớp 11/1, Tạ Phỉ ngồi ở vị trí của Hạ Lộ, tay vắt lên lưng ghế, nhìn Cố Phương Yến lấy bài thi cho mình.
Gương mặt này của Cố Phương Yến vẫn anh tuấn trước sau như một, chỉ là miệng hơi mím lại một chút, đôi mắt hình hẹp dài sắc bén giống như lưỡi dao, ánh mắt từ đuôi mắt quét tới lạnh đến thấm vào người.
“Anh Cố à.” Tạ Phỉ nhìn chăm chú vào đôi mắt hắn, nhẹ nhàng gọi một tiếng, ngữ khí mềm mại hơn một chút so với bình thường.
Người cung cấp bài tập cho mình chép đều là ba ba, cậu phải dỗ hắn là chính xác. Nhưng cậu cũng không biết phải dỗ dành hắn như thế nào. Rốt cuộc thì Tạ Phỉ sống 18 năm cuộc đời, lần duy nhất phải dùng tới thủ đoạn “dỗ dành” này chỉ có lúc nuôi mèo mà chúng không chịu uống thuốc giun. Nhưng Cố Phương Yến cũng không phải mèo, không có khả năng cầm thuốc dinh dưỡng cho mèo ra lừa gạt, chỉ có thể bắt chước giọng điệu lúc cậu đi lừa mèo uống thuốc thôi.
“Ừ?” Cố Phương Yến đáp lại Tạ Phỉ một tiếng, đưa bài thi qua.
Tạ Phỉ chậm rì rì hỏi: “Cậu có muốn ăn cái gì không?”
Cố Phương Yến: “Không có.”
“Uống gì không?” Tạ Phỉ lại hỏi.
“Không khát.” Giọng điệu Cố Phương Yến vẫn lạnh nhạt như cũ..
Tại cậu dầu muối không ăn, hay là tại trình độ của tôi không đủ!
Tạ Phỉ rũ đầu, vùi mặt vào bài thi, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho phải.
Qua vài giây, cậu lại ngẩng đầu, đối vấn đề dò hỏi: “Tại vì tớ nhất quyết nhét cái bánh Black forest kia cho cậu, nên cậu không vui hả?”
“Không phải.”
“Vậy tại sao cậu lại khó chịu?”
“Không có.”
Alpha thật khó làm.
Không giận mà hỏi một câu trả lời hai tiếng, hai tiếng nhát gừng như vậy hả?
“Trưa nay mời cậu đi ăn nha?” Tạ Phỉ thay đổi ý nghĩ.
Cố Phương Yến rốt cuộc cũng nâng mắt, lạnh lạnh nhạt nhạt nhìn Tạ Phỉ: “Không phải cậu nói đi ăn cùng bạn sao?”
“Ồ phải, vậy tối thì sao?” Tạ Phỉ ngượng ngùng mà cười một chút.
Cố Phương Yến: “Buổi tối không phải cũng không ăn à?”
“Vẫn là có thể ăn một chút, nhưng không thể quá nhiều.” Tạ Phỉ nói, “Dựa theo lệ thường, đêm nay dì tớ sẽ chuẩn bị cho tớ rất nhiều đồ ăn. Tính tình của dì ấy tương đối cứng rắn. Nếu tớ ăn ít dì ấy sẽ tưởng tay nghề của mình không tốt, rơi vào trạng thái tự mình suy nghĩ luẩn quẩn.
Cố Phương Yến nhớ tới chuyện tối hôm qua, nhấp môi dưới, nói: “Dì… Sinh nhật cậu không ở với người nhà sao?”
“Tớ với người trong nhà có quan hệ không tốt lắm.” Tạ Phỉ rũ mắt, nhẹ giọng nói.
“Xin lỗi.” Đáy mắt Cố Phương Yến nổi lên một tia có lỗi.
“Không sao cả.” Tạ Phỉ lại cười rộ lên, cầm bút lên, vừa xoay vừa nói, “Nói vậy xem như đã quyết định rồi, tối nay cậu muốn ăn gì?”
Cố Phương Yến: “Tùy cậu.”
Tạ Phỉ sợ nhất chính là hai chữ này, hai mắt tối sầm: “Loại vấn đề mang tính triết học này…”
“Cậu từ từ mà nghĩ.” Cố Phương Yến cũng xoay bút, thong thả nói.
Tạ Phỉ về phòng học suy nghĩ cả một buổi sáng. Trải qua một thời gian chơi chung, cậu cũng biết được khẩu vị cơ bản của Cố Phương Yến. Hắn không quá kén ăn, nhưng cũng không phải rất thích thứ gì… Ấy, không đúng, hình như hắn tương đối thích ăn cá.
Nhưng mà xung quanh trường học không có quán ăn nào bán cá đặc biệt ngon cả. Thời gian nghỉ buổi tối lại không dài như nghỉ trưa, cậu suy nghĩ một lúc mới chọn được một quán ăn tương đối phù hợp, chọn món rồi đặt người ta chập tối mang tới.
Còn bữa trưa hả, bọn cậu ăn lẩu. Sinh nhật Tạ Phỉ cậu mời khách. Gọi ba bàn lẩu bò cay lớn, ăn no nê thỏa mãn tâm nguyện mấy ngày hôm nay. Chỉ là Tạ Phỉ uống không tốt, để tránh rơi vào tình huống như đêm qua khi người khác cầm bia, cậu lại uống coca.
Sau khi tan cuộc, Tạ Phỉ và Vưu Sâm đi ở phía sau đám người chậm rãi như tản bộ về phía trường học. Vưu Sâm cố tình bước chậm lại, Tạ Phỉ cũng chẳng nghĩ nhiều liền giảm tốc độ theo. Khoảng cách với đám người bị kéo xa, đột nhiên trong lúc đó Vưu Sâm đưa tay câu lấy cổ Tạ Phỉ.
Mãi không tìm được cơ hội để hỏi. Thành thật khai báo đi, tối hôm qua rốt cuộc xảy ra chuyện gì.” Vưu Sâm ép giọng xuống thật trầm hỏi Tạ Phỉ.
“Đâu có xảy ra chuyện gì?” Tạ Phỉ không hiểu sao.
“Hôm qua Cố Phương Yến đưa cậu về nhà hả?” Vưu Sâm hỏi
Tạ Phỉ: “…Không.”
“Đờ mờ!” Vưu Sâm không tự chủ được mà lớn tiếng hơn, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, “Vậy cậu ta mang cậu về nhà mình?”
“Ừ.” Cậu gật đầu.
Vưu Sâm chấn kinh ngay tại chỗ mất một lúc lâu mới tìm về giọng mình: “…… Các, các cậu cũng thật biết chơi.”
“… Đầu cậu suy nghĩ tới cái gì đó!” Tạ Phỉ tức giận trợn trắng mắt.
“Tại các cậu làm bậy quá!” Vưu Sâm khiển trách cậu.
Tạ Phỉ tỏ vẻ không còn gì để nói: “Tớ ngủ ở phòng cho khách!”
“À.” Nghe thấy lời này, Vưu Sâm lập tức buông tay, dáng vẻ hóng phải một chuyện quá nhạt nhẽo tách ra. Vừa đi vừa đánh giá “Không thú vị.”
Tạ Phỉ đời nào chịu thả Vưu Sâm đi, cậu thò lại gần, bắt chước dáng vẻ vừa rồi ủa Vưu Sâm, câu lấy cổ người kia, chế nhạo: “Tớ còn nhớ rõ ngay từ đầu người nào đó còn bảo tớ đừng thân thiết với bọn họ quá. Hiện tại thì sao… chậc chậc chậc, tớ thấy cậu còn ghim khung chat của Đoạn Nhất Minh lên đầu kìa.”
“Ai bảo với cậu đừng có thân thiết quá với bọn họ? Là tớ á? Tớ có từng nói vậy hả?” Vưu Sâm trở mặt không nhận tội.
Vừa dứt lời, bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay tách Tạ Phỉ đang bám lên người Vưu Sâm xuống. Sau đó Vưu Sâm bị một người khác kéo ra xa. Hai người Cố Phương Yến và Đoạn Nhất Minh chen vào giữa Tạ Phỉ và Vưu Sâm.
“Đừng thân thiết quá với ai cơ?” Đoạn Nhất Minh hỏi.
Vưu Sâm sờ mũi, “Không ai cả.”
Ánh nắng giữa trưa rất chói mắt, Tạ Phỉ lại trắng, cả người đều phát sáng. Cố Phương Yến đi bên cạnh cậu xem xét một hồi, chân mày dường như hơi nhăn lại: “Cậu vừa ăn lẩu?”
“Cậu đoán được hả? Trên người nặng mùi như vậy sao?” Tạ Phỉ cúi đầu ngửi ngửi chính mình, “Chậc” một tiếng, “Đúng là rất nặng mùi, xem ra cả ngày hôm nay tớ phải sống dưới cái mùi lẩu này rồi.”
“Cũng không nhất thiết phải vậy.” Cố Phương Yến bình tĩnh mở miệng.
Tạ Phỉ quay đầu nhìn qua: “Cậu có cách gì có thể khử mùi nhanh chóng hả? Hay là lấy cho tớ một chậu nước đi!”
Cố Phương Yến nhìn cậu như nhìn kẻ ngốc, ném một chữ “Chờ” rồi đi vào cửa hàng tạp hóa bên cạnh.
Tạ Phỉ liền chờ ở bên đường, cậu nhìn nhìn Đoạn Nhất Minh, lại nhìn Hạ Lộ, cảm thấy tò mò:
“Tới giờ này các cậu mới ăn xong hả?”
Bọn cậu đi đông người, lại còn ăn lẩu cho nên phải ăn mất một tiếng rưỡi mới xong. Nói cách khác, hiện tại cách cách thời gian vào học buổi chiều cũng không nhiều, dựa theo tốc độ ăn cơm của bọn họ sẽ không ăn lâu tới giờ.
“Khụ!” Đoạn Nhất Minh đột nhiên khụ một tiếng.
Mặt Vưu Sâm dần hồng lên theo.
Tạ Phỉ: “…”
Tạ Phỉ tỏ ra đã hiểu, kéo dài giọng: “À ——”
“Tớ cũng muốn đi tìm đối tượng.” Hạ Lộ ném quyển tạp chí vừa mới cầm lấy trên kệ kia về chỗ cũ, ngẩng đầu nhìn trời, “Tìm đối tượng thầm mến cũng được, tớ chịu không nổi nữa.”
Tạ Phỉ rất muốn nói cậu cũng vậy.
Nửa phút sau, Cố Phương Yến từ cửa hàng tạp hóa đi ra, đưa cho Tạ Phỉ một lọ nước hoa. Đôi mắt Tạ Phỉ sáng ngời, nâng tay lên chụp mạnh bả vai Cố Phương Yến: “Anh Cố à, sao cậu lại thông minh vậy chứ! Cái này không chỉ có thể khử mùi còn có thể đuổi muỗi! Cậu thật là ngôi sao may mắn trời cao ban tặng! Là một bảo bối!”
Nói xong bật cái nắp chai, phun khắp người chính mình và Vưu Sâm.
Trở lại phòng học, Tạ Phỉ chợp mắt được khoảng mười phút. Tiếng chuông vào học vang lên.
Lại là tiết ngữ văn, Tạ Phỉ tiếp tục công việc buổi sáng, vừa làm bài vừa nghe giảng, cũng trải bài của Cố Phương Yến ở bên cạnh để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Phong cách làm bài của người này giống y lần trước. Quá dễ sẽ không làm. Ví dụ như bài điền vào chỗ trống trong thơ cổ hoàn toàn bị để trắng. Tạ Phỉ móc di động ra, chụp cái ảnh chỗ để trống bài kia, gửi cho Cố Phương Yến: “Nhịn không được muốn đánh vào tay cậu.”
Cố chấm câu rất mau trả lời cậu bằng một dấu chấm câu.
Tạ Phỉ lại như mới phát hiện một đại lục mới, gửi một cái emoji hoảng sợ: “Trong giờ học mà cậu cũng chơi di động ư?”
Cố chấm câu.: Không phải cậu cũng vậy hả?
Tạ Phỉ: Không giống, tớ không phải cái người ngồi vững trãi ở vị trí dầu khối.
Gửi xong câu này, Tạ Phỉ nghĩ đến mấy ngày nữa sẽ bắt đầu kỳ thi tháng, lại bắt đầu gõ chữ: “Có điều, nếu cậu đã chơi di động trong lúc học thì chơi nhiều một chút đi. Để kỳ thi tháng thành tích giảm một chút, nhường vị trí thứ nhất cho tớ.”
Đối phương vẫn chỉ trong giây lát đã trả lời: “Ngây thơ.”
Tạ Phỉ: “…”
Tạ Phỉ bị hai chữ này chọc giận, bùm một tiếng ném điện thoại lên bàn, lại nằm dài lên bài thi tiếp tục làm.
Cậu muốn nỗ lực, nỗ lực đá Cố Phương Yến từ vị trí đứng đầu khối xuống!
Nhưng cậu không nỗ lực được lâu lắm, nửa cuối tiết run rẩy giơ tay lên, được chị Mẫn đồng ý liền mang khuôn mặt trắng bệch chạy về phía WC.
Báo ứng tới.
Tạ Phỉ cậu, người ma ăn lẩu xong 90% sẽ bị tiêu chảy, lại chỉ một lần bị luôn.
Bị chột bụng giằng co cả buổi chiều, Tạ Phỉ hận không thể ngồi luôn trong nhà vệ sinh. Đến khi không “chạy” nữa cả người vẫn không thoải mái được.
Tiết thể dục cuối buổi cậu không đi. Uể oải ghé nằm xuống bàn, trong lòng ôm một cái gối, không có một miếng tinh thần nào cả. Dáng vẻ hết sức đáng thương.
Không biết qua bao lâu, bên cạnh cậu truyền đến tiếng bước chân, có thứ gì được đặt nhẹ nhàng trên bàn học. Sau đó tiếng Cố Phương Yến vang lên:
“Thuốc lấy từ dưới phòng y tế.”
“Không uống…” Tạ Phỉ không ngẩng đầu, ngữ khí mềm nhũn nhưng cố chấp, “Là tại quán lẩu này có độc, không phải nguyên nhân tại tớ…”
“Quán lẩu kia mở cũng trên dưới mười năm, chưa từng bị khiếu nại bao giờ.” Cố Phương Yến nói.
“Không muốn uống, dù sao đến mai sẽ khỏe lại thôi.” Tạ Phỉ lẩm bẩm, kéo gối ôm lên, mặt vùi vào giả chết.
“Lần trước bị cảm, cũng không thấy cậu không chịu uống thuốc cảm.” Cố Phương Yến nói.
Tạ Phỉ cười nhạo: “Đó không phải bởi vì tại hơi sốt nên làm đầu óc không thoải mái sao.”
Cố Phương Yến: “…”
Hóa ra người này phải khó chịu tới mức đau đầu mới chịu uống thuốc.
“Cậu không cần phải chen vào chuyện của tớ.”giọng Tạ Phỉ ồm ồm, “Dù sao lần nào ăn lẩu cũng sẽ bị vậy, tớ quen rồi.”
“Nếu lần nào cũng vậy sao còn ăn?” Lời nói của Cố Phương Yến ẩn chút lạnh.
Tạ Phỉ: “Lần trước sinh nhật Hạ Lộ không bị tiêu chảy, tớ còn tưởng đã khỏi rồi.”
Cố Phương Yến: “Ha.”
“Nhân sinh trên đời, ăn no chờ chết. Nếu không thể ăn lẩu, cuộc đời của tớ sẽ mất hết vui vẻ.” Tạ Phỉ nhắm mắt, vươn bàn tay ra ngoài xua xua, “Cậu đi đi, không cần để ý đến tớ.”
“Không thèm để ý tới cậu.”
Tuy rằng miệng nói như vậy nhưng Cố Phương Yến lại không đi. Không chỉ như thế, Tạ Phỉ còn nghe được người này ngồi xuống phía sau cậu, rất có dáng vẻ nếu cậu không chịu uống hắn liền không đi.
Tạ Phỉ do dự hai giây, ngẩng đầu lên, chậm rì rì chuyển qua, nói: “Kỳ thật ta hiện tại đã không có việc gì.”
Cố Phương Yến mặt vô biểu tình: “Ừm.”
“Thật đó, đã một tiếng tớ không phải chạy đi WC nữa rồi.” Tạ Phỉ lại nói.
Cố Phương Yến: “Đúng không?”
“…”
Tạ Phỉ quay đi, quyết định làm lơ người này, hơn nữa vì chứng minh cho bản thân cậu lấy lại tinh thần mở bài tập ra làm.
Tới lúc gần tan học, di động của cậu vang lên —— cá lư hấp và canh cá chua đặt hồi sáng tới rồi.
Trường học cấm shipper vào, Tạ Phỉ liền đứng lên định đi ra ngoài, Cố Phương Yến trừng mắt nhìn cậu một cái, nhìn đến khi cậu ngồi lại về chỗ hắn mới đứng lên đi ra cửa lấy đồ.
Tác phong của Cố Phương Yến rất nhanh, trở lại phòng học, hắn đặt túi đồ ăn xuống sau bàn Tạ Phỉ, sâu xa nói, “Không uống thuốc cũng được, nhưng cá cũng đừng ăn, nhìn tôi ăn là được rồi.”
Tạ Phỉ phẫn nộ quay đầu: “Cố Phương Yến, cậu thật tàn nhẫn, cái đồ không có trái tim!”
Cố Phương Yến vẫn không biểu cảm: “Xem ít trên mạng thôi.”
“Cậu không xem làm sao biết trên mạng như thế nào?” Tạ Phỉ lạnh giọng cười khẩy.
Giây lát sau cậu thò tay túm lấy túi thuốc, hờn hờn tủi tủi nói: “Không phải tớ uống là được sao?”