Nộp bài xong, Chu Tuyết ra khỏi phòng thi thì gặp mấy nam sinh cùng trường.
Cô đang đứng đợi bạn cùng phòng.
Bọn họ đứng từ xa nhìn về phía cô, mấy người cùng đẩy một người, có vẻ như muốn đẩy người kia đến nói chuyện với cô.
Từ lúc mười lăm tuổi, Chu Tuyết đã thường xuyên được người lạ bắt chuyện, chỉ cần nhìn một cái là biết ngay bọn họ muốn làm gì.
Chu Tuyết vô cảm dời mắt, hai tay ôm sách, ánh mắt thả lỏng như đang suy nghĩ gì, đợi thêm nửa giờ nữa là có thể nhìn thấy Tạ Khinh Hàn.
Biết rõ anh không thích mình nhưng vẫn muốn dây dưa với anh, xem đây là cơ hội cuối cùng để khiến anh để ý đến mình.
Chỉ cần Tạ Khinh Hàn chưa kết hôn, cô vẫn còn cơ hội.
Giang Lâm Cẩn nói cô chính là đồ ngốc, đụng phải bức tường mà cũng không biết quay đầu.
Cô lại nói cậu ta không hiểu, Giang Lâm Cẩn xùy một tiếng, không khuyên cô nữa.
Đợi đến sau này, khi Giang Lâm Cẩn gặp được người mà cậu ta thích thì mới hiểu được cảm giác của Chu Tuyết lúc này.
Rất thích một người chính là không nỡ buông tay.
Chỉ cần nghĩ đến quãng đời còn lại không còn được gặp lại người ấy nữa đã cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì.
Chu Tuyết đứng trên bậc thang trước phòng học, chờ bạn cùng phòng đến, trời bỗng nhiên đổ tuyết.
Mùa đông phương bắc có một cái tốt là lúc nào cũng có thể nhìn thấy tuyết.
Đi trên đường có bông tuyết rơi xuống, ngẩng đầu lên nhìn, có cảm giác thật lãng mạn.
Mấy cậu bạn rốt cuộc cũng đẩy một người đến, vóc người cao ráo, mặt mũi sáng sủa, có điều hơi ngại ngùng.
Cậu ta đi đến trước mặt cô, rụt rè hỏi: “Mình có thể hẹn cậu đi chơi không?”
Chu Tuyết mặc dù đứng trên bậc thang nhưng vẫn phải hơi ngẩng đầu để nhìn.
Gương mặt đẹp trai khiến ai nhìn thấy tim cũng phải đập loạn nhịp.
Các bạn cùng phòng cô đều thích kiểu nam sinh như vậy, nói đó là mẫu bạn trai lý tưởng thời đại học.
Chỉ có Chu Tuyết khác biệt, cô không thích rất nhiều người, duy chỉ có tình cảm với Tạ Khinh Hàn.
Nếu ai hỏi cô thích kiểu người thế nào, cô sẽ trả lời là người thành thục ổn trọng, mang lại cảm giác an toàn, ở bên cạnh người đó thì không phải sợ bất kỳ chuyện gì, vì chắc chắn anh ấy sẽ bảo vệ mình.
Dù cho bị bắt đi, xa xôi cách trở, anh ấy cũng sẽ trèo đèo lội suối đến cứu bạn.
Cô nhớ tới chuyện mình bị bắt lúc trước, bị giam trong căn phòng tối tăm không ánh mặt trời ba ngày.
Ai cũng nghĩ cô gan lớn, không sợ trời sợ đất.
Nhưng thật ra chỉ mình cô biết, tất cả chỉ là giả vờ, sao cô lại không sợ chứ.
Cô mới có hai mươi tuổi, là một cô gái trẻ, bị giam tại một nơi tối tăm lâu như vậy sao lại không sợ được.
Cho nên ngày đó, nhìn thấy cánh cửa được mở ra, thấy Tạ Khinh Hàn bước từng bước đến, trong lòng cô càng kiên định.
Mặc dù bây giờ anh thường xuyên tránh mặt cô, nhưng cô vẫn yêu Tạ Khinh Hàn, cũng vẫn tin tưởng rằng chỉ cần cô gặp chuyện nguy hiểm, anh nhất định sẽ đến cứu cô.
Không tin thì cứ gọi cho Tạ Khinh Hàn, hô một tiếng “Cứu mạng!” xem thử anh có vội vã đến cứu cô hay không.
Đương nhiên, cô vĩnh viễn không dám làm vậy.
Nếu Tạ Khinh Hàn biết cô lấy chuyện này lừa anh chắc chắn sẽ rất tức giận.
Cô có thể chọc cho anh nổi giận, nhưng tuyệt đối không được đạp lên ranh giới cuối cùng của anh.
Nam sinh thấy Chu Tuyết mãi không trả lời, trông như đang thất thần thì càng thêm thấp thỏm, lại hỏi một câu: “Chu Tuyết, có thể đi xem phim với mình không?”
Chu Tuyết lúc này mới hoàn hồn, cô nhìn nam sinh trước mặt, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, nghịch ngợm nói: “Phải để mình hỏi bạn trai đã.”
Nam sinh đối diện sững sờ, hiển nhiên không ngờ tới cô đã có bạn trai, nói: “Mọi người đều nói bạn chưa có bạn trai.”
Chu Tuyết cười một tiếng, hỏi lại: “Bọn họ là ai?”
Ngay lúc nam sinh không biết trả lời thế nào thì Chu Tuyết chỉ tay về phía chiếc xe màu đen dưới tán cây đại thụ: “Bạn trai mình tới rồi, mình đi trước đây.”.
Ngôn Tình Trọng Sinh
Cô nói xong thì bước xuống bậc thang, đi thẳng đến chiếc xe đang đậu.
Thực tế, Chu Tuyết cũng vừa mới thấy xe của Tạ Khinh Hàn chạy tới.
Tạ Khinh Hàn cũng nhìn thấy cô nên dừng xe cạnh gốc cây đợi.
Chu Tuyết mở cửa xe ngồi lên ghế phụ: “Sao nhanh vậy? Anh nói nửa tiếng nữa mới tới mà.”
Tạ Khinh Hàn đáp: “Buổi tối anh phải dự tiệc, đến đưa em về trước.”
Tạ Khinh Hàn khởi động xe, đi thẳng đến ký túc xá của cô, nhàm chán nên tùy tiện hỏi một câu: “Em vừa mới nói chuyện gì thế?” Anh thấy Chu Tuyết chỉ về phía này, sợ cô nói năng linh tinh.
Quả nhiên Chu Tuyết không làm anh thất vọng, thành thật nói: “Bạn kia muốn mời em đi chơi, em trả lời phải hỏi qua bạn trai đã.” Tạ Khinh Hàn nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, khuôn mặt anh tuấn trầm xuống.
Chu Tuyết bây giờ không còn sợ anh nữa: “Đúng vậy, em nói với bạn đó anh là bạn trai em.”
Khuôn mặt Tạ Khinh Hàn vẫn bình tĩnh, thật lâu sau mới mắng cô: “Chu Tuyết, em làm xấu thanh danh của anh.”
Chu Tuyết cũng rất tức giận, đốp lại “Sao lại làm xấu thanh danh của anh?”
Cô biết rõ ràng Tạ Khinh Hàn để ý cái gì nên càng muốn hỏi như vậy.
Tạ Khinh Hàn cố nén cơn giận, lạnh mặt cảnh cáo cô: “Sau này không được nói mấy câu như thế nữa.”
Anh không quên Chu Tuyết có bao nhiêu phản nghịch, còn cảnh cáo thêm một câu: “Ở công ty, nếu em dám nói bậy một câu, đừng trách anh trở mặt vô tình.”
Chu Tuyết không phục, như con cáo nhỏ giương nanh múa vuốt, khiêu khích Tạ Khinh Hàn đến cùng: “Em cứ nói lung tung đấy, anh định làm gì em?”
Vẻ mặt Tạ Khinh Hàn lạnh băng, ngữ điệu cũng lạnh băng nói: “Em cứ thử xem.”
Tạ Khinh Hàn dừng xe trước túc xá, Chu Tuyết tháo dây an toàn xuống xe, đóng cửa xe cái rầm.
Cô gọi điện cho bạn cùng phòng, nói có việc phải đi trước, hẹn sang năm gặp lại.
Hai người chúc mừng năm mới rồi mới cúp máy.
Đi vào ký túc xá, đám bạn cùng phòng cũng chưa trở về.
Chu Tuyết là người đầu tiên ra khỏi phòng thi, đồ đạc của cô đã sớm dọn xong, nhiều thứ đã được chú Trần mang về trước, bây giờ chỉ còn một vali quần áo.
Ba ngày trước, Chú Tạ và mẹ cô đã bay đến Vancouver, trước khi đi đã giao cô cho Tạ Khinh Hàn, bảo cô nghỉ đông tại nhà Tạ Khinh Hàn, cách công ty rất gần, hai người ở cùng nhau sẽ không thấy quạnh quẽ.
Chu Tuyết đương nhiên rất vui vẻ, không có bất kỳ ý kiến gì.
Cô biết Tạ Khinh Hàn thì ngược lại, cực kỳ không vui.
Tối qua cô gọi cho Tạ Khinh Hàn, nói tầm bốn giờ chiều sẽ thi xong, trong ký túc xá còn một cái vali nhờ Tạ Khinh Hàn đến chở về.
Tạ Khinh Hàn nói thẳng: “Anh bảo Hoàng Dục đến đón em.”
May mà hôm nay Hoàng Dục đi được nửa đường thì đột nhiên bị đau ruột thừa, nhiệm vụ đón cô quay về tay Tạ Khinh Hàn.
Đương nhiên, cô tuyệt đối không hi vọng Hoàng Dục có mệnh hệ gì, mấy hôm nữa nhất định sẽ mua đồ đến thăm.
Chu Tuyết lề mề một lúc lâu trong ký túc xá, tận đến khi Tạ Khinh Hàn đợi bên ngoài mất hết kiên nhẫn, mới chịu đẩy vali đi ra.
Tạ Khinh Hàn ngồi trong xe, vốn không định giúp đỡ vì không muốn Chu Tuyết quá ỷ lại mình nhưng nhìn Chu Tuyết tốn sức xách vali xuống từng bậc thang thì vẫn mềm lòng.
Anh xuống xe, đi qua xách vali giúp cô, nói: “Lên xe.”
Chu Tuyết cũng không khách sao, đưa vali cho Tạ Khinh Hàn rồi lên xe trước.
Trong xe có mùi khói chưa tan hết, có thể thấy được Tạ Khinh Hàn đợi cô có bao nhiêu bực bội.
Cô hạ cửa xe xuống để bay hết mùi khói trong xe, chờ Tạ Khinh Hàn lên xe, nói: “Anh nghiện thuốc ngày càng nặng.”
Tạ Khinh Hàn rất muốn nói một câu, còn không phải do em sao.
Chuyện của Chu Tuyết khiến anh phiền lòng không ít, thật không biết phải làm sao với cô.
Nhưng anh không hề nói gì, chỉ hạ cửa sổ xe xuống, khởi động xe, lái ra khỏi trường học.
Trường Chu Tuyết cách nơi ở của Tạ Khinh Hàn rất xa, nếu không kẹt xe thì đi đường gần bốn mươi phút.
Trên đường đi, Tạ Khinh Hàn cũng không nói chuyện,Chu Tuyết mở điện thoại lên, cắm tai nghe vào, vừa nghe nhạc vừa ngủ.
Nhất định là do tối qua thức đêm ôn bài nên mới ngủ sâu như vậy, đến nơi cũng chưa tỉnh lại.
Sáu giờ Tạ Khinh Hàn phải đi dự một bữa tiệc, không thể để cô ngủ trên xe nên đánh thức cô dậy, giúp cô xách vali lên lầu.
Chu Tuyết còn mê man chưa tỉnh hẳn, đi theo sau lưng Tạ Khinh Hàn như gà con mới sinh.
Tận đến lúc Tạ Khinh Hàn đặt vali trước cửa phòng, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi thì cô mới tỉnh táo lại, vô thức túm nhẹ cánh tay anh, hỏi: “Anh muốn đi đâu?”
Ánh mắt của cô quá đáng thương, như con thú nhỏ bị vứt bỏ.
Tạ Khinh Hàn nhìn cô, lời tuyệt tình cũng không nói ra được, cuối cùng chỉ nói là đi xã giao.
Dù vậy cả hai đều biết, lần này chắc chắn Tạ Khinh Hàn không chỉ đi xã giao đơn giản như vậy.
Chu Tuyết quá thông minh, rất nhiều chuyện không cần phải nói rõ.
Nhưng cô vẫn hỏi thêm: “Đêm nay anh sẽ không về đúng không? Sau này cũng không về đây nữa đúng không?”
Tạ Khinh Hàn nhìn cô, mắt Chu Tuyết ươn ướt, ánh mắt cô hoang mang khiến anh mềm lòng, trầm mặc nửa ngày, cuối cùng chỉ nói ra được một câu: “Chu Tuyết, em phải thấy rõ, chúng ta không thể ở chung một chỗ.”
Chu Tuyết nhìn anh: “Anh sợ em quấn lấy anh?” Cô dừng một chút, nhìn Tạ Khinh Hàn bằng đôi mắt đỏ hoe, thăm dò: “Anh sợ mình sẽ động lòng với em?”
Tạ Khinh Hàn trầm mặc nhìn Chu Tuyết một chút, anh không trả lời, gỡ tay cô ra, lãnh đạm nói: “Chu Tuyết, anh phải thường xuyên nhắc nhở chính mình rằng anh là anh trai của em, vĩnh viễn không thể có tình cảm trai gái với em được.”
Tạ Khinh Hàn nói xong thì rời đi, trước khi đi dặn một câu, “Anh đã nói cô giúp việc chăm sóc em, ở công ty em có thể đến tìm Hoàng Dục.”
Tối đó, sau khi Tạ Khinh Hàn rời đi thì không về nữa.
Hoàng Dục nói cho cô biết dạo này Tạ Khinh Hàn đều ở lại công ty.
Hôm đó, cô ăn trưa với Hoàng Dục ở nhà ăn công ty.
Anh ta mới cắt ruột thừa nên phải kiêng cữ, còn Chu Tuyết vì chuyện tình cảm không có kết quả mà chán ăn.
Hai người không ăn được mấy miếng đã dừng.
Hoàng Dục uống một ngụm canh, đột nhiên hỏi cô: “Chu tiểu thư có biết Tạ tổng bây giờ ở đâu không?”
Chu Tuyết gắp một hạt ngô, không có tinh thần đáp: “Làm sao tôi biết được, đã hơn một tuần rồi tôi không gặp anh ấy.”
Cứ nghĩ đến công ty thực tập là có thể nhìn thấy Tạ Khinh Hàn mỗi ngày nhưng thực tế thì hoàn toàn trái ngược.
Hoàng Dục thở dài: “Bởi vì đến cuối năm, sắp nghỉ Tết nên công ty rất bận, dạo này Tạ tổng thường xuyên phải ngủ lại công ty.
Thật đáng thương.”
Chu Tuyết sững sờ, hỏi lại Hoàng Dục: “Anh nói gì?”
Hoàng Dục đáp: “Tôi nói Tạ tổng cũng nên kết hôn rồi, nếu không khi mọi người quây quần ăn Tết với gia đình thì anh ấy lại cô đơn một mình.”
Chu Tuyết không tiếp tục nghe cậu ta nói tiếp nữa, vội vàng rời nhà ăn.
Chạy đến dưới lầu, đi thẳng vào văn phòng Tạ Khinh Hàn.
Anh đang cùng một quản lý chi nhánh bàn giao công việc, thấy cô không gõ cửa đã tự tiện đi vào thì sắc mặt lạnh tanh nhìn cô.
Chu Tuyết tự biết mình đuối lý, đóng cửa đi ra ngoài chờ.
Rốt cuộc cũng đợi đến khi xong việc, vị quản lý kia rời đi, Tạ Khinh Hàn mới gọi cô vào.
Chu Tuyết lúc này mới đi vào, đóng cửa lại.
Tạ Khinh Hàn ngồi trước bàn làm việc xử lý văn kiện: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, trước khi vào phải gõ cửa.
Cũng đã dặn dò em, trong công ty không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới tìm anh mà.”
Chu Tuyết đi đến trước mặt Tạ Khinh Hàn, nói: “Nhưng em có chuyện cần nói với anh.”
“Chuyện gì?” Tạ Khinh Hàn vẫn đang xử lý văn kiện hỏi.
Chu Tuyết: “Hoàng Dục nói dạo này anh thường xuyên ở lại công ty.”
Tạ Khinh Hàn không phủ nhận, “Bây giờ công ty có quá nhiều việc cần anh phải xử lý.”
Chu Tuyết không tin: “Có phải do em ở nhà anh không? Nếu vậy em có thể dọn đi chỗ khác.”
Lúc này Tạ Khinh Hàn mới ngẩng đầu lên nhìn cô thật lâu rồi hỏi: “Em định dọn đi đâu?”
Chu Tuyết: “Cùng lắm thì về nhà chính.”
Tạ Khinh Hàn: “Chú Trần đã xin nghỉ, không có người đưa đón em.”
Lần này đến phiên Chu Tuyết không nói gì, cô mím môi.
Tạ Khinh Hàn nhìn cô một cái, “Đúng là trẻ con, làm việc gì cũng không nghĩ đến hậu quả.”
Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn, không nhịn được mà đốp lại: “Tạ tổng thật lý trí, đến tình cảm cũng muốn tính toán.”
Tạ Khinh Hàn không vui liếc cô, cảnh cáo: “Em im miệng.”
Chu Tuyết không nói nữa, tiến đến gần Tạ Khinh Hàn, nhịn nửa ngày mới thu móng vuốt lại, yếu thế nói: “Tuần sau là Tết, anh cũng nên về ăn Tết với em đi.
Mẹ và chú Tạ đi Vancouver rồi, em ở một mình cũng thấy cô đơn.”
Tạ Khinh Hàn không tin Chu Tuyết sợ cô đơn, anh nhìn cô: “Em với người lúc trước là một, khi nói câu đó sao không sợ mình cô đơn.”
Sao lại không sợ.
Mỗi cuối năm, thấy mọi nhà đoàn viên, cô cũng sẽ ghen tị.
Chu Tuyết không nói dối, khi còn bé, cô rất khát vọng gia đình đoàn tụ.
Tạ Khinh Hàn nhìn cô, cuối cùng vẫn mềm lòng: “Đến lúc đó lại nói sau.”
Chu Tuyết lại muốn anh trả lời luôn, không muốn phải chờ đợi: “Em không xin gì khác, chỉ mong anh Tết này về nhà.”
Tạ Khinh Hàn trầm mặc nói: “Ở nhà với em một ngày thì em sẽ hết hi vọng à?”
Chu Tuyết lặp lại lời anh: “Đến lúc đó lại nói.”
“Vậy thì không có gì để thương lượng.”
Chu Tuyết vội la lên: “Không được!”
Tạ Khinh Hàn nhìn cô: “Chu Tuyết, anh sẽ không cho em cơ hội.” Tạ Khinh Hàn có nguyên tắc của mình, tuyệt đối không thể để bản thân đi sai đường.
Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn nửa ngày, mới mở miệng: “Được, em đồng ý với anh, chỉ cần anh ở cùng em một ngày, sau này em sẽ không quấn lấy anh nữa.”
“Thật hay giả?” Tạ Khinh Hàn nghi ngờ hỏi.
Chu Tuyết kiên định gật đầu: “Thật.
Em thề.”
Sau này Tạ Khinh Hàn hối hận thì đã muộn, nhất định là lúc đó đầu óc bị nước vào mới tin lời Chu Tuyết..