Ngày Đêm (Nhật Dạ)

Bị tiếng chuông đánh thức, mở mắt ra là ánh mặt trời chói lọi. Thiện Tuân nhíu mày, mơ mơ màng màng sờ soạng di động, ấn phím nghe.

“Mợ mày còn sống không? Tao đến dưới lầu nhà mày rồi này!”

Thiện Tuân mắt nửa nhắm nói: “Cmn mày là ai…”

“Mẹ nó tao Tần Duệ đây!”

Cậu ta mẹ đến mẹ đi, Thiện Tuân cuối cùng cũng coi như tỉnh. Trở mình, thò tay sang bên cạnh, chạm đến lồng ngực trần trụi của Tiêu Quân Mạc, cũng không làm gì khác, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa. Nói vào điện thoại: “Mấy giờ rồi?”

Ngữ điệu của Tần Duệ cũng dịu đi chút, nói: “Mười giờ kém năm, bảo chín giờ gặp nhau dưới lầu, mợ mày lại đi lêu lổng ở đâu hả?”

Thiện Tuân nói: “Tối qua viết bản thảo muộn quá, lại quên đặt chuông báo thức. Mười phút, tao xuống liền”

Bạn bè bao nhiêu năm, Tần Duệ cũng không lằng nhằng không tha, tùy tiện mắng hắn đôi câu liền cúp điện thoại. Thiện Tuân ném điện thoại qua một bên, cả người dán sát vào Tiêu Quân Mạc, môi dán trên lồng ngực anh hết hôn lại liếm, đầu lưỡi đảo quanh men theo đầu v* màu nâu, một bàn tay vò nặn đầu v* bên kia. Tiêu Quân Mạc hừ một tiếng, bắt được cái tay hắn, mắt cũng không mở, nói: “Mười phút, sao còn chưa mặc quần áo?”

Thiện Tuân không trả lời, xoay người đè lên anh, mút mạnh đầu v* một cái, như nguyện nghe được Tiêu Quân Mạc đổi giọng rên rỉ. Nhả miệng ra, đầu v* bên kia ướt nhẹp, sưng lớn một vòng, lộ ra màu hồng nhạt. Hắn lại vùi đầu, dọc theo vùng lõm giữa cơ ngực liếm lên trên, hôn đến hầu kết, nhẹ nhàng cắn một phát, Tiêu Quân Mạc thả tay hắn ra, giang cánh tay ôm lấy hắn. Thiện Tuân hôn nửa vòng trên cổ anh rồi mới ngẩng đầu lên, cười nói: “Chào buổi sáng”

Đôi tay của Tiêu Quân Mạc sờ tới sờ lui trên lưng hắn, trong mắt cũng không còn buồn ngủ, thuận miệng nói: “Chào buổi sáng”

Thiện Tuân cười nói: “Ngày nghỉ vui vẻ”

Tiêu Quân Mạc: “…”

Hôm nay là chủ nhật, ngày nghỉ do Tiêu Quân Mạc lập ra lại đến, hôm nay không làm tình.

Một lúc sau, Tiêu Quân Mạc nói: “Sáng sớm mà đã ra ngoài rồi?”

Thiện Tuân nói: “Đi chơi bóng với Tần Duệ, hôm nay anh có kế hoạch gì không?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Về nhà một chuyến, em gái tôi lớp 12, cha mẹ bảo tôi thường xuyên về để làm giáo dục tư tưởng”

Thiện Tuân vừa cười vừa ngồi dậy khỏi người anh, cầm lấy chiếc T shirt trên ghế cạnh giường tròng lên người, “Anh, giáo dục tư tưởng á?”

Tiêu Quân Mạc xoay người nằm nghiêng, nói: “Tôi nghi ngờ con bé yêu sớm”

Thiện Tuân nói: “Lớp 12 mà còn kêu yêu sớm, anh giỡn tôi à?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Có mấy lần tôi không thông báo đã về nhà, vừa khéo bắt gặp một thằng nhóc đưa nó về”

Thiện Tuân nói: “Anh có xông lên tẩn thẳng đó một trận không?”

“Bệnh à, người ta cũng có làm gì đâu” Tiêu Quân Mạc liếc xéo hắn, “Tôi không đi qua, con bé cũng không biết tôi nhìn thấy. Hôm nay muốn nói một chút với nó về việc này ——cậu nói xem tôi có nên chia rẽ chúng nó hay không?”

Thiện Tuân mặc quần áo tử tế, vào phòng vệ sinh của phòng ngủ chính, không khóa cửa, vừa rửa mặt vừa nói: “Anh không nói với cha mẹ anh à?”

Tiêu Quân Mạc nói: “Nói với họ là tốt lắm hả?”

Thiện Tuân bắt đầu đánh răng, Tiêu Quân Mạc cũng rời giường mặc quần áo, cũng vào phòng tắm, cùng hắn chen chúc trước bồn rửa mặt. Thiện Tuân nhanh chóng đánh răng xong, buồn cười nói: “Ngoài kia không phải cũng có phòng vệ sinh sao, chen chúc với tôi làm gì?”

Tiêu Quân Mạc không đáp lại, vặn vòi nước, hứng nước vào cốc súc miệng.

Thiện Tuân nặn kem đánh răng cho anh, lại nói: “Thật ra, tình cảm lúc này nói trưởng thành hay chưa, nói ngây thơ cũng không ngây thơ đến thế. Nếu thành tích của em gái anh dao động không nhiều lắm thì kệ nó đi. Yêu đương trước khi thi đại học có hai kết quả, hoặc là thuyết phục, bọn trẻ suy nghĩ rõ ràng, một lòng tập trung vào việc học tập, liều mạng vì tương lai, hoặc là sầu não uất ức, thành tích xuống dốc không phanh”

Đưa bàn chải đánh răng qua, Tiêu Quân Mạc nhận lấy, cầm trong tay, tóc có hơi vểnh, ánh mắt dán vào mặt nước trong cốc súc miệng.

“Khoa trương vậy à?”

Thiện Tuân nói: “Đặc biệt là con gái, rất có khả năng là tình huống thứ hai”

Tiêu Quân Mạc trầm ngâm.

Thiện Tuân cười nói: “Tôi đi đây, nhớ khóa cửa đấy”

Vừa đi đến cửa tiểu khu đã nghe thấy tiếng còi. Thiện Tuân nhìn sang, đã thấy Tần Duệ ngồi ở ghế lái cười với hắn, mặc một chiếc áo polo màu vàng nhạt, cổ áo mở rộng, cả người trẻ đi mấy tuổi. Chờ hắn mở cửa xe ra, Tần Duệ nở nụ cười khói tản mây bay, nhìn hắn ngồi xuống, thắt dây an toàn, nói chậm rì rì: “Thiện Tuân, mày nói tao nghe chút coi khái niệm mười phút của mày là gì vậy?”

Thiện Tuân cúi đầu nhìn đồng hồ, nói: “Một trăm hai mươi giây bằng một phút?”

Tần Duệ: “…”

Thiện Tuân phá ra cười.

Tần Duệ khởi động xe, nói: “Người kia ở nhà mày à? Tình hình là rời giường lại làm một phát?”

Thiện Tuân cười nói: “Trừ thời gian mặc quần áo với xuống lầu, Tần Duệ mày coi thường tao đúng không? Ngày nào đó tao cho mày xem thử coi có phải tao một phút làm một phát không nhé?”

Tần Duệ nói: “Thôi đừng, tao đây thẳng như cây cột điện, không có hứng thú gì với thằng em và mông của đàn ông đâu”

Thiện Tuân cười mở loa. Đằng trước bị chặn, Tần Duệ tập trung kiểm soát tốc độ, tạm thời cũng không nói chuyện. Tần Duệ biết giờ hắn đã kiếm được một người, là Tiêu Quân Mạc lần đó khẩu giao cho hắn. Thiện Tuân đi tìm bạn nhưng cũng không nhiều, hắn coi trọng duyên phận, sẽ không cố ý kiếm người lên giường, yêu cầu của hắn cũng không thấp, sẽ không đi tìm cái loại qua đường vớ va vớ vẩn mà mang về nhà làm, Tiêu Quân Mạc là người đầu tiên. Hắn cũng không thích nói với Tần Duệ, dù sao cũng không phải yêu đương, mặc kệ cái gì, hai người đều ngầm hiểu trong lòng, che chở gia đình và bạn bè mình, mỗi người vô hình trung vạch ra hàng rào với đối phương, về sau chia tay cũng sạch sẽ, từng người biến mất trong thế giới của đối phương, không còn dính líu gì nữa. Quãng thời gian trước hai người đi quán bar, Thiện Tuân hỏi Tần Duệ: “Một người khẩu giao cho mày, không mang bao, mày cảm thấy anh ta đang nghĩ cái gì?”

Tần Duệ lúc ấy suýt thì phun ra một ngụm rượu, sao đó bật cười: “Sướng không?”

Thiện Tuân nói: “Tao đang hỏi mày đấy”

Tần Duệ nói: “Mới tìm được à?”

Thiện Tuân gật đầu, nói: “Anh ta cho tao chìa khóa nhà”

Tần Duệ có chút giật mình.

Thiện Tuân lại nói: “Tao cũng cho ảnh”

Tần Duệ cân nhắc một lát, nói: “Mày muốn đến thật hả?”

Trầm mặc một lát, Thiện Tuân bỗng dưng bật cười lên, một hơi uống cạn ly rượu cocktail, nói: “Khác với người qua đường bọn mày, loại người như bọn tao rất ít có thể đến thật. Không phải không muốn, mà là không thể”

Tần Duệ đăm chiêu, ánh mắt cũng có chút dao động.

Thiện Tuân nói: “Trở lại chuyện chính, mày đừng nghĩ những cái khác nữa”

Tần Duệ nói: “Bọn mày quen nhau bao lâu rồi?”

Tần Duệ nghĩ nghĩ nói: “Một năm rưỡi”

Tần Duệ lại nói: “Bắt đầu khi nào?”

Thiện Tuân nói: “Một tháng trước”

Tần Duệ bật cười, “Mới ngắn thế thôi á?”

Thiện Tuân nói: “Một năm rưỡi trước, lúc mới quen anh ta đã mời tao 419, thế nhưng ảnh là 1 nên không thành” Dừng một chút, “Một tháng trước bọn tao mới tình cờ gặp lại, anh ta nói có thể làm 0, thế là bắt đầu”

Vẻ mặt Tần Duệ có chút giật mình, nói: “Sao chuyện này khó hiểu thế. Lúc trước bởi vì không thể làm 0 với mày nên bỏ, giờ thì lại đến làm 0 cho mày?”

Thiện Tuân cười nói: “Có vẻ vớ vẩn đúng không? Thế nhưng một năm rưỡi, không chừng anh ta thử làm 0 với người khác thấy đã cũng nên”

Tần Duệ chậm rãi uống rượu, trong một chốc không nói gì.

Sau đấy Thiện Tuân lại thở dài, nói: “Song cái kiểu đó lại không giống 0 có kinh nghiệm”

Tần Duệ nói: “Không cùng đường với bọn mày nhưng người đều là sinh vật cảm xúc, tao mà còn cảm giác được, mày lại không à?”

Thiện Tuân nói: “Mày cảm giác được cái gì?”

Tần Duệ nói: “Một người lúc trước bởi vì là 1 mà từ bỏ mày, bỗng nhiên đến làm 0 cho mày, mày cảm thấy hắn chỉ là bỗng nhiên muốn bị người ta làm à?”

Thiện Tuân cúi đầu, đầu ngón tay vẽ vòng tròn trên mặt bàn.

Tần Duệ bật cười, một tay ôm lấy vai hắn, ghé sát vào bên tai, nhẹ giọng nói: “Bắn pháo thôi, xong thì tan. Hắn khẩu giao cho mày, cái thứ kia của đàn ông ăn ngon thật hả?”

Ngày đó kết luận Tần Duệ đưa ra vẫn lượn lờ trong đầu hắn, lúc Tiêu Quân Mạc ở trước mặt hắn lại càng mãnh liệt hơn.

Thiện Tuân, anh ta thích mày.

Giống như một con sâu bò trên đầu quả tim hắn, chết sống không đi, cũng không cắn xuống.

Buổi tối trở về mới tám giờ hơn, Thiện Tuân chậm chạp tắm rửa, lại mở lon bia lạnh, mới về phòng mở laptop login vào game. Giao diện vừa xuất hiện, đã thấy trên kênh bang hội có người spam: Mọi người mau đến lối ra Lưu Ly Cốc, bang hội YY735XXX!

Thiện Tuân lập tức bay qua bản đồ, khi trang tải xong thì chuyển qua vào YY bang hội, vừa nhảy vào kênh “Nhiệt huyết đối chiến” đã nghe thấy giọng nói của Kiếm Thất: “Mọi người đừng lên trước, cứ để bọn nó phun nước miếng, chúng ta tiếp tục chờ viện quân, spam hết lên kênh bang và kênh đồng minh đi!”

Đến nơi, Thiện Tuân nháy mắt đã bị một đống tên đỏ chém, phóng mắt ra nhìn, tên xám đầy đất, phần lớn là người trong bang hội, đồng minh bên [Mộng Phù Sinh] đến được có ba bốn người, tên đỏ dày đặc một mảng lớn, có mấy bang hội, nhân số nhìn sơ gấp hai lần bọn họ.

Kiếm Thất nói: “Mợ nó Dụ Dỗ cuối cùng cậu cũng đến rồi”

Thiện Tuân giữ F2 mở mic, cười nói: “Xảy ra chuyện gì mà bị đánh đến ba má cũng không nhận ra vậy”

Kiếm Thất cười giễu: “Ra ngoài lăn lộn thì phải trả giá, bị trả thù thôi”

[Kiếm Khiếu Nhất Phương] bọn họ và [Mộng Phù Sinh] có thể nói là ác bá một phương trong game. Tiêu Quân Mạc gây thù kết oán không ít, đến trả thù chỉ có nhiều thêm, chặn điểm hồi sinh như này cũng là chuyện cơm bữa, bình thường đều có thể đẩy về, bị đánh thảm đến vậy cũng là lần đầu tiên ——nhân số ít thế, cũng là lần đầu tiên.

Mọi người đều nghe theo Kiếm Thất, bình thản nằm trên mặt đất, nhìn bọn đang đứng chế giễu.

[Không Cốc U Lan]: Bọn mày có bản lĩnh ra vẻ thì có bản lĩnh đứng dậy đi, đừng tưởng tao không biết bọn mày không treo máy! Dậy đi, bọn mày dậy đi chớ!

Một đám người cùng bắt chước dì Tuyết (1).

[Du Khúc]: Anh Thất bọn này đều theo anh, đều theo anh thật mờ, anh đừng giả chết treo máy mà QwQ

Lại là một đám bắt chước.

[Suất Kỷ Manh]: Anh Thất bọn này không đánh anh đâu, anh đứng dậy đi có được không, theo anh theo anh đều theo anh mà! QAQ

Thiện Tuân mở mic tự do, cầm lấy bao thuốc lá, rút một điếu ra châm, hai tay cũng rời bàn phím, nói: “Chuyện này là sao, [Mộng Phù Sinh] chỉ đến có mấy người vậy”

Lúc này có một người lên tiếng: “Mộc Mộc không cho đến, mấy người bọn tôi đều nhìn mặt mũi anh Thất mà qua, những người khác không muốn làm mích lòng cô ta”

Đại khái là người bên [Mộng Phù Sinh].

Thiện Tuân nói: “Mộc Mộc?”

Kiếm Thất cười nói: “Cậu gần đây onl ít không theo kịp tiết đấu. Mộc Mộc cùng Minh Vũ, là bang chủ phu nhân”

Minh Vũ chính là bang chủ [Mộng Phù Sinh].

Thiện Tuân có chút bất ngờ, trước đây chưa từng thấy cái người Mộc Mộc này, càng chưa từng nghe tới, giờ mới có mấy ngày mà đã vào bang hội tóm được bang chủ rồi?

Lúc này có em gái trong bang cười nói: “Minh Vũ đi công tác, hiện tại tất cả quản lý của [Mộng Phù Sinh] đều không online, nữ thần Mộc Mộc nói, [Kiếm Khiếu] tự gây chuyện, dựa vào cái gì chúng ta phải đi chùi đít hộ, ăn no rửng mỡ à?”

Lại có người nói: “Cũng không biết lúc bọn họ đi chặn người bị đánh trả là ai qua giúp. Giờ lại thành chúng ta tự làm tự chịu?”

Một em gái lại nói: “Đừng nói vậy, đây chính là giang sơn Minh Vũ gây dựng cho Mộc Mộc mà”

Vài người bên [Mộng Phù Sinh] cũng không phản bác, cũng không phụ họa gì. Bên [Kiếm Khiếu] phần lớn là em gái nói chuyện, mọi người mắng đến tưng bừng, vừa vặn phân tán sự chú ý không đi nhìn tên đỏ spam bình luận mỉa mai trong game.

Đánh cho [Kiếm Khiếu Nhất Phương] xưng bá một phương phải sợ hãi, đám người kia đương nhiên không nỡ bỏ đi, bọn họ không đứng dậy, bọn chúng vẫn chờ. Kiếm Thất còn đang gọi người, nhưng người online trong bang cùng bên [Mộng Phù Sinh] lèo tèo tới được không quá mười người, như muối bỏ biển, trên mặt đất lại nhiều thêm mấy thi thể.

Lúc này Diệp Chu Chu vẫn đóng mic bỗng nhiên mở miệng.

“Bang chủ ơi cho [Long Duyệt] trong kênh áo xanh nha, sư phụ em đó, ổng dẫn người đến rồi”

Kiếm Thất lập tức mở miệng hoan nghênh, Thiện Tuân cũng mở kênh ra thấy nhiều thêm bốn mươi mấy người. Trước đó đã nghe Diệp Chu Chu nói qua, sư phụ cô mới mở một bang hội nhỏ, còn đang phát triển, Thiện Tuân còn hỏi cô có qua đó không, cô cười nói, đã có lòng trung thành với [Kiếm Khiếu] rồi.

Không ngờ rằng có bang đồng ý giúp đỡ cái loại bang hội như [Kiếm Khiếu], cứ như thế, bang của Long Duyệt cũng làm rõ lập trường với toàn server.

Mọi người đều rất nhiệt tình, trêu chọc hoan nghênh vài câu, Long Duyệt mở mic, lại là một trận xôn xao, giọng nam thần, đặc biệt có lực uy hiếp với em gái, kêu la không chút do dự. Có người trêu: “Cuối cùng cũng tìm được người có giọng thụ mê người hơn Dụ Dỗ rồi!”

Long Duyệt chỉ cười.

Y thương lượng một lát với Kiếm Thất, lại nhìn sắp xếp class bên họ. Phát hiện so với đối phương, trị liệu hơi ít, tank máu dày lại càng ít hơn, nhân thủ đánh tầm xa cũng không đủ, cho dù có là bang hội lớn, thêm một bang hội nhỏ cứu viện cũng không so được với liên minh bang hội đối diện.

Long Duyệt cũng không nắm chắc, chỉ có thể nói một hai ba tất cả mọi người cùng dậy, phân vài nhóm nhỏ lao ra khỏi vòng vây, hai mặt giáp công bọn chúng. Cuối cùng, Long Duyệt lại nói: “Đệ tử em xông vào trong đám tên đỏ dùng kỹ năng cưỡng chế tấn công, làm phiền buff để ý máu của [Em Gái Thục Trung Vui Mừng]”.

Thiện Tuân chat mật với Diệp Chu Chu: Còn tưởng gọi em ra, dọa anh nhảy dựng, em da mỏng vậy mà.

Diệp Chu Chu nói: Đó là sư tỷ của em, em là tiểu đệ tử, đừng trách em da mỏng, nỗi đau vĩnh viễn của Kiếm khách đó…

Long Duyệt nói chuẩn bị, đếm một hai ba, tất cả mọi người lập tức sống lại tại chỗ, Thiện Tuân dựa theo sắp xếp lao ra khỏi vòng vây, từ sau lưng giết tên đỏ. Cách này không sai, một đám người bị chế giễu gần hai mươi phút đã hừng hực chiến ý, rất nhanh đã đánh cho tên đỏ thành xám một nửa, đương nhiên, người của đội cảm tử ở bên ngoài cũng đều ngã xuống. Lúc này Long Duyệt la to: “Tốt lắm, bọn nó đang rút lui, đệ tử dùng skill đột tiến vọt tới sau lưng bọn nó rồi dùng skill cưỡng chế”

Chỉ thấy một Kiếm thuẫn binh ID [Em Gái Thục Trung Vui Mừng] phấn đấu quên mình, như một cơn gió vọt vào trong đám tên đỏ, thay đổi đột ngột xảy ra quá nhanh, Thiện Tuân còn chưa thấy rõ ra sao, đã thấy cô ngã vật xuống sau lưng hắn.

Trong YY im lặng trong phút chốc.

Long Duyệt nói: “Không sao, lại lần nữa nào…”

Thiện Tuân: “…”

Có người mở mic nói: “Hăng quá, buff của ta căn bản ít hơn, nằm chết ngoài phạm vi trị liệu rồi”

Chỉ nghe một giọng nữ nói: “Xin lỗi, em không để ý khoảng cách…Bọn họ đúng là dã thú!”

Xem ra chính là nhân vật chính màn vừa rồi.

Thiện Tuân nhận được chat mật của Diệp Chu Chu: Sư tỷ của em được người ta gọi là ngốc moe, đây cũng là lần đầu tiên chị ấy gánh team trong quần chiến 23333

Thiện Tuân trả lời: Nói chuyện cũng hài thật, anh suýt nữa thì phun bia ra này.

Dưới sự chỉ huy của Long Duyệt và Kiếm Thất, mọi người lại xông lên một đợt nữa, nhưng nhân số đối phương vẫn áp đảo, lần thứ hai rút ra bài học, khiên thịt được bố trí phía sau dùng kỹ năng cưỡng chế tấn công, đội cảm tử mất đi tác dụng, rất nhanh bọn họ đã diệt đoàn.

Đám tên đỏ lại bắt đầu chế giễu.

[Du Khúc]: Thất Thất ơi tình nhân của anh nhiều quá cơ! Anh trai Minh Vũ không cần anh nữa, lập tức có người đến tìm ngược cùng anh!

[Liên Minh Trứng Luộc Nước Trà]: Thất Thất đừng khóc sà vào lòng anh nè!

[Quả táo nhỏ Tiểu Nha]: Thất Thất vào bang hội mình nha mình thương bạn nè!

Tình cảnh lại trở về điểm xuất phát.

Long Duyệt nói: “Xin lỗi, người của chúng ta đông vậy mà”

Kiếm Thất cười nói: “Cậu thế là đánh vào mặt tôi rồi, tôi đã xin lỗi cậu còn áy náy gì nữa. Tình cảm của anh em hôm nay tôi nhận, về sau có chuyện thì cứ tìm tôi”

Long Duyệt cười nói: “Mấy người đừng bắt nạt tiểu đệ tử của tôi là được, em ấy bướng bỉnh chỉ thích [Kiếm Khiếu], đến mặt mũi sư phụ cũng không cho”

Kiếm Thất nói: “Đừng có đùa, tiểu đệ tử của cậu thường xuyên bắt nạt tôi ấy, Dụ Dỗ và Cầm Thú đều bao che giúp cổ, tôi mới oan ức đây này”

Có người cũng cười nói: “Đúng đúng, Dụ Dỗ và Chúc Chúc chơi thân vậy, tui cũng ghen giùm Cầm Thú đó”

Có người nói: “Chúc Chúc em cẩn thận nha, Cầm Thú nhìn em chằm chằm như hổ rình mồi đó”

Chúc Chúc nói: “Chuẩn bị chiến đấu bất cứ lúc nào!”

Bên [Mộng Phù Sinh] có người nói: “Bị đánh thành cún còn có thể trò chuyện vui vẻ như vậy, chỉ điểm này thôi là không ai địch nổi chúng ta rồi”

Thiện Tuân mỉm cười nói: “Game thôi mà, thoải mái đi. Bị chặn thì đã sao, bọn nó có thể ăn chúng ta được à? Nào, ai lên mic hát một bài đê, mọi người vừa nghe vừa kêu bạn bè tới nào”

Có người nói: “Đương nhiên là ca thần Dụ Dỗ lên rồi, lại nói, sao hôm nay Cầm Thú không tới nhỉ?”

Lại có người nói: “Thật bất thường, anh Quân cũng không có mặt, Dụ Dỗ bị đánh thành như vậy ổng có thể ngồi nhìn mặc kệ được sao”

Có người cười nói: “Có phải anh Quân sợ Mộc Mộc không nhể?”

Đùa giỡn như thế, đúng là ném đám tên đỏ đang chế giễu sang một bên.

Thiện Tuân nhìn đồng hồ, chín giờ hơn, lấy di động ra mở màn hình, không có tin nhắn mới. Trầm ngâm một lát, gõ một tin nhắn, người nhận, Tiêu Quân Mạc.

[Vẫn chưa về nhà à?]

Không bao lâu đã nhận được tin trả lời.

[Ở lại chỗ ba mẹ]

Thiện Tuân nghĩ một lát, trả lời: Mộng đẹp, mai đừng đến muộn đấy.

Đối phương không đáp lại, Thiện Tuân chờ mấy phút, một lần nữa nhét điện thoại vào túi, tiếp tục nghe mấy người trong YY nói chuyện phiếm. Đám tên đỏ kích động, spam lên cả kênh thế giới, mặc dù bọn họ vẫn nằm chết, nhân số đối phương cũng chỉ tăng chứ không giảm. [Kiếm Khiếu Nhất Phương] cùng [Mộng Phù Sinh] từ trước đến nay hỗ trợ lẫn nhau, lá gan cũng càng lúc càng lớn, trêu chọc bang hội nhiều không đếm xuể, nhưng bởi vì hai bang hội kết hợp vô cùng mạnh, lại có chỉ huy Minh Vũ và Tiêu Quân Mạc hiếu chiến, trên cơ bản chưa từng thua. Lần này bị đánh đến mặt xám mày tro, [Mộng Phù Sinh] cũng chỉ đến được có vài người, đối phương cũng cho là chuyện lạ, bắt đầu làm vố lớn.

Kiếm Thất từ trước đến nay luôn làm theo nguyên tắc chỉ đánh không nói, thắng thì là trâu bò, thua thì bản lĩnh không bằng người, kiên quyết không phun nước miếng, điểm ấy vừa vặn trái ngược với Minh Vũ, Tiêu Quân Mạc. Người [Kiếm Khiếu Nhất Phương] cũng quen rồi, không có ý định khẩu chiến, nói khó chịu thì đều tại [Mộng Phù Sinh] trở mặt không nhận người. Mấy người bên [Mộng Phù Sinh] thì khác, đã quen với phong cách của Minh Vũ và Tiêu Quân Mạc, nén giận với cảnh tượng nằm chết giả làm người câm này, nhưng phần nhiều cũng kính trọng Kiếm Thất, không đưa ra dị nghị, chỉ là không thể nào mở miệng.

Buồn bực ngán ngẩm, âm thanh nhắc nhở chat mật bỗng vang lên, Thiện Tuân chuyển kênh.

[Ly Biệt Cùng Quân]: Ở hết Lưu Ly Cốc làm gì vậy?

Thiện Tuân có hơi bất ngờ.

[Dụ Dỗ Từng Bước]: Không phải anh đang ở chỗ ba mẹ sao?

[Ly Biệt Cùng Quân]: Chỗ ba mẹ thì không thể có máy tính à?

[Dụ Dỗ Từng Bước]: =w=

[Ly Biệt Cùng Quân]: Ngày mai em gái tôi đi học, đuổi nó đi tắm rồi

[Dụ Dỗ Từng Bước]: …

Suy nghĩ một hồi, hóa ra là đi cướp máy tính của em gái.

Chú thích:

(1) Dì Tuyết “雪姨”: nhân vật nữ Vương Tuyết Lâm trong phim “Tân dòng sông ly biệt” do Vương lâm thủ vai. Là người nham hiểm cay nghiệt, rất có tâm kế


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui