Ngày Đêm Nhớ Thương


Trên đường về nhà, Tạ Khinh Hàn không nói lời nào với Chu Tuyết.

Sự yên tĩnh bao trùm lấy chiếc xe.

Tạ Khinh Hàn dứt khoát nhắm mắt thư giãn. 
Chu Tuyết biết anh ta chưa ngủ, không nhịn được mà chất vấn: “Có phải anh đang cảm thấy tôi rất ngang ngược, không có chút lịch sự nào đúng không?”
Tạ Khinh Hàn hơi bất ngờ, anh không nghĩ Chu Tuyết lại chủ động nói chuyện với mình.

Anh đưa mắt nhìn cô, không lên tiếng, chờ cô tiếp tục nói.
Chu Tuyết nói tiếp: “Ngay từ đầu tôi đã nhận ra anh xem tôi là loại người không có gia giáo.

Nếu không liên quan đến ba anh, sợ là ngay cả một ánh mắt anh cũng không muốn cho tôi.

Nhưng anh thì biết cái gì? Anh có biết được những tuổi thơ tôi đã phải trải qua những gì không? Anh biết bà ta đã đối xử với tôi như thế nào sao? Khi tôi lên ba tuổi, bà ta để tôi lại rồi bỏ nhà đi.

Bà nội tôi nói bà ta ra ngoài vì muốn gả cho một người giàu có, thế nên mới nhẫn tâm bỏ rơi ba con tôi.

Từ khi tôi hiểu chuyện, bạn bè đều dần xa lánh tôi vì cha mẹ bọn họ không muốn con mình chơi cùng tôi.

Mấy người lớn đó nói tôi là con gái của một người phụ nữ vô đạo đức, bạn bè ở trường học lúc nào chỉ trỏ sau lưng tôi.

Mọi người cô lập tôi, không một ai muốn ngồi cùng bàn với tôi.

Lúc còn nhỏ, việc tôi ghét nhất là đi học.

Những lúc ấy bà ta ở đâu? Tại sao từ trước tới giờ bà ấy không hề quay về tìm tôi một lần nào? Bây giờ bà ấy đã giàu có hơn, còn dựa dẫm vào bố anh, lại có ý định đưa tôi về, muốn cho tôi thấy bà ta đang sống tốt thế nào.

Tôi không ngại nói rõ với anh, tôi vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho người phụ nữ này.”
Tạ Khinh Hàn im lặng lắng nghe, lặng lẽ nhìn Chu Tuyết.

Đây là lời dài nhất mà cô từng nói với anh kể từ khi họ quen biết nhau.
Tạ Khinh Hàn nhìn cô hồi lâu rồi chỉ hỏi một câu: “Vậy tại sao cô lại đến Bắc Kinh với tôi? Đừng nói với tôi là cô muốn đến Bắc Kinh chỉ để xem loại lời nói dối trẻ con ba tuổi này thôi.”
Chu Tuyết tự biết bản thân không lừa nổi Tạ Khinh Hàn và cô cũng không có ý định đó, cô đáp: “Tôi chỉ muốn đến đây xem xem, sau khi nhẫn tâm vứt bỏ chồng con thì bà ta có đạt được cuộc sống của một người cao quý như bà ta hằng mong ước hay không.”
“Bây giờ đã thấy rồi?”
“Ừm.

Ba anh đối xử với bà ấy không tệ.

Bà ta sống rất tốt.”
Tạ Khinh Hàn nhìn Chu Tuyết, trầm mặc một lúc rồi nói lời thấm thía: “Rất nhiều chuyện chúng ta không thể chỉ nhìn nhận qua vẻ bề ngoài của nó.

Sự thật mà cô biết cũng có thể không phải là sự thật.”
Chu Tuyết bất ngờ: “Anh vậy mà lại nói đỡ cho bà ta.”
Tạ Khinh Hàn đáp: “Tôi không hề nói đỡ cho bất kỳ ai, tôi chỉ nói sự thật mà thôi.”
Chu Tuyết nhìn chằm chằm Tạ Khinh Hàn.
Tạ Khinh Hàn nói tiếp: “Dù sao thì bây giờ cô cũng đã đến Bắc Kinh rồi, ngại gì mà không tìm hiểu rõ ràng rồi hẵng quyết định có nên tha thứ cho mẹ cô không.”
Chu Tuyết vẫn luôn cảm thấy Tạ Khinh Hàn đang nói đỡ cho Hà Lệ Trân.

Bây giờ bọn họ cũng xem như người một nhà.

Cô chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ, tự nhủ thầm rằng sẽ không bao giờ tha thứ cho người phụ nữ kia.
Nửa giờ sau, chiếc xe rẽ vào một khu dân cư cao cấp, những ngôi nhà bên trong đều là biệt thự độc lập.

Chu Tuyết bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, lại một lần nữa mỉa mai trong lòng, Hà Lệ Trân thực sự vô cùng may mắn.
Trên đời này thực sự không hề có báo ứng, nếu không thì tại sao một người phụ nữ từng vứt bỏ gia đình mình lại có thể sống tốt đến vậy.
Sau khi về đến nhà, Tạ Khinh Hàn muốn lên lầu tắm rửa thay quần áo.

Bệnh sạch sẽ của anh quá nghiêm trọng, đã đi máy bay thì khi về nhà nhất định phải tắm rửa ngay lập tức mới được.
Anh dặn người giúp việc đưa đồ ăn qua cho Chu Tuyết và dặn cô: “Cô ngồi đây một lát, mẹ cô sẽ sớm về tới thôi.”
Chu Tuyết nhìn Tạ Khinh Hàn lên lầu, hứng thú đi dạo quanh ngôi nhà một lượt.

Cô không có biết gì về Toán học, không biết tòa nhà này rộng bao nhiêu, chỉ cảm thấy nó rất lớn.

