Chu Tuyết cảm thấy rất oan uổng.
Chuyện này sao lại trách cô chứ? Đây quả thật là tai bay vạ gió, chính cô cũng rất tức giận.
Sau khi khỏe lại, cô nhất định sẽ tìm Vệ Tường tính sổ, uổng cho cô còn xem hắn là bạn, vậy mà lại bán cô đi, đẩy cô vào tình thế nguy hiểm.
Sau khi tỉnh lại, Chu Tuyết không thể ăn ngay vì quá đói và mất nước đã lâu, cho dù được phép ăn thì cô cũng ăn không vô.
Lúc về đến nhà, bác sĩ đã đợi sẵn từ lâu, sau khi khám xong lập tức truyền dịch glucose (đường) cho cô.
Chu Tuyết nằm trên sô pha, khi túi dịch truyền được một nửa, cô cũng lấy lại được chút sức lực.
Sau khi đưa cô về, Tạ Khinh Hàn đi thẳng lên lầu, đến giờ vẫn chưa xuống.
Chỉ có bác sĩ và trợ lý Hoàng trong phòng khách.
Cô không nhịn được mà hỏi trợ lý Hoàng, “Tạ Khinh Hàn đâu? Anh ấy bận à?”
Trợ lý Hoàng gật đầu, “Ừm.
Có một cuộc họp khẩn cấp.”
Anh không dám nói, có lẽ Tạ Khinh Hàn vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.
Sáng sớm hôm nay, lúc đang làm thủ tục ở sân bay để đi công tác thì nhận được cuộc gọi khẩn cấp từ công ty: “Tạ tổng, vừa rồi có người gọi đến nói cô Chu bị bắt đã ba ngày rồi.”
Mọi người đều biết Chu Tuyết là em gái của Tạ Khinh Hàn, quản lý công ty nhận được cuộc gọi này cũng rất lo lắng.
Vẻ mặt của Tạ Khinh Hàn lúc đó vô cùng đáng sợ, anh trả lời ngay lập tức, “Chuyển cuộc gọi cho tôi.”
Người đã gọi điện đến công ty chính là Dương Sâm.
Chu Tuyết bị bắt, bọn họ đương nhiên biết là ai làm, đi đòi người nhưng đối phương không chịu thừa nhận.
Đã gọi điện báo cảnh sát, công an cũng đến kiểm tra nhưng vẫn không thấy gì bất thường.
Vì không có bằng chứng nên không thể báo án.
Dương Sâm sợ Chu Tuyết gặp chuyện không may, không đợi nổi tới lúc cảnh sát đến, trong lúc không biết cầu cứu ai thì nhớ ra Chu Tuyết giờ đã khác xưa, có anh trai là chủ tịch nên nhanh chóng tìm số điện thoại của Tạ thị rồi gọi đến.
Khi nói chuyện với Tạ Khinh Hàn, anh ta hoảng sợ đến mức nói năng lộn xộn nhưng Tạ Khinh Hàn vẫn hiểu được, cúp điện thoại, lập tức bảo thư ký đổi lịch trình thành Vọng Thành.
Trước khi đến Vọng Thành, anh đã cho người để mắt đến quán trà.
Anh hạ tử lệnh, không cho phép Chu Tuyết gặp chuyện không may.
Ngay khi đến Vọng Thành, lập tức đi đến quán trà.
Đương nhiên bên kia không thừa nhận Chu Tuyết bị nhốt bên trong cũng không cho bọn họ lục soát.
Nhưng Tạ Khinh Hàn là ai? Anh muốn tìm, ai có thể ngăn cản?
Chủ quán trà ồn ào muốn kiện anh tội đột nhập nhà riêng, Tạ Khinh Hàn lạnh lùng bấm 110 gọi cảnh sát giúp bọn họ.
Người anh đưa đến đó đều là chuyên gia được đào tạo bài bản, không ai có thể ngăn cản được.
Cuối cùng cũng tìm thấy Chu Tuyết trong một tầng hầm.
Chu Tuyết sau khi nghe những gì trợ lý Hoàng nói thì lo sợ bất an: “Tạ Khinh Hàn rất tức giận sao?”
Trợ lý Hoàng nhìn Chu Tuyết, an ủi cô: “Tạ tổng luôn lo lắng cô gặp chuyện không may.”
Chu Tuyết vì Tạ Khinh Hàn lo lắng cho mình mà mừng thầm.
Cô lớn gan nên không quá sợ hãi.
Sau khi truyền hết dịch, cô cảm thấy khỏe hơn rất nhiều.
Trợ lý Hoàng ra ngoài mua cháo trắng cho cô.
Sau khi ăn xong, cô cảm thấy cơ thể đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Bảy giờ tối, Tạ Khinh Hàn cuối cùng cũng xuống lầu.
Anh liếc nhìn cô, không nói chuyện, ngồi trên chiếc sô pha đơn, lấy một điếu thuốc trên bàn, châm lửa.
Chu Tuyết cọ vào người anh, nhìn anh hỏi: “Tạ Khinh Hàn, anh đã trả tiền giúp bạn em chưa?”
Tạ Khinh Hàn không thèm nhìn cô, chỉ lạnh lùng nói: “Hắn nằm mơ.”
Chu Tuyết thắc mắc: “Chuyện được giải quyết thế nào vậy? Bọn chúng chuyên buôn lậu, đòi nợ, không dễ nói chuyện đâu.”
Tạ Khinh Hàn cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô,vẻ mặt rất không vui, “Em cũng biết chúng buôn lậu sao? Chu Tuyết, có phải em ngốc không? Anh biết em rất có khí phách, chuyện gì cũng không cúi đầu, nhưng đây tình huống nào? Nếu người ta muốn em trả tiền thì cứ trả tiền, em cậy mạnh làm gì?”
Chu Tuyết mím môi nhìn Tạ Khinh Hàn, nghiêm túc nói: “Bọn chúng kiếm tiền, không phải giết người, sẽ không làm gì em.”
Tạ Khinh Hàn cau mày mắng cô, “Anh thấy em chính là đồ ngốc.
Những kẻ đó đều bị gọi là đồ khốn, làm sao em biết chắc bọn chúng sẽ không lấy mạng em? Em bao nhiêu tuổi rồi? Có ý thức bảo vệ bản thân không?”
Chu Tuyết bị Tạ Khinh Hàn mắng đến mức không thể phản bác, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Nhưng em không có nhiều tiền như vậy.”
“Vậy em không biết gọi cho anh sao? Lúc đó em nghĩ cái quái gì vậy?” Tạ Khinh Hàn bị Chu Tuyết chọc tức tới phát điên, lúc này rất muốn tách đầu cô ra xem cô đang nghĩ gì bên trong.
Chu Tuyết chưa từng thấy Tạ Khinh Hàn tức giận như vậy, lối suy nghĩ của cô cũng khác thường, nhìn Tạ Khinh Hàn hồi lâu, không kiềm được vui mừng: “Tạ Khinh Hàn, anh sợ em xảy ra chuyện gì sao?”
Tạ Khinh Hàn liếc cô một cái, “Nếu không thì sao? Dù sao bây giờ em cũng là em gái anh, anh có thể trơ mắt nhìn em gặp chuyện không may được à?”
Chu Tuyết nghe xong, tâm trạng vui mừng lập tức biến mất, thất vọng, oán giận ngồi thẳng lại, “Nếu anh chịu đi chơi với em, giờ này em vẫn còn ở Paris ngắm tháp Eiffel, làm sao xảy ra chuyện này được chứ.”
Tạ Khinh Hàn tức giận đến bật cười, liếc nhìn Chu Tuyết: “Sao? Bây giờ lại là lỗi của anh à?”
Chu Tuyết bướng bỉnh bĩu môi nhìn Tạ Khinh Hàn, “Không phải sao?”
Tạ Khinh Hàn nhìn cô một cái: “Em là Trư Bát Giới à? Ai dạy em dùng bồ cào đánh trả?*”
* Trong Tây Du Ký, Trư Bát Giới dùng bồ cào làm vũ khí, thường đánh bại đối thủ bằng chiêu xoay người, đâm thẳng bồ cào về phía đối thủ.
Đây là phép ẩn dụ cho việc không thừa nhận mình đã làm sai mà buộc tội ngược lại người chỉ trích.
Chu Tuyết tức giận lấy cái gối trên ghế sô pha ném vào Tạ Khinh Hàn.
Tạ Khinh Hàn theo bản năng dời bàn tay đang cầm điếu thuốc đi, tay kia bắt lấy cái gối.
Chính anh cũng không thể nhịn được cười, “Anh thực sự phục em luôn đó.”
Chu Tuyết cũng mỉm cười nhìn Tạ Khinh Hàn, đôi mắt xinh đẹp như ánh trăng.
Tạ Khinh Hàn nhìn vào mắt cô, có lẽ do màn đêm quá tĩnh lặng nên anh nhìn cô rất lâu, quên không dời mắt đi chỗ khác.
Tận đến khi Chu Tuyết đột nhiên nghiêng người sang, chống hai tay lên tay vịn ghế sô pha của anh, ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt sáng ngời, nhẹ giọng nói: “Tạ Khinh Hàn, cảm ơn anh.”
Tạ Khinh Hàn lúc này mới định thần lại, anh nhìn sang chỗ khác, khẽ ậm ừ.
Anh không nhận ra mình nhất thời lơ đãng, tàn thuốc rơi xuống quần tây nên đưa tay phủi đi, hồn cũng bay đi đâu mất.
Chỉ có ánh trăng mới biết, đêm nay anh có chút rung động ngắn ngủi..