Từ sau hôm bị Tạ Khinh Hàn từ chối, Chu Tuyết nhốt mình trong phòng rất lâu, cái gì cũng không ăn.
Có lẽ do tâm trạng sa sút, lại mỗi đêm rơi lệ, hơn nữa còn không ăn uống tốt nên sau một tuần cô đã ngã bệnh.
Hà Lệ Trân lo lắng không thôi, vội vàng gọi bác sĩ tư đến, lúc đó Tạ Huyền Thanh cũng ở nhà.
Trải qua chuyện lần này, Chu Tuyết mới nhận ra, thì ra người thương tâm đến một mức độ nhất định thật sự sẽ sinh bệnh.
Cô bệnh suốt nửa tháng, Tạ Khinh Hàn không về thăm cô lấy một lần.
Rõ ràng chú Tạ có gọi điện thoại cho anh, nói cô bệnh rồi, bảo anh trở về thăm cô một chút.
Cô nghe thấy Tạ Khinh Hàn trong điện thoại ậm ừ qua loa, cũng không thấy về lần nào.
Khi chú Tạ gọi lại cho anh, anh nói mình đang đi công tác, không thể về được.
Thế nhưng sau này Chu Tuyết mới biết, lúc đó Tạ Khinh Hàn không hề đi công tác, anh vốn không hề bận việc gì, nhưng lại không muốn đến gặp cô.
Ngay cả khi cô bị bệnh nặng như vậy, anh cũng không nhìn cô lấy một lần.
Chu Tuyết rất thất vọng về Tạ Khinh Hàn, cô quyết định không thích anh ta nữa.
Như chính Tạ Khinh Hàn đã từng nói, chờ cô lên đại học, trong trường có rất nhiều nam sinh ưu tú, mọi người đều trẻ hơn anh, sẽ đối xử với cô tốt hơn anh, cô không cần treo cổ trên một cái cây là anh nữa.
Chu Tuyết tự nhủ như vậy, cô nhất định sẽ tìm được một nam sinh tốt hơn Tạ Khinh Hàn gấp trăm ngàn lần.
Cô không tin mình không thể tìm thấy người như vậy.
Thế nhưng thực tế không như mong đợi.
Nửa học kỳ đã trôi qua nhưng Chu Tuyết vẫn không tìm được ai có thể so sánh với Tạ Khinh Hàn.
Cô vẫn thích Tạ Khinh Hàn, chính cô phải thừa nhận điều đó.
Cô đã từng hẹn hò với một nam sinh hơi giống Tạ Khinh Hàn.
Nhưng chỉ mới ra ngoài uống trà đã khiến cô rất thất vọng.
Không phải Tạ Khinh Hàn, ai cũng không giống Tạ Khinh Hàn.
Không một ai có khí chất như Tạ Khinh Hàn, bộ dáng khi nói chuyện, khi im lặng, thậm chí là một ánh mắt cũng đều có thể làm cô rung động.
Nhưng cô đã lâu không gặp Tạ Khinh Hàn rồi.
Hầu hết các trường đại học đã cho sinh viên nghỉ khi trời sang đông.
Mùa đông ở Bắc Kinh rất lạnh.
Ngày đó cô đi trượt tuyết với bạn bè, sau khi về trường thì đến nửa đêm cô bắt đầu phát sốt.
Cô chóng mặt đến nỗi cả đêm không ngủ được, đã vậy sáng hôm sau còn bị sốt cao hơn.
Cuối cùng vì không còn cách nào khác nên tranh thủ buổi sáng không có tiết đến phòng y tế của trường khám.
Vì cô sốt cao không thể hạ được nên các bác sĩ khuyên cô nên đến bệnh viện.
Nhưng bệnh viện cách trường học rất xa, Chu Tuyết lại không muốn để mẹ phải lo lắng.
Bước ra khỏi phòng khám, cô đi đến sân bóng bên cạnh và ngồi ở bậc thang.
Mùa đông ở Bắc Kinh chỉ có gió lạnh thét gào.
Chu Tuyết đã mặc rất dày, toàn thân bọc kín mít, chỉ lộ ra một khuôn mặt nhỏ nhắn nhưng vẫn cảm thấy lạnh.
Cô ngồi trên bậc thang, cầm điện thoại do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn không nhịn được mà gọi cho Tạ Khinh Hàn.
Cô biết anh sẽ rất khó chịu, nhưng cô thực sự nhớ anh.
Rốt cuộc thì cô cũng tìm thấy một cái cớ rồi.
Điện thoại đổ chuông rất lâu, cuối cùng cũng được kết nối.
Có lẽ Tạ Khinh Hàn cũng rất kinh ngạc khi cô gọi cho anh, đầu dây bên kia im lặng vài giây mới lên tiếng, “Làm sao vậy?”
Gần nửa năm không nói chuyện với Tạ Khinh Hàn, giây phút nghe thấy giọng anh, Chu Tuyết suýt rơi lệ.
Cô rất muốn nói, Tạ Khinh Hàn, em rất nhớ anh.
Nhưng cô vẫn nhịn xuống, lời nói ra lại là, “Anh đang bận sao?”
Không biết có phải do giọng nói của cô khác thường hay không, Tạ Khinh Hàn trầm mặc vài giây mới hỏi cô, “Xảy ra chuyện gì sao? Em đang khóc à?”
Chu Tuyết theo bản năng giơ tay sờ mặt mình, lúc này cô mới ý thức được mình thật sự đang khóc, giọng nghẹn ngào.
Cô cố làm giọng nói trở nên bình thường, nhưng nghĩ đến đầu dây bên kia là Tạ Khinh Hàn, vừa mở miệng đã rất ủy khuất, nói: “Em bị sốt, rất khó chịu.
”
Hai mươi phút sau, Hoàng Dục xuất hiện trước mặt cô.
Cô ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy Hoàng Dục, trong lòng không thể không thất vọng.
Cô đã như vậy rồi mà Tạ Khinh Hàn vẫn không chịu gặp cô.
Hoàng Dục nói với cô: “Tiểu thư, Tạ tổng bảo tôi đưa cô đến bệnh viện.
Anh ấy đã liên lạc với bác sĩ rồi.”
Chu Tuyết nhìn Hoàng Dục, hỏi: “Tạ Khinh Hàn đâu?”
Hoàng Dục đáp, “Tạ tổng lúc nào cũng bận rộn nên không thể tới được.”
Chu Tuyết cảm thấy Hoàng Dục đang lừa gạt cô.
Cô không tin Tạ Khinh Hàn bận rộn, anh chỉ là không muốn nhìn thấy cô mà thôi.
Anh không có chút tình cảm với cô, suốt nửa năm không gọi điện thoại cho cô, cũng không gặp cô lấy một lần, thậm chí còn không hỏi về tình hình gần đây của cô.
Trên đường đến bệnh viện, Chu Tuyết luôn im lặng.
Cô ngồi trong xe, nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói một lời nào.
Mặc dù Hoàng Dục vẫn luôn nói chuyện với cô, nhưng cô không có tâm trạng để đáp lại.
Hoàng Dục cho rằng cô mệt mỏi nên cũng không nói nữa.
Đến bệnh viện, sau khi Chu Tuyết được bác sĩ kiểm tra, Hoàng Dục làm thủ tục nhập viện cho cô.
Chu Tuyết từ đầu đến cuối một câu cũng không nói, chỉ nhắc Hoàng Dục không được nói cho mẹ cô biết.
Cô không muốn làm mẹ lo lắng.
Nếu biết cô phát sốt đến mức phải nhập viện, chắc chắn mẹ rất lo lắng.
Chu Tuyết được điều dưỡng chăm sóc.
Một ngày ba bữa, Hoàng Dục mua cơm đến cho cô, nhưng cô cũng không ăn được mấy miếng.
Hoàng Dục nhìn cô, rốt cuộc không nhịn được: “Tiểu thư, cô gầy đi rất nhiều rồi.”
Chu Tuyết gật đầu: “Ừm.
Thời gian qua không có khẩu vị gì cả.”
Hoàng Dục không biết chuyện của cô và Tạ Khinh Hàn, quan tâm hỏi thăm: “Có phải ở trường có chuyện gì không? Tôi thấy cô không còn vui vẻ như trước nữa.”
Chu Tuyết cười cười, chua xót nói: “Con người ai cũng phải trưởng thành, mà trưởng thành rồi thì sẽ không còn thấy vui vẻ nữa.”
Hoàng Dục không biết an ủi cô thế nào, mà cô cũng chẳng cần người khác an ủi.
Hoàng Dục rời đi lúc 10 giờ tối.
Thấy Chu Tuyết đã hạ sốt, ngủ thiếp đi mới yên tâm rời đi.
Chu Tuyết nửa đêm tỉnh dậy vì ác mộng, cả người đầy mồ hôi lạnh.
Phòng bệnh VIP tối tăm.
Phòng bệnh rộng rãi cộng với mùi nước khử trùng lạnh lẽo khiến Chu Tuyết bỗng cảm thấy sụp đổ.
Cô cũng không biết lúc đó là mấy giờ, không nhịn được mà gọi cho Tạ Khinh Hàn.
Sau khi cuộc gọi được kết nối, không đợi Tạ Khinh Hàn mở miệng, cô đã không kiềm được nghẹn ngào, “Tạ Khinh Hàn! Vì sao anh lại không đến thăm em? Anh có biết anh đã không gặp em nửa năm rồi không?” Chu Tuyết khóc nấc lên, “Anh có biết em rất nhớ anh không? Mỗi ngày đều rất nhớ, rất nhớ anh.”
Đầu dây bên kia, Tạ Khinh Hàn ngồi trong thư phòng, nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ sát đất, nghe Chu Tuyết khóc lóc trách móc, anh cũng không biết phải làm gì.
Chu Tuyết vẫn khóc.
Lần đầu tiên trong đời, cô uất ức đến vậy.
Anh không biết phải đối xử với cô thế nào.
“Tạ Khinh Hàn, anh gạt tôi, đại học không hề có nam sinh ưu tú nào hết.
Tôi đã cố gắng không thích anh nữa, nhưng tôi không làm được.
Anh nói xem tôi phải làm sao đây.” Chu Tuyết vùi mặt vào gối, khóc nức nở, nước mắt không ngừng rơi, thấm ướt gối.
Cảm xúc kìm nén suốt nửa năm trời đến đêm nay rốt cuộc cũng không thể nhịn thêm nữa.
Cô gần như nài nỉ Tạ Khinh Hàn, “Anh đến thăm em được không? Em thật sự không muốn ở một mình trong bệnh viện.
Ở đây rất trống trải, em thực sự rất sợ.”
Tạ Khinh Hàn không nói gì.
Ban đêm quá mức yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của Chu Tuyết như con thú nhỏ bị thương ở bên kia đầu dây truyền tới.
Qua một lúc lâu, Tạ Khinh Hàn lên tiếng, “Nghỉ ngơi sớm một chút, đừng suy nghĩ lung tung.”
Thật ra Chu Tuyết chưa từng nghĩ rằng Tạ Khinh Hàn sẽ đến thăm cô.
Đêm qua do quá sợ hãi, cũng quá đau lòng nên mới gọi cho anh.
Vậy nên sáng hôm sau, khi mở đôi mắt đã sưng húp ra, nhìn thấy bóng lưng quen thuộc đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, cô suýt nữa cho rằng mình vì quá nhớ nhung mà sinh ra ảo giác.
Mãi đến lúc Tạ Khinh Hàn gọi điện xong, xoay người lại, hai người nhìn vào mắt nhau, cô mới biết đây chính là sự thật.
Giây phút đó bỗng nhiên Chu Tuyết rất muốn khóc.
Nửa năm không gặp, Tạ Khinh Hàn vẫn là bộ dáng trong trí nhớ của cô.
Nhưng thật sự là do đã xa cách quá lâu, lâu đến nỗi cô cảm thấy tự ti, không nghĩ tới cả đời này còn có thể gặp lại Tạ Khinh Hàn.
Cô nhìn anh, còn chưa lên tiếng hai hốc mắt đã đỏ lên: “Em còn tưởng là cả đời này sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa chứ.”
Tạ Khinh Hàn trầm mặc nhìn Chu Tuyết, thật lâu sau mới mở miệng, “Em cần gì phải vậy.
Rốt cuộc anh có gì tốt chứ?”
Chu Tuyết đáp, “Chính em cũng không biết.
Em cũng muốn ai đó có thể nói cho em biết tại sao em lại chỉ thích anh như vậy.”
Tạ Khinh Hàn trầm mặc nhìn Chu Tuyết hồi lâu, nói: “Em gầy đi rất nhiều.”
“Ừm.”
“Đồ ăn ở trường không hợp khẩu vị sao?”
“Đúng vậy, vừa đắt tiền vừa khó ăn.”
“Vậy sao không về nhà?”
“Trường cách nhà quá xa, mỗi ngày đi đi về về rất mất thời gian.”
Tạ Khinh Hàn nói, “Có thể để tài xế đưa đón mà.”
Chu Tuyết nói, “Em không muốn làm phiền người khác.”
Cô nhìn Tạ Khinh Hàn, hỏi: “Đã lâu lắm rồi anh không về nhà sao?”
Tạ Khinh Hàn nói, “Thứ tư tuần trước vừa mới về.”
“Anh cố ý về lúc em không có ở đó?”
Tạ Khinh Hàn nhìn Chu Tuyết thật lâu rồi nói: “Chu Tuyết, anh cứ nghĩ em đã quên được anh rồi.”
“Em không làm được.
Nói cho em biết phải làm sao mới làm được đi.”
Tạ Khinh Hàn không biết phải khuyên Chu Tuyết thế nào, khẽ thở dài: “Chu Tuyết, anh cứ nghĩ em thấy rất thoải mái.”
“Em không phải.
Em chưa bao giờ thấy như vậy.”
Tạ Khinh Hàn không muốn tiếp tục đề tài này nữa.
Anh không biết phải làm sao mới khuyên được Chu Tuyết.
Cục diện bây giờ trước đó anh hoàn toàn không dự liệu được.
Anh đã đánh giá thấp tình cảm của Chu Tuyết dành cho mình, cũng đã đánh giá thấp sự cố chấp của cô.
Giữa trưa, Chu Tuyết đã có thể xuất viện.
Cô không muốn trở về ký túc xá nên hỏi Tạ Khinh Hàn: “Em có thể đến căn nhà mà anh đang ở không? Lần trước chú Trần nói bình thường anh đều ở đó.”
Tạ Khinh Hàn tập trung lái xe, không đáp.
Anh im lặng một lúc rồi nói, “Anh sẽ đưa em về nhà cũ.”
Chu Tuyết nói, “Em chỉ muốn nghỉ ngơi ở nhà anh một lát, sẽ không làm phiền anh quá lâu đâu.”
Cô nhìn Tạ Khinh Hàn, hỏi dò: “Chẳng lẽ có gì bất tiện sao? Anh có người phụ nữ khác trong nhà à?”
Tạ Khinh Hàn không trả lời cô.
Sao anh có thể không nhận ra cô vẫn chưa hết hy vọng, đang thăm dò anh cơ chứ.
Chu Tuyết không đạt được mục đích, cuối cùng vẫn được Tạ Khinh Hàn đưa về nhà cũ.
Xe chạy vào sân, Tạ Khinh Hàn không tắt máy mà chỉ dừng lại, nói với Chu Tuyết: “Được rồi, vào nghỉ ngơi đi.
Bên phía trường học, anh sẽ nói Hoàng Dục xin nghỉ hai ngày cho em.”
Chu Tuyết ngồi ở ghế phụ, không muốn xuống xe.
Cô không biết phải mất bao lâu mới có thể gặp lại Tạ Khinh Hàn lần nữa.
Tạ Khinh Hàn đợi nửa ngày, thấy Chu Tuyết không chịu nhúc nhích, bất đắc dĩ nhìn cô, “Chu Tuyết, em hiểu chuyện chút đi.”
Chu Tuyết cũng quay sang nhìn anh, bây giờ cô đã bị Tạ Khinh Hàn nhìn thấu, không sợ gì nữa, hỏi thẳng anh, “Có phải sẽ rất rất lâu không gặp được anh nữa không?”
Tạ Khinh Hàn nhìn cô một cái, bỗng cảm thấy rất muốn hút thuốc.
Anh dứt khoát tắt máy, hạ cửa sổ xe xuống, châm một điếu thuốc.
Bàn tay anh kẹp điếu thuốc đặt trên mép cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ trầm mặc.
Chu Tuyết cố chấp nhìn Tạ Khinh Hàn, nhất quyết phải nhận được câu trả lời từ anh.
Mặc dù câu trả lời này không cần anh nói ra cô cũng có thể đoán ra được, nhưng cô vẫn muốn nghe, vì chỉ có như vậy mới có thể ở với anh lâu thêm một chút.
Qua một lúc lâu, Tạ Khinh Hàn rốt cuộc cũng mất kiên nhẫn.
Anh dập tắt tàn thuốc, nói: “Chu Tuyết, đến lúc xuống xe rồi.”
Chu Tuyết cố chấp: “Anh còn chưa trả lời câu hỏi của em mà.”
Tạ Khinh Hàn rốt cuộc cũng ngẩng đầu nhìn cô, tàn nhẫn nói: “Em còn muốn nghe gì nữa? Muốn chính miệng anh phải nói rằng, “Đúng, em sẽ không có cơ hội nhìn thấy anh một lần nào nữa đâu” sao?”
Chu Tuyết nhìn chằm chằm anh, cắn chặt môi.
Tạ Khinh Hàn đối diện cô một lúc, cuối cùng không chịu được nên phải dời mắt, khởi động lại xe, giọng nói nhẹ xuống: “Khi nào em không thích anh nữa, chúng ta có thể gặp mặt nhau bình thường như trước đây.”
“Sẽ không có ngày đó.” Chu Tuyết kiên quyết: “Em sẽ luôn thích anh.”
“Vậy thì vĩnh viễn không bao giờ gặp lại.”
Chu Tuyết không nói gì nữa, mắt bắt đầu đỏ lên nhưng vẫn kiên cường nhìn Tạ Khinh Hàn.
Chu Tuyết không chịu xuống xe, Tạ Khinh Hàn cũng không thể lái xe đi.
Hai người giằng co trong xe thật lâu, mãi đến khi vang lên tiếng còi xe phía sau, Tạ Huyền Thanh trong chiếc xe phía sau thò đầu ra, cười nói: “Hai anh em làm gì vậy? Nói chuyện thì vào nhà mà nói chứ ở trong xe làm gì.”
Hà Lệ Trân cũng từ ghế lái phụ thò đầu ra.
Bà không nghĩ con gái sẽ trở về ngày hôm nay, vui mừng nói: “Con trở về đúng lúc lắm, mẹ mua bánh rồi nên cùng nhau ăn đi.”
Bà xuống xe, ôm một bó hoa đi thẳng vào phòng khách.
Tạ Khinh Hàn biết hôm nay không rời đi được nên dứt khoát tắt máy xuống xe.
Một nhà bốn người đã rất lâu không đông đủ như vậy.
Lúc ăn cơm, Tạ Huyền Thanh cảm khái: “Đã lâu rồi hai đứa không về đủ như vậy.”
Chuyện giữa Chu Tuyết và Tạ Khinh Hàn, ngoại trừ hai người bọn họ thì không ai biết.
Hai người không ai lên tiếng.
Hà Lệ Trân thấy dì giúp việc pha thuốc cho Chu Tuyết thì rất lo lắng, lấy nước cho Chu Tuyết uống thuốc trước, nói: “Dạo này trời rất lạnh, con xin nghỉ ở nhà hai ngày đi.”
Chu Tuyết không có ý kiến gì.
Cô thực sự không muốn trở lại trường học trong thời gian này.
“Khi nào A Tuyết được nghỉ đông vậy?” Tạ Huyền Thanh bỗng nhiên hỏi.
Chu Tuyết trả lời: “Cuối tháng ạ, thi xong sẽ được nghỉ.”
“A Tuyết đã có kế hoạch gì cho kỳ nghỉ đông chưa? Nếu chưa thì chúng ta đi nghỉ ở nước ngoài đi.”
Chu Tuyết nói, “Con định sẽ đi làm thêm.”
Chu Tuyết bây giờ ở Tạ gia, ăn của Tạ gia, làm gì cũng dùng tiền của Tạ gia, rất không có cảm giác an toàn.
Tuy bây giờ cô không thiếu tiền nhưng cô rất rõ ràng, không có một đồng nào của chính cô cả.
Cô muốn tiết kiệm tiền để phòng khi bất trắc.
Tạ Huyền Thanh cười nói: “Hiếm khi A Tuyết quyết tâm như vậy, vậy đã tìm được công việc thích hợp chưa?”
Chu Tuyết đáp: “Gần trường có quán cà phê đang tuyển người, con đã từng làm trước đây rồi nên rất có kinh nghiệm.”
Tạ Huyền Thanh không đồng ý: “Ở quán cà phê có thể học được gì chứ, chi bằng đến công ty học tập đi.”
Lần này đến lượt Tạ Khinh Hàn không đồng ý: “Công ty không có vị trí phù hợp với em ấy đâu.”
Chu Tuyết học khoa Luật nên đến công ty học tập là đúng.
Tạ Huyền Thanh lại nói: “Không nhất thiết phải đến công ty, bộ phận pháp vụ của công ty cũng có thể học được.
Huống chi A Tuyết cũng phải biết công ty hoạt động như thế nào.”
Tạ Huyền Thanh đối xử với Chu Tuyết rất tốt, hoàn toàn xem cô như con gái ruột, sớm đã muốn chia một phần cổ phần công ty cho Chu Tuyết rồi.
Nhưng ông không biết chuyện của Chu Tuyết và Tạ Khinh Hàn, hai người không thể mỗi ngày đều gặp nhau.
Nhưng Chu Tuyết tỏ vẻ rất muốn đến bộ phận pháp lý của công ty để thực tập.
Tạ Huyền Thanh đích thân gọi cho bộ phận pháp vụ, dặn dò họ phải chiếu cố Chu Tuyết.
Chuyện đã đến nước này, Tạ Khinh Hàn không thể không đồng ý.
Anh nhanh chóng ăn xong rồi rời đi trước.
Trước khi đi, Tạ Huyền Thanh còn dặn dò anh phải chăm sóc A Tuyết.
Tạ Khinh Hàn cầm lấy áo khoác trên ghế salon, đáp: “Bộ phận pháp lý sẽ chiếu cố em ấy.”
Anh cảm thấy may mắn vì bộ phận pháp lý không cùng một tầng với văn phòng của anh, như vậy sẽ không cần ngày ngày đau đầu làm sao ứng phó với Chu Tuyết..