Khu vườn bên ngoài cửa sổ sát trần thậm chí còn lớn hơn cả sân bóng của trường học.
Cô cười tự giễu trong lòng, hóa ra mấy kẻ giàu có đều sống cuộc sống xa hoa lãng phí như vậy. 
Cô không còn hứng thú xem tiếp nữa nên ngồi xuống sofa đợi.
Như Tạ Khinh Hàn nói, Hà Lệ Trân chắc chắn sẽ về sớm thôi.

Xe của họ luôn đi theo sau xe của Tạ Khinh Hàn.
Hà Lệ Trân đã điều chỉnh tốt tâm trạng trên đường đi, vừa mới bước vào cửa đã niềm nở: “ A Tuyết, con vẫn thích chỗ này chứ? Mẹ đã chuẩn bị sẵn phòng cho con rồi, bây giờ mẹ đưa con đi xem nhé.”
Bà ấy vui vẻ đi tới trước mặt Chu Tuyết, đưa tay ra muốn nắm tay cô nhưng Chu Tuyết lại né tránh và nói: “Bà không cần phải bận tâm, tôi sẽ về nhà ngay thôi.”
Nghe thấy những lời này của con gái, trong thâm tâm Hà Lệ Trân vô cùng buồn bã.

Bà ngồi xuống chiếc ghế sofa bên cạnh cô, nhìn cô rồi bảo: “A Tuyết, đây chính là nhà của con.

Để mẹ chăm sóc con, có được không?” Ngay sau khi dứt lời, nước mắt bà rơi lã chã, dáng vẻ gần như là đang cầu xin.
Cầu xin cô để bà được chăm sóc, được bù đắp cho cô.
Thế nhưng Chu Tuyết cảm thấy điều này thật nực cười, cô nhìn Hà Lệ Trân rồi nói: “Có thể bà không nhớ nhưng năm nay tôi đã mười chín tuổi rồi, không phải là đứa nhóc chín tuổi.

Tôi đã thành niên rồi, không cần bất cứ ai chăm sóc cho mình.”
“A Tuyết…”
“Bà đừng nói nữa, tôi và bà không thân quen đến vậy, bà không cần phải cố gắng cầu xin tôi tha thứ.

Tôi nói thẳng cho bà biết, sẽ không có ngày đó đâu.”
Sắc mặt Hà Lệ Trân lập tức tái nhợt, bà nhìn Chu Tuyết, nước mắt lăn dài trên gò má, đôi môi mấp máy không nói nên lời.
Tạ Huyền Thanh rốt cuộc không thể chịu đựng được nữa, ông đau lòng thay cho vợ mình, ông bước tới, ngồi xuống bên cạnh rồi ôm lấy bà, nhìn Chu Tuyết: “A Tuyết, con không được phép nói chuyện với mẹ con như vậy.”
“Thật nực cười.

Bà ta lấy tư cách gì để làm mẹ của tôi?”

Cô nhìn Tạ Huyền Thanh, ánh mắt rơi vào cánh tay đang đỡ lấy Hà Lệ Trân của ông, đột nhiên không nhịn được cười, “Rốt cuộc ông thích bà ta ở chỗ nào vậy? Ông có biết bà ấy đã từng bỏ rơi chồng con không? Có lẽ vào một ngày nào đó bà ta cũng sẽ bỏ ông đi mà thôi.”
Cô dừng một chút, cười mỉa mai và nói tiếp: “Nhưng bà ta sẽ không làm thế đâu.

Ông giàu như vậy, bà ta sẽ không tài nào tìm được người nào khác giàu hơn ông.”
“A Tuyết, đủ rồi!” Hà Lệ Trân cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Chu Tuyết chế nhạo, cô hoàn toàn không cảm thấy lời nói của mình có gì không ổn.
Tạ Huyền Thanh thở dài, ông lắc đầu, “A Tuyết, con hiểu lầm mẹ con rồi.

Con quá thành kiến với bà ấy.”
Tạ Huyền Thanh nhẹ vỗ vai của vợ, gọi dì Bạch tới, nói: “Đưa tiểu thư về phòng nghỉ ngơi trước đi.” Cuối cùng Chu Tuyết được người giúp việc – dì Bạch dẫn lên phòng của mình vì cô không muốn nói chuyện với Hà Lệ Trân và cũng không muốn nhìn thấy bà ấy.
Phòng của Chu Tuyết ở lầu hai, dì Bạch dẫn cô đi vào, ân cần giới thiệu: “Lầu một là phòng khách và một vài phòng trống cho khách khứa nghỉ ngơi.

Phòng của tiểu thư và thiếu gia ở lầu hai, còn phòng của tiên sinh và phu nhân thì ở lầu ba.”
Sau khi đi qua một phòng ngủ, cửa đang đóng, dì Bạch nói với cô: “Đây là phòng của thiếu gia.

Phòng của cô ở bên cạnh.”
Chu Tuyết thắc mắc, “Tạ Khinh Hàn?”
Dì Bạch cười hiền hậu, gật đầu nói: “Nhưng mà thiếu gia thường xuyên không về, cậu ấy có nhà riêng.”
Chu Tuyết “Ồ” một tiếng rồi xoay người bước đến căn phòng bên cạnh.
Khi cô bước vào, những gì cô thấy là căn phòng của một nàng công chúa.

Rèm trắng, tường màu tím nhạt, rất nhiều búp bê Barbie, đủ loại mỹ phẩm đặt sẵn trên bàn trang điểm.

Căn phòng đẹp tựa gian phòng của công chúa trong truyện cổ tích mơ mộng, rất hay thấy trong các bộ phim nước ngoài, không bé gái nào là không thích.
Nhưng Chu Tuyết đã không còn là một đứa trẻ nữa, cô đã qua cái tuổi thích búp bê Barbie và màu hồng tím.

Thời gian mang tâm hồn thiếu nữ rất ngắn ngủi trong mười chín năm cuộc đời của Chu Tuyết.

Lúc mười tuổi, cô vô cùng hâm mộ con gái nhà hàng xóm vì có rất nhiều búp bê Barbie và váy công chúa xinh đẹp.
Sau đó, gia đình họ trở nên sung túc, cả nhà vui vẻ dọn tới nhà mới.

Trước khi đi, cô bạn đưa cho cô rất nhiều búp bê Barbie và nói: “Mẹ mình nói sẽ mua cho mình những cái mới sau khi đến nhà mới.

Những cái này đã quá cũ rồi nên mình cho bạn.

Mỗi ngày bạn đều đứng ở cửa nhà nhìn mình chơi, nhất định là bạn rất thích chúng.”
Cô bé dúi đống búp bê Barbie vào tay cô, thấy cô không cầm thì buông tay, những con búp bê rơi đầy dưới đất, sau đó vui vẻ chạy đi.
Một lúc sau, cô bé lại ôm mấy bộ váy công chúa mà mình không thích đến ném vào bên chân cô: “Đều cho bạn.”
Kể từ đó, Chu Tuyết không còn thích búp bê Barbie hay váy công chúa nữa.
“Thưa tiểu thư, gian phòng này do tự tay phu nhân chuẩn bị cho cô.

Bà ấy vẫn luôn rất nhớ thương cô, cách đây rất lâu đã bố trí sẵn căn phòng này.” Dì Bạch đứng ở cửa thay Hà Lệ Trân nói chuyện.
Nhưng họ không biết rằng cho dù có nói gì đi nữa thì Chu Tuyết cũng sẽ không cảm động.
Cô xoay người nhìn dì Bạch, “Phiền dì ra ngoài một lát, tôi muốn đi tắm.”
“Vâng vâng, phòng tắm ở bên trong, tiểu thư cần gì cứ gọi tôi.” Dì Bạch vội vàng đáp rồi đi ra ngoài đóng cửa lại cho cô.
Chu Tuyết nhìn căn phòng xinh đẹp này, cô không hề có cảm giác an toàn, chỉ thấy vô cùng xa lạ.
Cô vào phòng tắm tắm rửa, thay một bộ quần áo sạch sẽ.

Tắm xong, cô ra ban công lén hút một điếu thuốc, ngồi xổm trên ghế gọi điện cho một người bạn.
Người ở đầu dây bên kia dường như cũng đang chờ cuộc gọi của cô, ngay lập tức bắt máy.

Dương Sâm sốt ruột hỏi: “A Tuyết, cậu đi đâu vậy? Bọn mình đến nhà tìm cậu nhưng nhà lại đóng cửa, hàng xóm nói cậu đã đi đâu đó cùng một người đàn ông.

Có phải tối hôm đó cậu đến quán bar kiếm đàn ông không hả?”
Chu Tuyết nói, “Mình đến Bắc Kinh.”
“Cái gì?!” Dương Sâm hét toáng lên, “Cậu đi Bắc Kinh làm cái gì! Cậu vốn không quen chỗ đó, cẩn thận có người bán cậu đi.

Tên đó nhìn không giống người tốt, nói không chừng chính là mấy kẻ hay đi dụ dỗ bắt cóc nữ sinh, kiếm tiền phi pháp! “
Chu Tuyết cười nói: “Mình rất có kinh nghiệm, ai có thể gạt được mình chứ.”
“Vậy tại sao cậu lại đi với anh ta? Anh ta là ai?”
Chu Tuyết nói: “Anh ta là người mẹ mình nhờ đến tìm mình.”
Dương Sâm ở đầu bên kia im lặng một hồi, sau đó mở miệng hỏi: “Cậu đi gặp mẹ sao? Có gặp được không?”
“Ừm.”
“Bà ấy sống tốt chứ?”
“Tốt lắm.” Chu Tuyết thấy rất châm chọc, nói: “Cậu biết không Dương Sâm, khi mình tới đây, mình đã nghĩ nhất định phải trả thù bà ấy.

Bất kể bà ta có sống tốt hay không, nhất định sẽ phải khiến cuộc sống của bà ta long trời lở đất.

Nhưng khi đến đây, thực sự nhìn thấy bà ấy, mình chợt cảm thấy vô cùng mệt mỏi và vô nghĩa.

Bà ấy với mình mà nói, chẳng qua chỉ là một người xa lạ.

Dùng cả đời để hận một người không quan trọng, quá lãng phí, không có ý nghĩa gì cả.”
Dương Sâm đáp: “Vậy cậu trở về đi.

A Tuyết, đừng ở đó.

Quay lại sống cuộc sống yên tĩnh như trước đây đi.

Mùa hè đến rồi, chúng ta sẽ cùng đi uống rượu, ban đêm lái xe máy đi ngắm hải âu.

Lần trước không phải cậu nói muốn ngắm bình minh sao, trở về rồi chúng ta cùng nhau đi.” 
Chu Tuyết nhớ lại cuộc sống của cô ở quê, mặc dù rất nghèo nhưng rất yên bình.

Không có yêu cũng không có hận, không có niềm vui cũng không có nỗi buồn.

Cô không có tinh thần chiến đấu và cũng không có ước mơ gì.

Cô từng nghĩ chỉ muốn trải qua một cuộc sống như thế này thôi.
Chu Tuyết nhìn khung cảnh xa lạ trước mặt, bỗng nhiên rất muốn về nhà, cô hỏi Dương Sâm: “Dương Sâm, cậu có tiền không?”

Dương Sâm hỏi lại, “Cậu cần bao nhiêu?”
“Mình muốn mua vé máy bay để về nhà.”
Dương Sâm lập tức bảo: “Chờ một chút! Mình đi mượn cho cậu!”
Dương Sâm cúp điện thoại, mười phút sau, WeChat của Chu Tuyết nhận được hai ngàn tệ chuyển khoản.

Sau đó Dương Sâm gọi điện thoại tới, “A Tuyết, cậu đã nhận được chưa? Mình đã chuyển qua WeChat của cậu.”
Chu Tuyết gật đầu nói: “Mình nhận được rồi.

Chờ đến tháng sau mình được phát tiền lương sẽ trả lại cho cậu.”
“Không sao, không cần trả gấp đâu.”
Chu Tuyết về phòng thu dọn đồ đạc, cô vốn không mang theo gì nhiều.

Cô cất bộ quần áo bẩn đã thay vào cặp, định sáng mai sẽ đi sớm.
Ngay khi cô đang thu dọn đồ đạc thì có tiếng gõ cửa.

Cô đặt chiếc cặp sách lên tủ đầu giường, đứng dậy đi mở cửa.
Tạ Khinh Hàn đi lên gọi Chu Tuyết xuống ăn cơm nhưng khi thấy Chu Tuyết, ánh mắt anh trầm xuống, nhìn cô chằm chằm một lúc lâu.
Bản thân anh ta cũng là một người nghiện thuốc lá, đã quá quen thuộc với mùi thuốc lá, anh ta liếc nhìn Chu Tuyết, “Lại hút thuốc?”
Chu Tuyết thẳng thắn nhìn anh, “Thưa, tôi đã mười chín tuổi, không phải chín tuổi.

Người trưởng thành hút điếu thuốc còn cần phải báo cáo với anh sao?”
Tạ Khinh Hàn liếc nhìn cô một cái, đã lĩnh giáo qua miệng lưỡi sắc bén của cô, cũng lười quản, anh nói: “Xuống dưới ăn tối.”
Anh xoay người bước đi, Chu Tuyết ở phía sau lưng nói với theo: “Tôi không ăn.”
Tạ Khinh Hàn: “Tùy cô.”
Anh đi xuống lầu, Chu Tuyết đóng cửa lại, về phòng chờ trời sáng.

Cô bó gối ngồi trên giường, trong lòng thầm nghĩ ngay khi trời sáng cô sẽ rời đi.
Thấy Tạ Khinh Hàn một mình đi xuống lầu, Tạ Huyền Thanh bèn hỏi: “A Tuyết đâu?”
Tạ Khinh Hàn ngồi vào chỗ của mình: “Cô ấy không ăn.”
Tạ Huyền Thanh khẽ cau mày quay sang nhìn vợ.
Hà Lệ Trân rõ ràng đã nghe thấy, cầm đũa thất thần.
Chỉ có Tạ Khinh Hàn thấy ngon miệng trong bữa cơm này, sau khi ăn xong lập tức rời đi.

Anh ta có nhà riêng, bây giờ rất hiếm khi qua đêm ở nhà ba mẹ.
Mười giờ tối, Chu Tuyết vẫn ngồi bó gối ở đầu giường chờ trời sáng.

Lần đầu tiên cô cảm thấy đêm dài đằng đẵng, không biết đến bao giờ trời mới sáng.
Có người gõ cửa, động tác rất nhẹ.

Chu Tuyết ngẩng đầu nhìn cánh cửa, không lên tiếng.
Hà Lệ Trân ở bên ngoài hỏi: “A Tuyết, con ngủ rồi sao?”
Chu Tuyết không trả lời, nghiêng người nằm xuống, kéo chăn bông che kín người, nhắm mắt lại.
Bên ngoài yên tĩnh trong chốc lát, Chu Tuyết tưởng Hà Lệ Trân đã rời đi, ai ngờ bà ấy lại tự nói chuyện: “A Tuyết, mẹ biết con hận mẹ.

Là một người mẹ, mẹ đã không làm tròn trách nhiệm chăm sóc con, mẹ cũng rất áy náy.

A Tuyết, mẹ chưa bao giờ cầu xin con tha thứ, mẹ chỉ mong con cho mẹ một cơ hội, vào lúc mẹ đang còn sống, hãy để mẹ bù đắp cho con…”
Chu Tuyết rốt cuộc cũng mở cửa, cô nhìn Hà Lệ Trân, bình tĩnh nói: “Không cần.

Tôi đã không còn hận bà nữa.

Bây giờ bà đang sống rất tốt, cũng coi như là đạt được thứ mình mong muốn, không cần phải bận tâm về tôi.

Đối với tôi, bà không khác gì một người xa lạ cả.”
“A Tuyết…”
“Ngày mai tôi sẽ về nhà, sau này bà không cần phải tìm tôi nữa.

Tôi thích sống một mình, không muốn bị người khác làm phiền.”
Cô nói xong thì định đóng cửa nhưng Hà Lệ Trân đột nhiên bật khóc: “A Tuyết, con còn nói không hận mẹ, con muốn cắt đứt quan hệ với mẹ, vậy mà lại còn nói không hận.

Con là đứa trẻ mà mẹ đã phải mất nửa cái mạng để sinh ra, làm sao mà mẹ không thương con cho được? Năm ấy khi mẹ còn cho con bú sữa, ba con đã hạ cẳng chân thượng cẳng tay với mẹ.

Vì xót con nên mẹ mới nhẫn nhịn chịu đựng, nhịn đến năm con ba tuổi, lại một lần nữa bị hắn ta đánh đến suýt mù một con mắt, rốt cuộc không chịu nổi nữa nên đệ đơn ly hôn.

Mẹ đã liều mạng để có thể giành quyền nuôi con, nhưng vì không có khả năng tài chính nên quyền nuôi con đã thuộc về hắn ta.”
Hà Lệ Trân nhớ lại những đêm đen tối vô tận ấy, đến bây giờ nhớ lại bà vẫn còn run rẩy: “Tòa án phán mẹ được quyền thăm con nhưng ba và bà nội con không cho phép.

Mỗi lần mẹ đến cửa, họ đều giấu con đi mất, cha con vẫn động tay động chân với mẹ.

Lúc đó mẹ quá yếu đuối, chỉ biết van xin, quỳ gối dập đầu thế nhưng bọn họ vẫn không cho mẹ gặp con.” Hà Lệ Trân nhìn đứa con gái đã trưởng thành trước mặt mình, cảm xúc bỗng vỡ oà, bà khóc lóc nói: “A Tuyết, con không biết mấy năm nay mẹ nhớ mong con đến nỗi nào.”
Đây là lần đầu tiên Chu Tuyết nghe chuyện này, thế giới quan của cô bị ảnh hưởng sâu sắc.

Cô có thể nghe rõ mồn một từng lời bà ấy nói, nhưng khi ghép lại với nhau thì cô không tài nào hiểu được nó có ý gì.
Cô ngây người nhìn Hà Lệ Trân, cố gắng nhìn thấu thật giả qua gương mặt buồn bã của bà.

Cô nhìn vào mắt bà, muốn biết bà có thực sự suýt mất một con mắt  không.

Cô tự hỏi liệu bà có thực sự yêu mình không.
Nhưng nhất định là do cô còn quá ít kinh nghiệm nên không nhìn ra được gì.
Cô đột nhiên không biết tin vào ai.
Thấy Chu Tuyết không nói gì, Hà Lệ Trân lại sợ mất đi cô.

Bà vội nắm chặt tay Chu Tuyết, gần như khẩn cầu, “A Tuyết, mẹ xin con, đừng đi, đừng rời xa mẹ nữa, để mẹ chăm sóc cho con thật tốt, được không?”
Chu Tuyết nhìn ánh mắt van xin của Hà Lệ Trân, cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang nắm chặt tay cô.


Cô trầm mặc trong chốc lát rồi vẫn rút tay về, ngẩng đầu nhìn bà bình tĩnh hỏi: “Cho dù lời bà nói là thật thì sau này đã xảy ra chuyện gì? Ba tôi qua đời năm tôi bảy tuổi, tại sao lúc đó bà không đến đưa tôi đi?”
Hà Lệ Trân cảm thấy lòng đau như cắt.

Bà nhìn Chu Tuyết hai mắt đẫm lệ, thật lâu, thật lâu mới thấp giọng nói: “Mẹ làm sao mà không nghĩ đến việc mang con đi chứ.”
Bà vĩnh viễn không bao giờ quên mùa hè năm đó, khi mẹ bà ốm nặng, bà không thể không quay lại nơi mà mình đã liều mạng trốn tránh trong vô vọng.

Vừa xuống tàu, nhìn thấy người tới đón, bà gần như muốn trốn chạy ngay lập tức.
Bà sẽ không bao giờ quên được cặp mắt vẩn đục, thèm khát ấy luôn ẩn hiện ngoài cửa sổ để nhìn trộm bà khi đang tắm.

Đó là cơn ác mộng của bà thời thiếu nữ.

Đêm nào bà cũng khóa chặt cửa phòng, kéo bàn làm việc và tủ quần áo chặn ở cửa mà vẫn không dám ngủ, hàng đêm trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào cửa, sợ rằng giây tiếp theo sẽ có ác ma phá cửa tiến vào.
Khi đó, bà sợ nhất là những tiếng động vào ban đêm, dù chỉ là một con chim nhỏ đậu bên cửa sổ cũng khiến bà sợ đến mức nắm chặt cây kéo dưới gối, nhìn cửa sổ phát run.
Lúc đó mỗi lần nằm mơ bà đều muốn trốn khỏi đây.

Sau này gặp được ba A Tuyết, vì hắn đối xử tốt với mình nên bà mới đi cùng hắn không chút nghĩ ngợi.

A Tuyết sinh ra khi bà đang tuổi mười chín, tưởng rằng cuộc đời cuối cùng cũng bình yên nhưng không ngờ đó chỉ là thoát khỏi hang cọp lại vào ổ sói.
Ban đầu, cha của A Tuyết đối xử với bà rất tốt, khiến bà nghĩ rằng cuối cùng mình đã có tổ ấm của riêng mình.

Nhưng dần dần bà phát hiện ra tính cố chấp hắn ta cực kỳ đáng sợ, tính chiếm hữu đến mức kinh hoàng, không cho phép bà ra khỏi cửa, không cho bà nói chuyện với bất cứ người đàn ông nào khác, chỉ cần có đàn ông đến gần bà cũng sẽ đánh đập bà.

Mọi chuyện tệ đến mức chỉ cần có đàn ông liếc nhìn bà nhiều hơn một chút thì khi về nhà sẽ không tránh khỏi sự hành hạ.
Khi đó, bà đã vì A Tuyết mà chịu đựng bao khổ cực, đến năm A Tuyết tròn ba tuổi, cuối cùng bà không thể chịu đựng được nữa nên ra tòa ly hôn.

Kết quả là bà mất quyền nuôi con và cũng không còn được gặp con gái từ đó.
Năm A Tuyết sáu tuổi, bà mua một chiếc áo khoác mùa đông mới gửi cho A Tuyết rồi lên xe lửa trở về quê nhà.
Khi bà nhìn thấy Chu Hải ở ga xe lửa, cơn ác mộng thời thơ ấu của bà lại hiện về trong tâm trí.

Bà cách ông ta rất xa, cực kỳ cảnh giác.
Hắn liếm môi đi tới, vẫn cười hạ lưu như cũ, nói với bà: “Mẹ con kêu ta đi đón con.”
Trông ông ta có vẻ kiềm chế hơn trước đây, mắt rốt cuộc cũng không nhìn bậy.

Nhưng Hà Lệ Trân vẫn không buông lỏng cảnh giác, thay vì lên xe của ông ta, bà quyết định bắt xe ôm về nhà.
Ông ta theo sau trong chiếc xe van bị hỏng, “Ai da, ta đâu có cố ý đến đón con.

Dù sao ta cũng là cha dượng của con, làm sao có thể không đón con được?”
Lúc đó, Hà Lệ Trân ngồi trên yên sau xe máy, nghĩ thầm nếu thấy mẹ không có gì nghiêm trọng thì sẽ rời đi ngay lập tức, tuyệt đối không ở lại thêm một phút nào.
Nhưng về đến nhà mới phát hiện mẹ của bà thật sự bị bệnh nặng, thậm chí không thể rời giường, còn không nói được một câu trọn vẹn.
Bác tới xem, nói bệnh viện đã thông báo bệnh tình nguy kịch, sợ là chỉ còn mấy ngày nữa, cháu có mang đủ tiền không, phí mai táng cho mẹ cháu thì cháu tự lo liệu nhé.
Hà Lệ Trân đã quá quen với những kẻ lạnh bạc đó, bà dự định sẽ cùng mẹ trải qua những ngày cuối đời.
Nhưng chuyện gì tới cũng phải tới.

Đêm đó trời mưa rất to, bà đều túc trực cạnh giường mẹ mấy ngày liên tục, cứ nghĩ có mẹ ở đó, Chu Hải sẽ không định làm gì bà.
Nhưng bà không ngờ ông ta lại to gan lớn mật đến vậy, buổi tối bỏ thuốc vào nước bà uống rồi cưỡng ép bà ngay bên giường của mẹ.
Hà Lệ Trân không muốn nhớ lại nỗi sợ hãi khi đó.

Bà chỉ biết kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay, kêu đến mức giọng khản đặc đi nhưng cũng không có bất cứ ai đến cứu.

Bà thấy mẹ mình trợn tròn mắt, liều mạng nâng người lên để cứu bà nhưng mẹ bị liệt nửa người, hoàn toàn không cử động được.
Đôi mắt mẹ đầy căm thù và sợ hãi, lúc đó có lẽ cuối cùng bà cũng tin rằng chồng mình luôn có ý đồ xấu với con gái mình.
Khi bà ở tuổi dậy thì đã từng nói với mẹ rằng cha dượng đã nhìn trộm khi mình tắm nhưng mẹ bà không tin.

Khi bà khóc, mẹ còn tát vào mặt bà và nói bà không biết xấu hổ, tuổi còn nhỏ mà đã câu dẫn đàn ông.
Từ đó bà không nói gì nữa, một lòng chỉ muốn rời khỏi căn nhà này.
Bà bị Chu Hải đè xuống đất, mùi hôi thối từ miệng ông ta xộc thẳng vào mặt.

Bà liều mạng giãy giụa nhưng trên người mất hết sức lực nên không tài nào đẩy ông ta ra được.
Lúc đó bà vô cùng tuyệt vọng, ngoài cửa sổ trời mưa rất to, sấm chớp đì đùng, bầu trời như sắp sụp xuống.

Nước mắt đầm đìa trên mặt, trong lúc giãy giụa không biết quơ phải cái gì trên mặt đất, bà dùng hết sức đập nó vào đầu Chu Hải.
Bà liều mạng cầm thứ trong tay mình đập vào đầu Chu Hải hết lần này đến lần khác, không hề nhận ra trên tay mình toàn là máu, cho đến khi Chu Hải ngã lên người bà và không thể cử động được nữa.
Bà vừa khóc vừa nhìn trần nhà tối om trên đầu, cảm thấy cuộc sống thật sự quá bế tắc.
Năm đó, bà hai mươi lăm tuổi, bị kết án tám năm tù vì đã phòng vệ quá mức.
Năm đó, A Tuyết tròn sáu tuổi, đã ba năm bà không gặp con gái.
Điều duy nhất mà bà nhớ đến khi ở trong tù là A Tuyết.

Bà không biết cô có được ăn no, mặc ấm không, ba cô có chăm sóc cô chu đáo không.

Mỗi lần thấy người nhà của bạn tù đến thăm, trong lòng bà rất ngưỡng mộ.
Có người hỏi bà tại sao lâu như vậy mà không thấy gia đình bà đến thăm.
Bà vô cùng chua xót, đáp rất khẽ: “Tôi không có gia đình”.
Trên đời này bà chỉ còn một đứa con gái duy nhất, nhưng bà đã không còn được gặp lại con gái mình nữa.

Bà không muốn con mình biết rằng nó có một người mẹ đang thụ án.

Đó sẽ là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời của nó.

Bà đã không thể chăm sóc con bé thật tốt, nào dám để cuộc sống sạch sẽ của nó mang vết nhơ lớn như vậy.
Bà ra tù năm ba mươi ba tuổi, làm việc tại một cửa hàng hoa.

Toàn bộ tiền kiếm được đều gửi đến địa chỉ lúc trước.

Không biết A Tuyết có nhận được tiền không, chưa từng được con gái hồi âm lại nhưng bà vẫn cố chấp gửi tiền gửi đồ đến đó, cuộc sống cực kì túng quẫn.
Ngay lúc sắp mất đi động lực sống, bà gặp được Tạ Huyền Thanh.

Tất cả những đau khổ mà bà phải trải qua cuối cùng cũng được Tạ Huyền Thanh chữa khỏi.
Hà Lệ Trân nhìn cô con gái lớn lên xinh xắn trước mặt, cho đến tận hôm nay, cũng không muốn nói cho cô nghe những điều khổ tâm trong quá khứ, bà chỉ có thể thỉnh cầu cô: “A Tuyết, mẹ có rất nhiều khổ tâm không biết phải nói với con thế nào, nhưng con hãy tin tưởng mẹ, mười mấy năm qua mẹ không có một ngày nào là không nhớ tới con.

A Tuyết, ở lại đây có được không con?”
Chu Tuyết nhìn khuôn mặt giàn giụa nước mắt của Hà Lệ Trân, trông bà không giống như đang nói dối, điều đó khiến cô hoài nghi có phải bà thật sự gặp nhiều khó khăn hay không.
Nhưng rốt cuộc là điều gì đã khiến bà ấy phải vứt bỏ cô nhiều năm như vậy.

Cô đã từng không ít lần tự hỏi, phải chăng bà ấy đã không còn ở trên cõi đời này.

Nếu vậy, cô có thể tha thứ cho bà.
Chu Tuyết thức trắng đêm.

Cô thất thần ngồi ở đầu giường, trong lòng bàn tay cầm tấm ảnh nho nhỏ.

Đó là bức ảnh của Hà Lệ Trân thời trẻ, cô đã tìm thấy nó trong một cuốn sách khi đang thu dọn di vật của ba cô.
Khi đó Hà Lệ Trân chỉ lớn cỡ tuổi cô bây giờ, nụ cười rạng rỡ trên đôi môi.
Nếu lời bà ấy nói đều là sự thật thì cuộc sống của bà thật quá bất hạnh.
Cô nhớ tới ba mình.


Năm cô lên bảy tuổi thì ba đã qua đời, mối quan hệ giữa hai ba con không có gì sâu đậm.

Chỉ nhớ rõ ba cô rất thích uống rượu, hễ say là đập phá đồ đạc, mắng chửi người khác rất khó nghe.

Khi đó cô còn nhỏ, cảm thấy rất sợ hãi, chỉ có thể trốn trong phòng không dám đi ra ngoài.
Điều ba thường xuyên nói với cô nhất là mẹ cô rất giỏi quyến rũ đàn ông.

Bà nội cũng vậy, vì thế mà từ nhỏ cho đến lớn, đối với cô mẹ là một người phụ nữ rất xấu xa.

Cô đã luôn căm ghét bà ấy.
Chu Tuyết cảm thấy kiệt sức vì những chuyện này.

Cả đêm cô không ngủ, đến rạng sáng cũng không hề thấy buồn ngủ.

Cho đến khi nhận được cuộc điện thoại của Dương Sâm, cô mới giật mình tỉnh lại sau những suy nghĩ hỗn loạn.

Ở đầu kia điện thoại, Dương Sâm vui vẻ hỏi: “A Tuyết cậu đã đến sân bay chưa? Máy bay tới nơi lúc mấy giờ, mình sẽ tới đón cậu.”
Chu Tuyết dựa vào đầu giường, im lặng hồi lâu, rốt cuộc cũng lên tiếng, “Mình tạm thời sẽ không quay về.”
“Tại sao chứ?!” Dương Sâm vô cùng kinh ngạc: “Không phải cậu không muốn ở lại đó sao? Sao lại không quay về?”
Chu Tuyết đáp: “Không phải là không quay  về.

Chỉ là tạm thời không về thôi.

Mình muốn làm rõ một vài việc.”
“Tạm thời là bao lâu? A Tuyết, cậu sẽ không định tha thứ mẹ cậu chứ? Không phải cậu rất hận bà ấy sao?”
Chu Tuyết chần chờ một lát, nói: “Hình như bà ấy có nỗi khổ riêng.”
“Còn có nỗi khổ gì chứ? Bà ta đã không xuất hiện trong cuộc sống của cậu nhiều năm như vậy, cho dù có khổ tâm đến mức nào cũng không đáng được tha thứ!” Dương Sâm nói.
Chu Tuyết bỗng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô không muốn nghe nữa nên cúp máy.
Đồng hồ trên tường điểm bảy giờ rưỡi, nắng đã lên ngoài cửa sổ.

Dì Bạch gõ nhẹ vào cửa phòng, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu thư đã dậy chưa? Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi ạ.”
Chu Tuyết liếc mắt về phía cửa, cuối cùng cũng đáp: “Tôi biết rồi.”
Cô rời giường, rửa mặt, thay quần áo rồi xuống lầu.
Bữa sáng do chính tay Hà Lệ Trân làm.

Tối hôm qua bà cũng không chợp mắt được, trời chưa sáng đã vào bếp nấu đồ ăn.

Bà không biết con gái thích ăn gì nên làm cả bữa sáng kiểu Trung Quốc và bữa sáng kiểu Tây.
Bà vốn lo con gái không chịu xuống lầu ăn, nói dì Bạch nếu A Tuyết không chịu xuống thì đưa bữa sáng lên cho cô, cũng đừng nói là do bà làm.
Ai ngờ khi bà đang bận bày biện bữa sáng, dì Bạch đã đưa Chu Tuyết xuống, vui vẻ nói, “Phu nhân, tiểu thư đã xuống rồi.”
Hà Lệ Trân vô cùng sửng sốt, ngẩng đầu lên thì thấy A Tuyết đang đi theo sau dì Bạch.
Bà vội vàng cười như thể lấy lòng, “A Tuyết.”
Chu Tuyết ngước mắt nhìn Hà Lệ Trân, không đáp lại mà cũng không biết nên nói gì.
Cô vẫn không biết phải làm thế nào để hoà hợp với bà.
Tạ Huyền Thanh bước tới hoà giải, ông tươi cười hỏi han: “A Tuyết, hôm qua con ngủ có ngon không? Mẹ con cố ý dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng cho con đó, con mau đến xem xem thích ăn cái gì.”
Chu Tuyết nhìn Tạ Huyền Thanh một cái rồi đi tới bàn ăn.

Người giúp việc kéo ghế ra cho cô, cô thản nhiên ngồi xuống.
Khi thấy A Tuyết rốt cuộc cũng chịu ngồi xuống cùng ăn cơm với mình, Hà Lệ Trân gần như bật khóc vì sung sướng, thậm chí chân tay luống cuống, hận không thể đặt tất cả các món trước mặt A Tuyết để cô chọn: “A Tuyết, con xem thấy thích cái gì thì ăn cái đó, nếu đều không thích thì cứ nói mẹ biết món con thích, mẹ đi làm cho con.”
Chu Tuyết nhìn Hà Lệ Trân đối xử vô cùng cẩn thận với mình, bỗng cảm thấy xót thay cho bà ấy.

Thật ra bà ấy cũng không cần phải cẩn thận đến thế.
Cô tùy tiện lấy một chiếc bánh mì nướng rồi cúi đầu ăn.
Hà Lệ Trân thấy vậy thì vui đến nỗi rơm rớm nước mắt.

Tạ Huyền Thanh vô cùng hiểu vợ, biết giờ phút này bà vui vẻ biết bao nhiêu, ông duỗi tay nắm lấy tay của bà, cười nói: “Được rồi, em cũng ngồi xuống đi, cả nhà chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”
Hà Lệ Trân lúc này mới đưa tay lau nước mắt, ngồi xuống bên cạnh chồng.
Thoáng thấy A Tuyết đã uống hết nửa ly sữa bò, sợ không đủ sữa, bà vội lấy thêm cho cô.

Còn chưa ăn xong bữa sáng, bà đã bắt đầu nghĩ tới bữa trưa: “A Tuyết, thường ngày con thích ăn gì, cứ nói cho mẹ, lát nữa mẹ ra ngoài mua đồ, trưa sẽ làm cho con.”
Ăn cơm trong tình huống này khiến Chu Tuyết vô cùng áp lực.

Cô không thích bị người khác nhìn chằm chằm lúc đang ăn cơm.
Cô đáp một câu cho có lệ, “Chuyện đó để sau đi.”
Hà Lệ Trân vẫn còn muốn nói tiếp, nhưng chồng đã nhẹ nhàng nắm lấy tay bà dưới bàn, cười nói: “Được rồi được rồi, em cũng nhanh ăn đi, về sau hai mẹ con còn ở chung với nhau mà, tương lai còn dài.”
Hà Lệ Trân lúc này mới gật đầu, cúi đầu dùng bữa sáng.
Ăn sáng xong, Hà Lệ Trân nói dì Bạch đi mua đồ ăn, còn mình thì vào bếp cắt trái cây cho A Tuyết.
Trong phòng khách chỉ còn Chu Tuyết và Tạ Huyền Thanh.
Trên bàn đặt nước trái cây, Tạ Huyền Thanh rót cho Chu Tuyết một ly rồi cười nói: “Nước trái cây cũng là do mẹ con ép sáng nay, con uống xem sao.”
Chu Tuyết đảo mắt qua ly nước, im lăng trong chốc lát rồi ngẩng đầu, nhìn Tạ Huyền Thanh, hỏi ông, “Ông biết chuyện của mẹ tôi sao?”
“Ý của con là…?”
“Chuyện quá khứ của bà ấy.”
Tạ Huyền Thanh đặt ly nước trái cây trong tay xuống, nhìn Chu Tuyết một hồi lâu rồi mới chậm rãi lên tiếng: “Trước kia bà ấy trải qua quá nhiều chuyện, ta không rõ con muốn hỏi chuyện nào.”
Chu Tuyết đáp: “Bà ấy nói ba tôi có khuynh hướng bạo lực.”
Tạ Huyền Thanh nghĩ đến những vết thương trên người vợ năm xưa, ánh mắt trở nên u ám, ông nhìn Chu Tuyết, nói: “Nói một câu khó nghe thì ba con chính là một tên cặn bã.”
Chu Tuyết không thể tin nổi, mở to hai mắt nhìn Tạ Huyền Thanh.
Tạ Huyền Thanh nhớ lại những đau khổ mà vợ mình đã trải qua, ngoài đau lòng ra thì chỉ có thể thở dài.
Ông nói với Chu Tuyết, “A Tuyết, con nên đối tốt với mẹ con một chút.

Bà ấy chưa bao giờ có lỗi với con.

Ngược lại, bà ấy chính là một người bệnh.”
Chu Tuyết nhìn Tạ Huyền Thanh.
Tạ Huyền Thanh như đắm chìm trong hồi ức nào đó: “Lần đầu tiên ta gặp mẹ con, bà ấy rất nghèo khó, lại mắc đủ thứ bệnh.”
Chu Tuyết không cảm xúc của mình lúc này là gì, tò mò hỏi: “Bà ấy bị bệnh gì?
“Rất nhiều bệnh.” Tạ Huyền Thanh không nói nhiều, khi nói về vợ, trong mắt ông tràn ngập sự đau lòng.
“Sau khi ta và mẹ con bên nhau, ta đưa bà ấy ra nước ngoài trị liệu hơn ba năm.

Trong ba năm đó, mẹ con đã bình tĩnh hơn rất nhiều, chỉ là vẫn không buông bỏ được con.

Bà ấy thường xuyên đau đầu.

Bác sĩ nói là do đã từng bị vật thể bên ngoài đâm vào.”
Chu Tuyết theo bản năng siết chặt tay, ngơ ngẩn nhìn Tạ Huyền Thanh.
Tạ Huyền Thanh cũng nhìn cô, thay vợ nói chuyện: “A Tuyết, ta không hy vọng con có thể tha thứ cho sự vắng mặt của mẹ con trong quá trình trưởng thành của con.

Ta biết cho dù là lý do gì thì con vẫn luôn vô tội, con có quyền hận bất cứ kẻ nào.

Chỉ là, ta luôn hy vọng con có thể cho mẹ con một cơ hội được đền bù.

Con hãy ở lại đây, hãy để chúng ta chăm sóc cho con, có được không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận