Ngày Đêm Nhớ Thương


Thế nhưng cuối cùng Chu Tuyết cũng không đi Paris.

Tạ Khinh Hàn không đi, cô đi một mình có ý nghĩa gì.

Đi cùng Hoàng Dục còn chán hơn, không bằng ở nhà cho rồi.

Ở nhà ngủ đến tận trưa, buổi chiều đội một chiếc mũ rộng vành, cùng mẹ ra ngoài vườn.

Tay cô xách một thùng nước, đi ra vườn tưới cây.

Lúc Dương Sâm gọi tới, cả người cô ướt đẫm mồ hôi, nhân lúc nghe điện thoại đi vào phòng khách ngồi nghỉ, lấy một cây kem ra ăn.
Chu Tuyết đã rất lâu không gặp bọn Dương Sâm nhưng thường ngày vẫn duy trì liên lạc.

Dương Sâm hỏi cô nghỉ hè có trở về hay không.

Trước đó vì muốn đi Paris với Tạ Khinh Hàn nên cô nói phải đến sau Tết mới về được.

Dương Sâm nói qua điện thoại: “Mấy ngày trước gặp được ông chủ Triệu, mình nói cậu thi lên đại học, ông ta thật sự không tin, còn cho là mình lừa ông ta.

A Tuyết, khi nào cậu trở về nhớ mang theo thư báo trúng tuyển, gọi ông chủ Triệu đến cho ông ta mở to mắt chó mà nhìn.

Trước đây ông ta chèn ép cậu không ít, làm rơi có một cái cốc mà trừ mất nửa ngày lương.

Lần này trở về nhất định phải ném tiền vào mặt ông ta, cho ông ta biết thế nào là sông có khúc, người có lúc.”
Chu Tuyết không nhịn được mà bật cười, tâm trạng vui vẻ: “Mình có điên đâu.

Ném tiền vào mặt ông ta làm gì, không phải nên đến những nơi xa hoa để tiêu sao? Mà số tiền này một đồng cũng không thuộc về mình, mình cũng không ngốc mà làm vậy.

Mình đâu phải phú nhị đại*.”
* Phú nhị đại: thế hệ giàu có thứ hai, chỉ con cái nhà giàu
Dương Sâm cũng cười, hỏi: “A Tuyết, khi nào cậu mới về? Tụi mình đều rất nhớ cậu.”
Chu Tuyết ngồi xếp bằng trên ghế, nghĩ đến Tạ Khinh Hàn mấy ngày nay lại đi công tác, không biết lúc nào mới về.

Mẹ và chú Tạ hai ngày nữa sẽ đi Vancouver một chuyến.

Giang Lâm Cẩn sắp tới cũng không rảnh để ý đến cô.

Ở nhà một mình cũng rất chán.

Cô nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Phải xem có mua được vé máy bay không đã, sau đó sẽ nói cho cậu biết.”
Dương Sâm nghe thấy cô chịu trở về thì vui mừng, lớn tiếng nói: “Khi nào mua được vé thì lập tức báo cho mình! Đến lúc đó sẽ mở tiệc đón cậu!”
Lúc về đến quê đã là giữa tháng tám.
Khi đó thời tiết rất nóng, Chu Tuyết bước ra sảnh đến, từ xa đã thấy bọn Dương Sâm đứng đợi.
Mùa hè nóng nực nên mặc áo ngắn tay cho mát, hình xăm trên cánh tay lộ ra ngoài, mấy thanh niên khí thế hùng hổ đứng cùng nhau, dọa những người xung quanh sợ hãi không dám tới gần, tự động cách bọn họ rất xa.


Nhưng mà thực tế bọn họ cũng không phải xã hội đen gì, cùng lắm là làm bộ thôi.

Đều là trụ cột gia đình, vì nuôi cả nhà mà chăm chỉ làm việc, có người làm nhân viên phục vụ, sửa xe hoặc làm công nhân, cũng có người mở quầy bán đồ ăn vặt.

Người đến sớm nhất là Dương Sâm, cũng là người đầu tiên nhận ra Chu Tuyết, thấy cô đẩy một chiếc vali đi ra thì lập tức vẫy vẫy tay hô to: “A Tuyết! Ở đây!”
Giây phút này chắc chắn không phải ảo giác của Chu Tuyết, cô cảm giác rõ ràng tất cả mọi người trong sân bay đều đang nhìn mình.
Cô hận không tìm được một cái lỗ để chui vào, đương nhiên cũng biết bọn họ không cố tình làm vậy.

