Edit: Ngọc Sáng
Beta: An Nhiên
~~~~~
Tiếng sấm ngoài chùa Chiêu Nguyện nhỏ dần, sau khi tia chớp biến mất, trong núi không còn thấy chút ánh sáng nào nữa. Mưa đêm như trút, hạt mưa nối thành chuỗi dệt thành tấm màn thật dày che phủ cảnh núi nơi xa, tối tăm mà sâu thẳm. Còn trong chùa, ánh nến le lói đang cháy rọi cho một hàng tượng phật trên cao hiện vẻ âm u dữ tợn.
Tạ Phỉ đứng trước một tượng Văn Thù Bồ Tát, nửa bên mặt ẩn trong bóng tối nửa bên còn lại được ánh nến chiếu sáng, trong đôi mắt hoa đào đen láy lóe lên ánh sáng nhẹ. Sau khi nói xong câu đó với Cố Phương Yến, cậu cụp mắt rồi tiếp tục thì thầm một câu: "Đương nhiên nếu cậu vẫn muốn chọn tu tiên thì tớ cũng không cản cậu."
Cố Phương Yến mím môi, xoắn xuýt hồi lâu mới đưa ra quyết định: "Ngủ trong lều."
"Em trai Cố ngoan thật." Tạ Phỉ đưa tay lên vỗ vai Cố Phương Yến: "Tớ ngủ rất đàng hoàng, còn có túi ngủ nữa mà, cậu không phải sợ."
Đám Vưu Sâm chọn một nơi khuất gió bắt đầu dựng lều, Tạ Phỉ và Cố Phương Yến đi qua dựng lều của mình. Việc này không cần kỹ thuật gì hết, căng ra là được.
Tạ Phỉ chui vào dùng tay ấn lớp giáp đất cảm thấy hơi mỏng. Cậu đang định nói gì đó thì Cố Phương Yến đã đưa túi ngủ qua nói: "Ngủ trong đây chắc sẽ không lạnh."
Tạ Phỉ sờ túi ngủ một lát, ngẩng đầu lên gật gù với Cố Phương Yến: "Có vẻ cũng ấm áp." Sau đó hỏi: "Cậu ngủ bên trái hay bên phải?"
"Đều được." Cố Phương Yến nói.
Tạ Phỉ nói thế thì đến lúc ngủ rồi nói sau vậy, cậu trải hai túi ngủ ra xong rồi chui ra khỏi lều.
Bây giờ mới tám giờ, cách thời gian ngủ còn xa. Người bị kẹt ở đây còn có một nhóm sinh viên, họ lấy bộ board game và đèn năng lượng mặt trời ra nhiệt tình mời gọi mọi người sang chơi.
Thể loại board game có ma sói và UNO. Tạ Phỉ nhìn lượng pin điện thoại còn lại rồi lại nghĩ tới họ mang theo tổng cộng hai cục sạc dự phòng, nếu nghịch điện thoại cả đêm chắc chắn không cầm cự được đến ngày mai bèn đề nghị qua bên kia chơi.
Hứng thú của Tạ Phỉ đối với UNO lớn hơn, Cố Phương Yến đi chung với cậu.
Mọi người đều là người trẻ tuổi nên chẳng mấy chốc đã bung xõa. Vận may của Tạ Phỉ trong mảng cá cược luôn luôn tốt lại thêm Cố Phương Yến ở bên cạnh lẳng lặng nhường cậu vậy nên đánh được khoảng hơn một tiếng đồng hồ mà chip đặt trước mặt cậu đã thành một chồng cao ngất. Tạ Phỉ trở thành người thắng được nhiều tiền nhất ở đây.
Một số người đã buồn ngủ chuẩn bị đi rửa mặt rồi ngủ, ván bài đến đây là kết thúc. Tạ Phỉ lấy mã QR nhận tiền ra cho người thua quét. Trên đường về lều, cậu mỉm cười thấp giọng nói với Cố Phương Yến: "Ở nơi phật môn thanh tịnh được hương khói hun đúc thế này mà đánh bài cũng có hơi kích thích."
"Tôi thấy là thắng được tiền vui hơn." Cố Phương Yến híp mắt, trong mắt chứa chút ý cười nhẹ nhàng vỗ đầu Tạ Phỉ.
"Thắng được hơn một trăm tệ, ngày mai mời các cậu ăn sáng." Tạ Phỉ nhìn số tiền nhận được trong Alipay hào phóng nói. Tiếp đó cậu gật gù đắc ý cảm thán: "Vận may tối nay khá tốt, chắc là do lúc trước tôi rút quẻ Đại hung xua hết vận rủi đi rồi."
Cố Phương Yến: "Sao không nói là do bái Thần Tài."
"Uầy, thần đâu độ người xui." Tạ Phi khoát tay, cậu rất phản đối: "Hồi nhỏ cứ mỗi năm đến tết mẹ tôi đều dẫn tôi lên núi bái Phật, trừ Tống Tử Quan Âm thì đều bái hết nhưng chuyện nào xui vẫn cứ xui, mẹ tôi cứ một hai nói tại tôi không thành tâm."
Cố Phương Yến đột nhiên nhận ra đây hình như là lần đầu tiên Tạ Phỉ nhắc tới mẹ cậu và chuyện hồi nhỏ trước mặt hắn.
Trước đây nghe Tạ Phỉ nói quan hệ với người nhà không tốt, hắn còn từng nghe Vưu Sâm nhắc đến mẹ Tạ Phỉ đã qua đời từ mấy năm trước nên Cố Phương Yến cho rằng cậu không quá muốn nhớ về những chuyện này. Nhưng điều khiến Cố Phương Yến không ngờ là Tạ Phỉ lại dùng một giọng điệu thoải mái để nói về những chuyện này mặc dù nói một hồi rồi bĩu môi nhưng lời nói mang ý cười, trong mắt ánh lên ánh nến đung đưa trước tượng Phật, ánh sáng ấy lấp lánh và sáng đến động lòng người.
"Thế mà hôm nay cậu vẫn bái?" Cố Phương Yến nhìn chằm chằm Tạ Phỉ, thấp giọng hỏi.
"Có câu gì ấy nhỉ --" Tạ Phỉ khẽ cười một tiếng: "Đến cũng đến rồi."
Cả buổi chiều hôm nay đều phải đi bộ, sau khi nghỉ ngơi một lát thì cảm giác mệt mỏi dâng lên ngay, lại thêm bị hương khói cửa Phật xông hồi lâu nên Tạ Phỉ ngồi một lúc đã bắt đầu ngáp liên tục, cậu nhanh chóng sửa sang một chút, thay đồ ngủ rồi bung dù đi đến bồn rửa tay ngoài ký túc xá nhà sư để rửa mặt.
Cố Phương Yến đi cùng với cậu.
Bên cạnh bồn rửa tay không có vách ngăn, Cố Phương Yến cầm dù còn Tạ Phỉ gỡ hai cái bàn chải đánh răng mới nặn kem đánh răng lên sau đó đưa cho hắn một cái.
"May mà chúng ta tự mang theo kem đánh răng với bàn chải." Tạ Phỉ thì thầm: "Cũng may hồi trưa không đến khách sạn bỏ mấy thứ này lại."
"Nên nói là may mà cậu lười không muốn đi vòng một khúc." Mặt Cố Phương Yến không biểu cảm.
"Em trai Cố, có vài chuyện hiểu rõ cũng đừng nói toạc ra." Tạ Phỉ thúc khuỷu tay sang bên cạnh.
Đánh răng xong Tạ Phỉ rửa mặt sau đó đổi thành cậu cầm dù cho Cố Phương Yến rửa mặt.
Trong bóng đêm, cơn mưa không giảm chút nào. Hạt mưa đập lên dù vang tiếng lộp độp làm người ta sợ hãi dường như sắp xuyên thủng tán dù và khiến Tạ Phỉ nhớ đến cơn mưa đá đột ngột trong buổi chiều tối ấy.
Trên mặt đường có một tầng nước đọng, phàm là người mang giày vải hay giày thể thao đến đây rửa mặt đều sẽ đi rất cẩn thận, còn Tạ Phỉ lại mang giày sandal nên bước đi không chút e ngại. Cậu sải chân bước từng bước lớn, nhìn thấy nước chảy cũng không thèm né mà thẳng thừng giẫm lên mà đi -- nhưng không để nước văng lên ống quần của Cố Phương Yến là được.
Bỗng dưng Tạ Phỉ phát hiện ra gì đó, cậu sửng sốt giơ tay lên: "Cây chuối tây kia bị mưa bẻ cong rồi."
"Cậu còn kiêu ngạo thêm chút nữa thì cậu cũng sẽ bị bẻ cong." Cố Phương Yến ở bên cạnh cậu, giọng đều đều.
"Đây gọi là có khả năng đoán trước." Tạ Phỉ dương dương tự đắc giơ giày sandal lên: "Ai kêu mấy cậu hết đứa này tới đứa kia không tự mang theo giày sandal, giờ thì hay rồi chứ, nước trong giày có thể chèo cả thuyền."
Cố Phương Yến cụp mắt liếc nhìn chân người này đã bị ngâm đến đỏ lên mất rồi nên thầm nói tôi thấy người chèo thuyền là cậu đấy, hắn lạnh lùng đáp: "Lát nữa ngâm chân rồi ngủ, tránh bị cảm."
Tạ Phỉ xoay mặt qua, trong mắt đầy ngạc nhiên: "Bạn học Cố, không nhìn ra cậu còn là người chơi hệ dưỡng sinh đấy."
Ngạc nhiên xong thì dửng dưng lẩm bẩm: "Bây giờ vẫn đang là mùa hè, không cần thiết phải vậy, lấy nước sạch dội sơ là được rồi."
Tạ Phỉ nói được làm được, sau khi về bèn rửa chân qua loa rồi chạy vào lều nghiên cứu túi ngủ. Trong cuộc đời mười tám năm ngắn ngủi của cậu chưa từng gặp phải tình huống éo le kiểu này. Bởi vậy đây là lần đầu tiên cậu sử dụng thứ này, Tạ Phỉ nhìn một vòng và cảm thấy mình nên chui thẳng vào trong là được.
Ngoài chùa, tiếng mưa ào ào và tiếng gió vù vù không ngừng phút nào, Tạ Phỉ nhét cả người mình vào túi ngủ sau đó kéo dây kéo, cậu tưởng đêm nay sẽ mất ngủ nhưng không ngờ vừa nhắm mắt đã lập tức ngủ thiếp đi.
Cố Phương Yến hồi lâu sau mới đi qua, vừa đẩy mành lên đã nhìn thấy người bên trong quấn mình như con nhộng chỉ để lộ mỗi cái trán.
"Không sợ làm mình ngạt chết sao?" Cố Phương Yến thấp giọng rì rầm một câu rồi đi qua giúp Tạ Phỉ chỉnh lại.
Ngoài lều có ánh nến le lói chiếu vào nhưng nguồn sáng chủ yếu vẫn là tia sáng do đèn pin của điện thoại chiếu ra, độ sáng rất cao, Tạ Phỉ bị quấy rầy cực kỳ bất mãn mà lầm bầm gì đó rồi nhúc nhích muốn xoay người.
Tình hình này giống như cuộc đấu tranh bất khuất sau khi bị trói buộc. Tạ Phỉ cực kỳ khó chịu, mắng một tiếng gì đó thế mà lại mắng cho bản thân tỉnh luôn.
Nhưng con mắt chỉ mở một giây, giây sau đã khép lại đầu ngoẹo về một bên lần nữa ngủ say.
Cố Phương Yến bị chọc cho cười thành tiếng, hắn tắt đèn pin rồi chỉ mượn ánh sáng lờ mờ trong Phật đường cụp mắt chăm chú nhìn Tạ Phỉ.
"Sao cậu lại đáng yêu như vậy." Ngón tay Cố Phương Yến nhẹ nhàng chạm vào sườn mặt của Tạ Phỉ, thấp giọng nói.
Cố Phương Yến chui vào túi ngủ của mình, cái cần buộc cái cần gài đều làm xong nên kéo dây kéo xong rồi chậm rãi nằm xuống. Hắn làm tất cả động tác đều rất khẽ sợ làm ồn Tạ Phỉ.
Ngoài lều có tiếng nói chuyện và tiếng bước đi, do nghĩ đến người đang ngủ nên cố gắng đè xuống rất nhỏ nhưng Cố Phương Yến vẫn cảm thấy rất ồn.
Hắn hơi mất ngủ.
Mà tiếng hít thở chậm rãi nhẹ nhàng của người bên cạnh với mùi đàn hương thoang thoảng tỏa ra từ trên người cậu rất nhẹ rất nhạt nhưng lại cố tình cuốn lấy tơ lòng trong hắn.
Cố Phương Yến nhớ lại lần đầu ngửi thấy mùi tin tức tố của Tạ Phỉ, lúc ấy hắn cảm thấy hệt như hương khói bao phủ chùa miếu. Nhưng hôm nay bước vào chùa lại phát hiện hai mùi hương không hề giống nhau. Tin tức tố của Tạ Phỉ ngọt hơn một chút nhưng cũng không ngọt khiến người ta chán ngấy mà là trong mùi ngọt thanh lộ ra sự lạnh nhạt, mơ hồ mà xa cách.
Giống như con người của cậu, trên mặt quen treo nụ cười nhìn có vẻ cực kỳ dễ gần nhưng trên thực tế từ đầu đến cuối đều duy trì khoảng cách với người khác, rất ít khi thật sự mở cửa lòng với người khác.
Khi Cố Phương Yến nghĩ đến những điều này thì người bên cạnh đột nhiên bắt đầu nhúc nhích, quay đầu qua nhìn thì phát hiện người này thò một chân ra bên ngoài.
... Chờ đã, chân thò ra ngoài rồi?
Cố Phương Yến nhận ra gì đó bèn mở to mắt nhìn kỹ Tạ Phỉ. Quả nhiên là vậy, không bao lâu lại nhìn thấy cậu lăn ra ngoài, cả người chui ra khỏi túi ngủ.
Đây là túi ngủ có thể tháo rời nên có tới mấy sợi dây kéo cần kéo, có vài chỗ còn phải buộc dây với gài nút và Tạ Phỉ rõ ràng không biết nên không làm mấy khâu đó. Hiện giờ cậu biến túi ngủ thành thảm ngủ chỉ chừa lại một góc đắp trên bụng.
Tư thế ngủ còn hơi kỳ quái và khó mà hình dung được, hai tay giơ lên giống như đang kéo cung tên.
Cố Phương Yến: "..."
Hắn ngồi dậy từ túi ngủ kêu người này một tiếng nhưng căn bản là Tạ Phỉ không tỉnh.
Cố Phương Yến chỉ có thể tự mình ra tay nhét Tạ Phỉ về.
Đương nhiên đưa thằng nhóc này vào túi ngủ lần nữa là không thể nào, Cố Phương Yến chỉ quấn cậu lại nhưng tư thế ngủ của cậu thay đổi quá thường xuyên nên đảo mắt một cái đã lăn ra ngoài tiếp.
Mắt thấy sắp vượt qua vạch giữa mag bên ngoài chợt có người bật đèn flash đi qua, Tạ Phỉ bị ánh đèn quấy nhiễu nhanh chóng trở mình.
Thế là cậu lăn theo cạnh lều tới chính giữa, hơn nữa còn đạp Cố Phương Yến một phát định bụng đạp hắn sang bên cạnh.
Đây chính là cái gọi là "Dù sao cũng ngủ trong túi ngủ, không gian chắc là đủ" và "Tôi cảm thấy rất đàng hoàng, còn có túi ngủ nữa mà, cậu không phải sợ" ư?
Cố Phương Yến phân vân có cần nhường hết không gian trong lều cho Tạ Phỉ rồi ra ngoài tìm một cái bồ đoàn tu tiên cả đêm hay không. Trong lúc không chú ý tay Cố Phương Yến đã chạm phải chân của Tạ Phỉ, hắn phát hiện nó lạnh như băng.
Mà Tạ Phỉ lại lăn một vòng về phía hắn nhét chân và kẽ hở giữa túi ngủ của Cố Phương Yến và lều, dáng vẻ này giống y như con mèo nằm sấp nhét chân xuống dưới bụng để sưởi ấm.
Chân mày Cố Phương Yến nhíu lại vươn tay sờ sờ, bên này hắn đã ấm lên rồi nhưng bên Tạ Phỉ vẫn là độ ấm ban đầu và không tăng lên chút nào.
"Lạnh?" Cố Phương Yến nhẹ giọng hỏi.
Đáp án là khẳng định, hắn đã sớm nhận ra thể chất của Tạ Phỉ thiên lạnh nhưng không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
Cố Phương Yến từ bỏ ý định ra ngoài tìm bồ đoàn tu tiên, một người ngủ với hai người ngủ, độ ấm trong không gian hoàn toàn khác nhau.
Hắn mở túi ngủ của mình ra trải xuống dưới rồi nằm lên trên chung với Tạ Phỉ, sau đó lấy túi ngủ của Tạ Phỉ làm chăn đắp lên cho cậu.
Nhưng người này mất đi sự trói buộc thì không ngừng trở mình lăn lộn. Nếu chỉ là như vậy cũng thôi đi nhưng cậu còn thích đạp người ta, nếu không phải ngoài lều có một lớp chắn thì Cố Phương Yến có lẽ đã bị đạp ra ngoài mấy mét.
Cố Phương Yến nhịn hai lần, lần thứ ba rốt cuộc nhịn hết nổi đưa tay kéo người ta vào lòng kẹp cậu lại không cho lăn nữa.
~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Ầy, mấy bà có phải kỳ thị beta không? Mặc dù beta không có tin tức tố với tuyến thể nhưng quả thật là vạn năng nhất đúng không? Có thể sinh con với A, cũng có thể làm O mang thai, chơi riêng với nhau cũng công được thụ được. Vậy nên dù là AB hay BO thì sắp xếp ngủ cùng nhau đều không thỏa đáng á.