Sau khi tan học Tạ Phỉ đã tắt trạng thái im lặng, một giây sau màn hình điện thoại hiển thị có cuộc gọi tới. Tiếng chuông vang lên cộng thêm cả chế độ rung làm Tạ Phỉ tỉnh lại ngay lập tức. Cậu ngồi bật dậy, đôi mắt trợn tròn.
Nhưng cậu chỉ ngồi ngây người rũ mắt nhìn màn hình, không làm thêm gì khác.
“Ngủ ngây cả người rồi?” Cố Phương Yến đưa điện thoại tới trước mặt cậu, “Điện thoại”.
Tạ Phỉ “À” một tiếng, giọng mềm nhũn, lộ ra chút khàn khàn. Cố Phương Yến nghe thấy, lông mày thoáng nhíu lại. Trước khi Tạ Phỉ kịp phản ứng lại, cánh tay đang cầm điện thoại đưa trước mặt cậu đột nhiên thu về. Cố Phương Yến xoay ngươi đi đến hướng khác trong phòng khách.
“Cậu làm gì đấy?” Tạ Phỉ mới vừa tỉnh, tư duy còn đang chậm chạp mơ màng. Thấy Cố Phương Yến cầm điện thoại đi mất cũng không biết cướp lại, chỉ mờ mịt ngồi trên ghế sa lông nhìn theo bóng lưng hắn.
“Uống nước”. Cố Phương Yến rót một cốc nước quay về, áp thành cốc ấm áp lên má Tạ Phỉ, “Tỉnh táo lại rồi nghe điện thoại”.
“Cậu nói phải”, trên mặt Tạ Phỉ dân lộ ra biểu cảm kính nể. Cậu cảm nhận sâu sắc Cố Phương Yến thật nhìn xa trông rộng. Điện thoại là của Bùi Tinh Nguyên gọi, cậu vừa mới tỉnh ngủ đã bắt máy chắc chắn sẽ bị nhận ra, sau đó sẽ bị hỏi trên dưới đủ thứ chuyện luôn.
Mãi không có người nhận, cuộc gọi tự động bị cắt đứt. Nhưng rất nhanh sau đó lại có cuộc gọi thứ hai. Tạ Phỉ uống hết hơn nửa cốc nước, tỉnh táo lại rồi mới cầm lấy điện thoại từ trong tay Cố Phương Yến, ấn trượt nghe.
“Đang ở đâu đấy? Sao giờ con chưa về?” Giọng Bùi Tinh Nguyên truyền tới từ trong điện thoại.
Tạ Phỉ: “Về ngay bây giờ đây”.
Bùi Tinh Nguyên: “Bên ngoài đang mưa, có cần anh đến đón không?”
Còn để anh đón? Tạ Phỉ không muốn nên cự tuyệt: “Không cần lo cho em”.
“Có thể không lo chắc? Chẳng may em có chuyện gì, mẹ anh sẽ lột da anh luôn đó”. Bùi Tinh Nguyên cao giọng, nói mãi nói mãi chợt cảm thấy có gì đó không đúng nên đổi giọng: “Bên chỗ em hình như yên tĩnh quá rồi, không giống như đang ở ngoài. Rốt cuộc em đang ở đâu…”
Có lúc sức quan sát quá nhạy bén thật đúng là chuyện phiền toái. Tạ Phỉ quyết định nhanh chóng cắt lời anh, tức giận nói: “Ai ra quy định ở bên ngoài thì nhất định không được yên tĩnh?”
Bùi Tinh Nguyên “chậc” một tiếng, nói: “Được rồi, vậy em về sớm một chút”.
“Ừm”. Tạ Phỉ cúp máy, mệt mỏi duỗi lưng lười biếng như một chú mèo.
Trung Thu đã chạy mất từ lúc tiếng chuông đầu tiên vang lên rồi. Hiện tại người ngồi cạnh cậu là Cố Phương Yến. Nam sinh dựa lưng vào ghế sô pha, một chân nhấc lên, trong tay la quyển sách
“Ừm”. Tạ Phỉ gật gật đầu.
Giọng Cố Phương Yến thản nhiên: “Hình như quan hệ với cậu rất tốt”.
“Dù sao cũng lớn lên với nhau từ nhỏ mà”. Tạ Phỉ xem đây là chuyện đương nhiên.
Cậu nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi rồi.
Sau đó lại nghiêng đầu, theo ánh đèn nhìn xuyên qua cửa sổ sát đất xem tình hình bên ngoài. Mưa không còn dữ dội như hồi nãy nữa, nhưng vẫn không tính là nhỏ, cần phải che ô. Nếu không đi mấy phút sẽ được nguồn nước thiên nhiên tắm rửa sạch sẽ.
“Anh Cố”. Tạ Phỉ nhẹ giọng gọi một tiếng.
“Tôi đưa cậu về”. Cố Phương Yến khép sách lại, để lên khay tra rồi đứng dậy.
Tạ Phỉ không hề bất ngờ đoán được chuyện Cố Phương Yến định làm. Cậu lắc lắc đầu, nói: “Cho tớ mượn một cái ô là được rồi”.
“Nhảy một chân về?” Giọng Cố Phương Yến rất nhẹ nhàng.
“Tớ có thể tự đi mà!” Tạ Phỉ lớn tiếng cãi lại.
Vệt đỏ vì bị va chạm lúc nãy đã tan đi, đụng vào cũng không còn đau nữa, vậy nên Tạ Phỉ xỏ chân vào giày, đi đi lại lại hai bước. Cậu vừa khoe khoang với Cố Phương Yến vừa nói: “Tớ đã bảo rồi, khả năng khôi phục của tớ mạnh lắm, ngủ một giấc dậy là khỏe ngay”.
Giọng nói con hơi hơi đắc ý.
Cố Phương Yến không hề bị cậu lay chuyển. Hắn xoay người đi về phía cửa, “Tôi đi lấy xe”.
“Ơ? Hóa ra cậu định lấy xe đưa tớ về?” Tạ Phỉ hơi run run, “Nhưng mà cậu có bằng lái chưa đấy?”
“Đoạn đường nay không có cảnh sát giao thông kiểm tra đâu” Cố Phương Yến trả lơi thờ ơ.
Chính là nói chưa có bằng lái đúng không. Tạ Phỉ vốn còn tưởng Cố Phương Yến định đi bộ đưa cậu về nên vô cùng băn khoăn. Khu biệt thự này rộng như thế, từ chỗ này đến toà bên kia chỗ cậu cho dù chỉ cần đi một chiều cũng phải mất một lúc, càng đừng nói đi rồi lại quay về. Có điều, nếu là lái xe…Tạ Phỉ liên vô cùng vui vẻ đồng ý.
Tạ Phỉ gom mấy tờ giấy cậu viết viết vẽ vẽ kia bỏ vào túi, đi về phía Cố Phương Yến chỗ huyên quan đổi giày, cười nói với hắn, “Em trai à, cậu không tuân thủ luật giao thông nhé”.
Em trai nhà cậu tức giận, hắn nghiêng đầu giơ tay gõ một cái lên gáy cậu.
Chiếc xe đi từ trong nhà ra vẫn là chiếc Maybach hồi nãy. Xe chạy một đường đến vòm cổng, dừng ngay trước mặt Tạ Phỉ. Tạ Phỉ mở ghế phó lái ngồi vào, mặt không thay đổi thắt dây an toàn nhưng nội tâm thì vẫn có chút thấp thỏm.
Tên tài xế này còn chưa có bằng lái đâu.
“Đừng lo”. Cố Phương Yến lên tiếng động viên.
“Tớ đâu có lo gì đâu”. Tạ Phỉ mạnh miệng. Cậu rũ mắt, giả bộ như đang chơi điện thoại.
“Từ tiểu học tôi đã biết lái xe rồi. Hồi cấp hai còn từng chơi đua xe”. Cố Phương Yến xoay vô lăng, dứt khoát lái xe chạy trên đường. Tạ Phỉ không khỏi nhìn trộm hắn một chút. Sau khi biết được đúng là hắn lái xe khá thành thạo mới thở dài nói: “Wow, lần sau nếu như đưa một cái máy bay cho cậu, có phải cậu cũng có thể lái không?.
Cố Phương Yến: “Cái này thì tôi chịu”.
“Tớ còn tưởng cậu đã từng học ở Hawaii rồi chứ”. Tạ Phỉ nói.
“?” Ánh mắt Cố Phương Yến qua gương chiếu hậu lộ ra vẻ hoài nghi.
“Là lời thoại trong Conan á, ba tớ đã dạy tớ ở Hawaii”. Tạ Phỉ cười nhún nhún vai, đọc lại câu thoại kia rồi lại hỏi: “Bạn học Cố, cậu không đọc Conan hả?”
“Không thú vị, tính suy luận không cao”. Cố Phương Yến nói.
Tạ Phỉ cảm nhận được sự ghét bỏ từ trong lời nói của hắn. Cậu hừ một cái quay đầu, nhìn thẳng về màn mưa bị ánh đèn xe rọi sáng phía trước: “Hoạt hình thôi mà, chủ yếu xem cho vui để giải trí là được”.
Quãng đường dài 10 phút đi bộ chỉ cần đi một lát đã tới nơi. Màn mưa đen kịt, tiếng gió vang vọng nhưng dưới ánh đèn dưới cổng lại tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp dịu dàng.
Đèn này là do Bùi Tinh Nguyên bật sẵn để đợi Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ không để cho Cố Phương Yến lái xe qua cổng. Cậu cầm lấy cây dù trên xe, nói cảm ơn với hắn sau đó đẩy cửa xe đi ra ngoài.
Cố Phương Yến nhìn theo bóng cậu đi vào, đợi đến lúc cánh cửa bên trong mở ra, lộ ra tia sáng từ trong nhà hắn mới lái xe rời khỏi.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, trên ghế salon không có ai, chỉ có trên khay trà vẫn còn mấy hộp đựng đồ ăn ngoài. Tạ Phỉ đặt chiếc chìa khóa cửa vào hộc tủ trước huyền quan, đá văng đôi giày, xỏ dép đi trong nhà vào rồi chậm chạp lết vào nhà.
Mới đi vài bước, Tạ Phỉ nghe thấy tiếng động vang lên gần đó.
____
“Anh nhìn thấy một chiếc Maybach có biển số quen lắm”. Bùi Tinh Nguyên đứng ở lầu hai, ôm cánh tay, nghiêng người dựa vào tay vịn cầu thang, nhìn xuống Tạ Phỉ từ trên cao sau đó mở miệng nói nhàn nhạt.
Quả nhiên đã khởi động rada rồi. Tạ Phỉ mặt không thay đổi đi về phía bàn uống nước, cậu cầm một quả sung trên khay đồ ăn vặt lên lột vỏ, sau đó nói: “Cậu ấy cũng ở trong khu này, nãy trùng hợp gặp trên đường nên em đi nhờ xe”.
“Ồ, vậy thì đúng là trùng hợp quá”. Bùi Tinh Nguyên nhìn chằm chằm vào Tạ Phỉ không chớp mắt.
Vẻ mặt Tạ Phỉ vô tội: “Thật sự là trùng hợp mà, hôm nay em cũng mới biết cậu ấy cũng ở khu này”.
Chỉ một giây sau, Bùi Tinh Nguyên đã phát hiện ra điều khả nghi: “Vậy tai nghe trên cổ em là tiện tay mua lúc đi tìm cảm hứng sáng tác hả? Cái này là loại khá cao cấp đó”.
“…” Tạ Phỉ sững sờ, cậu quên mất phải lấy tai nghe xuống trả cho Cố Phương Yến.
Bùi Tinh Nguyên không chịu bỏ qua bất cứ sự thay đổi cảm xúc nào trên mặt Tạ Phỉ, anh hừ nhẹ.
“Cố Phương Yến cho em mượn. Em và cậu ấy là quan hệ bạn bè thuần khiết. Anh đừng có mà đoán này đoán nọ được không vậy”. Tạ Phỉ tiếp tục lột vỏ quả sung, thẳng thắn nói.
“Thật không?” Bùi Tinh Nguyên hỏi.
Tạ Phỉ hỏi ngược lại: “Anh thấy em giống như đang nói dối lắm hả?”
Em thì không, nhưng tâm tư của tên đó cũng không thuần khiết như em nghĩ đâu. Bùi Tinh Nguyên thầm trả lời trong lòng. Anh rũ mắt, kéo dài giọng, sầm mặt hỏi: “Ăn tối chưa—”
“Đương nhiên là ăn rồi”. Tạ Phỉ đáp.
Bùi Tinh Nguyên về phòng, Tạ Phỉ vừa đi tới nhà bếp lấy lon coca cola, vừa nhắn tin cho Cố Phương Yến ở tòa nhà bên kia.
Cậu hỏi ngày mai Cố Phương Yến lúc nào có ở nhà, cậu mang tai nghe qua trả hắn. Cố Chấm Câu lại hỏi cậu lúc nào tới bệnh viện.
“Chắc là buổi sáng”. Tạ Phỉ nói.
Cố Chấm Câu trả lời ngay lập tức: “Cùng đi đi”.
Tạ Phỉ hơi kinh ngạc, cậu mở cửa phòng ngủ ra, ngồi vào bàn học, hỏi: “Cậu bị bệnh rồi sao?”
Cố Phương Yến đáp: “Đến thăm một người”.
“Ai vậy?” Bỗng nhiên Tạ Phỉ thấy ngạc nhiên. Gia cảnh của Cố Phương Yến như thế, nếu có người bị bệnh nhất định sẽ tới bệnh viện tư nhân, không thể nào đến bệnh viện công lúc nào cũng ồn ào, người đến người đi này được.
Lần này Cố Phương Yến không gõ chưa nữa, hắn gửi cho cậu một đoạn voice chat: “Đã từng kể với cậu rồi, là vị giáo viên đã về hưu từng cho đám mèo hoang ăn ấy”.
Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ tí tách, tí tách. Ngoài ra không còn nghe thấy bất cứ âm thanh nào khác cả, không gian lộ ra cảm giác yên tĩnh. Giọng Cố Phương Yến trầm thấp lạnh lùng, vang lên trong một đêm mưa như thế này có cảm giác đặc biệt không nói nên lời. Tạ Phỉ đung đưa hai chân, đầu tim như thể được làn gió xuân dịu dàng thổi qua, vừa mềm vừa ngứa.
Cái tên em trai này, giữa đêm đen chơi trò ăn gian nha. Tạ Phỉ tức giận chỉ chỉ vào ảnh đại diện của Cố Phương Yến.
Tạ Phỉ trả lời được, hai người bắt đầu bàn thời gian xuất phát. Sau khi xác định, Tạ Phỉ tiếp tục viết nhạc. Mãi đến 1h30 cậu mới đi rửa mặt.
Tám giờ sáng hôm sau, Tạ Phỉ giãy dụa bò dậy khỏi giường.
Bùi Tinh Nguyên có việc, sáng sớm anh đã lái xe ra ngoài. Tạ Phỉ không nói cho Bùi Tinh Nguyên chuyện phải tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe. Người biết đến chuyện cậu bị phản ứng với thuốc ức chế trừ bản thân và bác sĩ ra chỉ có mình Cố Phương Yến.
Tám giờ mười lăm phút, Cố Phương Yến tới đón Tạ Phỉ.
Tạ Phỉ rũ mắt ngồi vào xe, sau đó nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại thì đã chín giờ, cậu bò dậy khỏi đùi Cố Phương Yến — cậu vậy mà lại xem người ta như cái gối, thật sự xin lỗi.
Bệnh viện thành phố nhân dân cả năm bốn mùa đều đông như mắc cửi. Tạ Phỉ từng nằm viện ở đây một thời gian nên đã có kinh nghiệm đối phó vô cùng phong phú. Cậu sớm đã hẹn trước tất cả các hạng mục kiểm tra qua mạng rồi. Chỉ có điều hôm nay ngủ không đủ, đầu óc Tạ Phỉ không được tỉnh táo cho lắm. Mấy hạng mục kiểm tra ban đầu cậu đều để Cố Phương Yến dẫn đi.
Cũng may Tạ Phỉ chỉ cần kiểm tra tin tức tố và tuyến thể, quá trình cũng không mấy phức tạp. Sau khi kiểm tra toàn bộ xong phải đợi hai mười phút sau mới có kết quả.
Vị giáo viên đã về hưu mà Cố Phương Yến nhắc đến hôm nay có một ca tiểu phẫu, giờ mà đến phòng bệnh nội trú thăm khám cũng không tiện, mà chờ ở đại sảnh thì lại không có chỗ ngồi, Tạ Phỉ đành dẫn Cố Phương Yến xuống quán cà phê dưới lầu.
Bởi vì phải lấy máu nên trước khi ra ngoài Tạ Phỉ chưa ăn sáng. Vừa ngồi vào bàn cậu đã nhịn không nổi mà gọi vài món điểm tâm.
Cố Phương Yến nhìn Tạ Phỉ ăn xong một phần bánh waffle, hắn liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại sau đó nói: “Tôi đi mua chút hoa quả cho thầy”.
“Đối diện không phải có bán lẵng quả và hoa tươi sao? Lát ra ngoài rồi mua luôn?” Tạ Phỉ hất hất cằm chỉ về phía đối diện tiệm cà phê.
“Thầy ấy kén chọn lắm, chỉ thích cam quýt ở cửa hàng nằm trên con phố đối diện thôi”. Cố Phương Yến nói.
“Lý Ký phải không? Cam ngọt mùa hè chỗ đó nổi tiếng lắm”. Tạ Phỉ lộ ra vẻ mặt đã hiểu, cậu vung tay vẫy vẫy hai cái, “Mau đi đi, tớ ở đây chờ cậu”.
Cố Phương Yến ừ một tiếng, còn nói nếu cậu muốn mua thêm gì thì nói cho hắn rồi mới quay người đi ra ngoài.
Tạ Phỉ nhìn theo bóng Cố Phương Yến rời khỏi, cầm lấy cái nĩa bắt đầu ra tay với đĩa Freeze cheese Matcha Anh đào.
Ăn đến lúc gần hết, cậu nghe thấy một âm thanh vui vẻ đầy quen thuộc gọi mình: “Tạ Phỉ?”
“Hả?” Tạ Phỉ ngẩng đầu, đối diện cậu là một Alpha cao to, người kia mặc một chiếc áo T shirt trắng rộng rãi, đáy mắt lập lòe ý cười.
“Lâm Húc Quân?” Tạ Phỉ có chút giật mình.
“Trong người em thấy không khỏe sao?” Vui mừng và kinh ngạc trong mắt Lâm Húc Quân nháy mắt hóa thành lo lắng.
Tạ Phỉ lắc đầu: “Không, tôi đến thăm người quen”.
“Không có chuyện gì là tốt rồi”. Lâm Húc Quân thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu thì sao?” Tạ Phỉ hỏi.
“Ba tôi là bác sĩ ở đây, tối đến đưa đồ cho ông ấy tiện thể mua cho ông ấy ly cà phê”. Lâm Húc Quân nâng ly cà phê lên cho Tạ Phỉ xem, nói rõ lý do ở chỗ này.
Tạ Phỉ ngửa đầu nhìn Lâm Húc Quân, trong lòng nổi lên một suy nghĩ— Trước đây cậu đã cảm thấy tựa hồ như đã gặp Lâm Húc Quân ở đâu rồi, giờ nghĩ lại, khuôn mặt của Lâm Húc Quân khá giống với bác sĩ điều trị chính của cậu.
Tạ Phỉ hơi nhíu mày, thăm dò hỏi đối phương: “Ba cậu không phải là… bác sĩ Lâm Trí chứ?”
Lâm Húc Quân gật đầu: “Không sai”.
Chỉ trong giây lát, Tạ Phỉ đột nhiên suy nghĩ thông suốt một số chuyện.
Cùng lúc đó, người đối diện cậu cũng tươi cười nói: “Đúng vậy, kỳ thực tôi đã biết đến em từ rất lâu trước đây rồi”.Tác giả có lời muốn nói:
Cố Chấm Câu: Tôi chỉ mới vừa đi mua mấy trái quýt thôi mà.