Cô lấy kính râm ra đeo lên, đeo tai nghe, làm bộ như không thấy những ánh mắt kỳ lạ kia.

Lúc Chu Tuyết đến gần, Dương Sâm quả thực không dám nhận, nhìn cô nửa ngày mới thốt lên: “A Tuyết? Cậu là A Tuyết sao? Cậu thật sự xinh đẹp quá!”
Chu Tuyết làm bộ muốn ói, ghét bỏ nhìn cậu: “Đừng có dùng ánh mắt buồn nôn này nhìn mình.”
Ngô Thành vươn tay lấy kính râm trên mặt cô đeo lên, ngẩng đầu nói: “Mọi người thấy tôi có ngầu không?”
Mọi người cười toáng lên, Dương Sâm cũng cười mắng cậu ta: “Xấu chết đi được!”
Chu Tuyết cũng không nhịn được cười, cùng bọn họ ra khỏi sân bay.
Bọn họ lái xe gắn máy, Dương Sâm vỗ vỗ yên xe đằng sau, nói với cô: “Vì đi đón cậu, mình cố ý hỏi mượn ông chủ bảo bối của anh ta, ngầu không?”
Chu Tuyết cười, “Cực kỳ ngầu.”
Dương Sâm cũng cười, ngồi lên xe, đưa mũ bảo hiểm cho cô, “Đến, lên xe, đưa cậu đi ăn cơm”
Chu Tuyết cầm mũ bảo hiểm, thuần thục đội lên, sau đó vịn vai Dương Sâm, trèo lên xe.
Dương Sâm nổ máy, “Ngồi chắc.”
Chu Tuyết nhắc nhở, “Đi chậm một chút, trên đường nhiều xe.”
“Yên tâm đi!”
Bốn mươi phút sau, an toàn đến quán cơm.
Chủ quán là người quen, trước đây Chu Tuyết thường theo bọn Dương Sâm đến đây uống bia đêm.

Ông chủ đang bận, nhìn thấy Chu Tuyết thì lập tức ra đón: “Đây không phải Tiểu Tuyết sao! Về lúc nào vậy?”
Chu Tuyết cười đáp: “Vừa mới về ạ, chưa đến một giờ.”
Trời đã tối, bọn họ ngồi xuống chỗ cũ, ông chủ đưa menu cho bọn họ xem, trong lúc đợi thì hàn huyên với Chu Tuyết: “Tiểu Tuyết, bọn Dương Sâm nói con thi lên đại học.

Có thật không? Không phải con nghỉ học rồi à? Sao lại lặng lẽ thi đại học rồi?”
Chu Tuyết liếc Dương Sâm, toàn bọn miệng rộng, cô chỉ đỗ đại học thôi mà gần như ai ai cũng biết.

Cô trả lời qua loa: “Chỉ là may mắn thôi ạ.”
Dương Sâm không chịu yên, lên tiếng giúp cô: “May mắn gì chứ, A Tuyết có bản lĩnh thật sự.

Cô ấy thi đỗ đại học luật, sau này ai có kiện cáo gì nhớ tìm Chu Tuyết, cô ấy sẽ cho giá hữu nghị.”
Chu Tuyết đá chân Dương Sâm dưới gầm bàn một cái, Dương Sâm đành hậm hực ngậm miệng, cúi đầu tiếp tục chọn món.
Ông chủ còn muốn nói chuyện tiếp nhưng bị bà chủ gọi đi.

Chu Tuyết được thanh tịnh, quay sang nhìn Dương Sâm: “Một năm không gặp, sao cậu lại nói nhiều vậy? Cứ như cái loa phường ấy.”
Dương Sâm vẫn chưa hết hậm hực, rót cho cô ly rượu, giải thích: “Mình không phải tự hào thay cậu sao.”
Tưởng Bân uống trước: “Đó thì là gì? Dương Sâm hận không thể cầm cái loa lớn nói cho tất cả mọi người biết Chu Tuyết đã thi đỗ đại học.

Nếu cậu ta mà có tiền, chắc chắn sẽ mở tiệc ba ngày ba đêm cho cậu nữa đó.”
Chu Tuyết thật sự bị dọa, “Xin mọi người đó, đừng nháo như vậy.”

Tưởng Bân mời mọi người một ly, nói tiếp: “A Tuyết, cậu làm sao hiểu được nỗi lòng của Sâm ca.

Cậu ta còn muốn cưới cậu làm vợ mà, mỗi đêm nằm mơ đều gọi tên cậu đó.”
Tưởng Bân vừa dứt lời đã bị Dương Sâm đạp ngã ra đất: “Con mẹ nó, uống rượu của mày đi.”
Mắng xong, Dương Sâm mới dè dặt nhìn Chu Tuyết, ánh mắt đầy mong chờ.

Nhưng Chu Tuyết lại làm như không nghe thấy, cô dùng dây cột tóc búi gọn mái tóc dài, cầm một ly rượu lên uống cạn, thật lâu sau mới lên tiếng: “Thế nhưng mình đã thích người khác rồi.”
Ánh mắt Dương Sâm hiện lên chút bi thương, cậu muốn hỏi là ai nhưng lại không mở miệng được.

Tưởng Bân từ dưới đất bò dậy, hỏi giúp: “Ai vậy? Có phải là vị thiếu gia nhà giàu kia không?”
Chu Tuyết không trả lời, chỉ nói: “Đây là người mình thích thầm, mọi người không cần biết.”
Chu Tuyết và bọn họ quen biết nhiều năm, mọi người đều hiểu tính cách của cô.

Nếu cô không muốn kể, có hỏi thêm cũng chỉ làm cô nổi cáu.

Thế là tất cả ngượng ngùng im lặng, không hỏi nữa.
Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu, cho dù Chu Tuyết không thích người khác, bọn họ cũng không có cơ hội.

Nếu có cơ hội thì đã sớm có rồi.

Quen biết nhau đã hơn bốn năm, Chu Tuyết chưa từng để ai quá thân thiết với mình.
Cô không thích bất kì ai trong nhóm bọn họ.

Cũng may đông người nên rất nhanh bầu không khí đã sôi động lại.
Ăn tối xong, tất cả lại lái mô-tô ra bờ biển hóng gió đêm.

Chu Tuyết dựa vào lan can trên biển hút thuốc, lúc này mới nhớ ra: “Sao hôm nay chỉ có mấy người các cậu? Vệ Tường đâu?”
Dương Sâm đáp: “Cậu ta gần đây đang sứt đầu mẻ trán vì trốn nợ.”
Chu Tuyết kinh ngạc: “Cậu ta thiếu nợ?”
Dương Sâm: “Đúng vậy, đã sớm khuyên đừng chơi cá cược nữa mà cậu ấy không nghe, còn đi vay nặng lãi để chơi, suýt nữa bị người ta chặt tay, bây giờ vẫn đang trốn bên ngoài không dám về.”
Ngô Thành chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*, tức giận: “Nó chính là đồ ngu! Giờ không dám về cũng là đáng đời.”
* Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được (Theo http://lylydancorner.blogspot.com/2016/02/tong-hop-tu-ngu-thanh-ngu-thong-dung.html)
Dương Sâm nhìn ra biển, trầm mặc hút thuốc, thật lâu sau mới nói với Chu Tuyết, “A Tuyết, cậu có tiền không? Giúp Vệ Tường trả tiền trước được không?”
Chu Tuyết nhìn Dương Sâm: “Mình có.

Nhưng trả thay cậu ta một lần thì có ích gì.

Cậu ta cá độ, đã có lần một ắt có lần hai.”
Dương Sâm nhíu chặt mày, chửi thề mấy câu, hay để nó chết bên ngoài cho rồi.

Vệ Tường và Dương Sâm cùng lớn lên từ nhỏ, mặc dù cậu ta đi nhầm đường nhưng lại không thể nhẫn tâm bỏ mặc được.
May mà Chu Tuyết có tiền, cũng đã đồng ý trả trước giúp.


Nhưng không ai ngờ được, bọn họ còn chưa kịp nói tin này cho Vệ Tường biết thì Chu Tuyết đã xảy ra chuyện.
Đêm đó Chu Tuyết ra ngoài mua hoa quả, trên đường về nhà, vừa đi vào ngõ nhỏ bỗng nhiên bị người dùng túi đen trùm đầu.

Cô còn chưa kịp thét lên, chỉ cảm thấy sau gáy bị người ta dùng lực đập mạnh, cả người lập tức hôn mê.
Sau khi tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở chỗ xa lạ, xung quanh có hơn mười người đàn ông to lớn vây quanh, xăm trổ đầy tay, vẻ mặt hung thần ác sát.

Nếu không phải cô lớn gan thì đã bị dọa ngất xỉu rồi.
Hai tay cô bị trói ra sau lưng, buộc chặt vào ghế, lạnh lùng trừng bọn họ.
Không lâu sau, một người đàn ông bụng phệ đi tới, thấy cô bị trói chặt thì chỉ vào người bên cạnh trách mắng: “Đây là chuyện gì? Không phải bảo bọn mày mời Chu tiểu thư tới sao? Ai cho phép bọn mày làm thế?” Hắn đi một vòng dò xét cô, lại nói: “Thật sự là mỹ nhân yêu kiều, sao bọn mày không biết thương hoa tiếc ngọc gì thế?”
Thủ hạ bị mắng rất vô tội, nhìn lão đại, nhất thời không biết phải làm gì.

Tên bụng phệ lườm hắn một cái: “Còn chần chừ cái gì? Không mau cởi trói cho Chu tiểu thư!”
Thủ hạ nghe vậy thì lập tức cởi trói cho cô.

Tên bụng phệ ngồi xuống một chiếc ghế được đem đến, đối diện là Chu Tuyết, vẻ mặt tươi cười, còn sai người đem đến cho cô một cốc nước, nói: “Chu tiểu thư xin đừng để bụng.

Bạn tốt Vệ Tường của cô thiếu chúng tôi một số tiền lớn, tối qua rốt cuộc đã bắt được hắn.

Hắn nói bạn tốt của hắn, Chu Tuyết, rất có tiền, có thể thay hắn trả nợ.

Vì vậy tôi đành phải sai người mời cô đến.”
Chu Tuyết cười lạnh, “Các người gọi đây gọi là mời?”
Tên kia ra vẻ ngượng ngùng: “Thật sự có lỗi với Chu tiểu thư, đám đàn em của tôi không hiểu quy củ.”
Chu Tuyết tin hắn mới là lạ.

Nhưng bây giờ cô càng giận Vệ Tường hơn, vì hắn mà cô gặp nguy hiểm.

Lão đại nói: “Chu tiểu thư, Vệ Tường thiếu chúng tôi hai trăm vạn.

Cô xem, bây giờ trả bằng tiền mặt hay chuyển khoản thì tiện?”
Chu Tuyết trợn to mắt, không ngờ Vệ Tường thiếu nhiều tiền như vậy!
Cô nghi ngờ hỏi lại: “Không phải hắn chỉ thiếu năm mươi vạn thôi sao?”
Lão đại cười nói: “Chu tiểu thư, năm mươi vạn là hai năm trước, bây giờ đã lên đến hai trăm vạn.

Tôi như vậy đã rất từ bi rồi.”
“Đây là cho vay nặng lãi, các người làm vậy là phạm pháp!”
Lão đại cười ha ha: “Chu tiểu thư, tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn trả tiền thì hơn.

Chỉ cần cô trả hết, chúng tôi lập tức thả cô ra.

Nếu không trả, chỉ sợ ——”
“Chỉ sợ thế nào? Bây giờ là xã hội pháp trị, các người còn có thể giết tôi à?” Chu Tuyết từ nhỏ đã không biết sợ ai, cũng không ai dạy cô trong tình huống này phải giả vờ yếu thế.

Lão đại vẫn cười: “Chu tiểu thư, cô đừng ép tôi.

Chúng tôi cũng là thay người khác làm việc thôi.

Cô phối hợp một chút là được, đừng làm khó chúng tôi.

Giải quyết sớm một chút, mọi người đều có thể về nhà sớm một chút mà.”
Chu Tuyết đứng dậy, “Tôi với Vệ Tường không phải thân quen gì, tôi cũng không có tiền, sẽ không trả tiền thay hắn.


Hắn sống hay chết không liên quan gì đến tôi!”
Cô nói xong muốn rời đi thì bị hai người đàn ông bên cạnh giữ chặt lại, ấn cô xuống ghế.

Chu Tuyết hét lên: “Các người muốn làm gì? Đã nói tôi không có tiền!”
Lão đại lắc đầu, cảm thán một câu: “Chu tiểu thư, cô không phối hợp, chúng tôi rất khó làm!”
Chu Tuyết cười lạnh: “Làm gì? Muốn giết tôi à?”
“Nghe lời này của cô mà xem.

Cô cũng đã nói bây giờ là xã hội pháp trị, mặc dù chúng tôi không đọc qua sách gì nhưng cũng biết giết người là phạm pháp, sao có thể làm ra loại chuyện này chứ.”
Chu Tuyết lạnh lùng nhìn bọn chúng.
Lão đại vung tay: “Đều đi hết đi, đừng ở chỗ này ảnh hưởng đến tâm trạng của Chu tiểu thư, chờ Chu tiểu thư nghĩ thông suốt rồi chúng ta lại bàn lại.”
Tên cầm đầu nói xong thì bước ra khỏi phòng.

Đám đàn em cũng theo sau, người cuối cùng ra ngoài khóa cửa lại thật kỹ.

Chu Tuyết lúc này mới ý thức được mình bị giam lỏng.
Khi còn bé từng nghe những người thiếu nợ không trả sẽ bị bắt giam đến khi nào chịu trả tiền mới thôi.

Cô còn nghĩ loại chuyện này sẽ không bao giờ dính dáng đến mình, không ngờ hôm nay vậy mà đã xảy ra.

Bọn chúng cũng không làm gì quá đáng, chỉ không cho cô ăn cơm uống nước.

Cứ mấy tiếng sẽ phái người đến hỏi cô đã chịu trả tiền chưa.

Chu Tuyết đều không thèm để ý, cứ ngồi im trên ghế.

Thật ra cô đã cực kỳ đói bụng nhưng vẫn không chịu đồng ý.
Cũng không phải là cô mạnh mẽ hay không hiểu được kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, mà là cô thật sự không có nhiều tiền như vậy.
Cô vốn nghĩ Vệ Tường chỉ thiếu năm mươi vạn, còn có thể thay hắn trả.

Nhưng bây giờ biến thành hai trăm vạn, cô không có nhiều tiền như vậy.
Chu Tuyết không biết mình bị nhốt bao lâu, cũng không biết sắc trời bên ngoài như thế nào, chỉ biết mình bắt đầu chóng mặt nhưng vẫn không sợ hãi.
Như lời tên kia nói, bây giờ là xã hội pháp trị, bọn chúng không dám động vào cô, cùng lắm là nhốt cô mấy ngày.

Nếu cô thật sự có chuyện gì, chỉ sợ bọn chúng còn phải tranh thủ thời gian đưa cô đến bệnh viện.

Nếu cô thật sự có chuyện thì một người cũng đừng hòng thoát được.

Chưa kể, bọn Dương Sâm không thấy cô nhất định sẽ đi tìm.

Cho nên không cần phải sợ hãi, chỉ có điều… đói quá rồi.
Không biết đói bụng bao lâu, nằm mơ cũng không ngờ được, người tới cứu cô lại là Tạ Khinh Hàn.

Khi đó cô đang ôm lấy đầu gối, ngồi co quắp trên ghế, lúc cửa phòng mở ra, nhìn thấy Tạ Khinh Hàn đi tới, cô còn cho là mình bị ảo giác.
Cô nhìn Tạ Khinh Hàn đen mặt tới gần mình, vô thức đứng dậy, ai ngờ vì quá đói nên khuỵu xuống, Tạ Khinh Hàn vội đến đỡ cô.

Tay anh vòng qua thắt lưng cô, nhíu mày hỏi: “Có thể tự đi được không?”
Chu Tuyết lắc đầu, không phải muốn chiếm tiện nghi của Tạ Khinh Hàn mà cả người thật sự không còn sức nữa.

Tạ Khinh Hàn nhất định rất tức giận, cúi người bế cô ra ngoài, trước khi mất ý thức cô còn nghe thấy anh nói lúc nào mới có thể để anh bớt lo một chút..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận