Ngày Em Đến - Đam Mỹ

Chỉ vì một câu nói gồm năm chữ trực tiếp làm Tạ Hướng Khải dừng bước, vẫn là khuôn mặt bình tĩnh kia, cậu đi đến gần Trầm Dương, sau đó dùng mũi ngửi ngửi xung quanh anh!!

- Ông chủ!! Mùi rượu đâu có nồng đâu?? Hay tại tửu lượng ngài kém, nên vài ly đã say, bây giờ đâm ra nói nhảm thế???

Nhìn ai kia tỏ vẻ không tin mình,  Sở tổng tài liền trực tiếp kéo cậu vào lòng ôm chặt. Đoạn đặt cằm lên đầu Hướng Khải thì thầm

- Tôi không có say, cũng chẳng nói nhảm. Tiểu Khải tôi thật sự thích em!!

Ầm!! Ầm!! Ầm

Tạ Hướng Khải hai mắt trợn to, lỗ tai như bị sét đánh qua vì câu nói của  ông  chủ, bây giờ cậu chẳng còn bất kỳ một hoạt động nào nữa, mà là hoàn toàn chết sững để mặt ai kia ôm ấp, Trầm Dương vẫn tiếp tục nói

- Tôi không biết vì lí do gì mà mình thích em?? Cũng chẳng cần biết em làm thế nào mà lại có thể khiến tôi rung động. Cái tôi biết rõ nhất đó chính là tình cảm của mình đã hoàn toàn thuộc về một tên ngốc!! Em làm tôi vui, khiến tôi biết quan tâm, giúp tôi nỗi giận để giải tỏa căng thẳng, chỉ chừng đó thôi cũng đủ để em có một vị trí trong lòng tôi rồi!!

Vẫn là họ Tạ không thể tiếp thu được mọi chuyện, cho nên lại tiếp tục ngơ ngơ ngác ngác, thả hồn vào trời xanh, tuy tai nghe những lời yêu thương đột ngột, nhưng tay chân cùng miệng của cậu không thể phản ứng lại được, chỉ biết đứng như một pho tượng

Sở Trầm Dương cảm nhận được  cậu bị dọa sợ, cho nên cũng chẳng nói gì nữa, nhẹ nhàng buông thân thể ai kia ra, sau đó nắm lấy bàn tay của Hướng Khải, dắt cậu về phía xe ô tô

- Được rồi!! Tôi biết em hiện tại không thể tiếp thu được chuyện ban nãy!! Không cần phải vội, tôi sẽ chờ em!!

Lúc bình thường cậu rất hoạt bát cùng nói nhiều, bây giờ  lần đầu tiên trong đời gặp tình huống thế này, cậu chẳng có thể làm khác ngoài việc mặc kệ anh nhét vào trong xe,rồi lại giúp cậu cài dây an toàn, sau đó....sau đó thì hai người cùng ra về!!!

Lúc về nhà, cũng là tự thân Sở Trầm Dương mở cửa, anh nắm tiếp tục nắm tay một tên mất hồn đivào nhà. Lúc đứng ở phòng khách, anh bỗng nhiên quay người qua đối mặt với cậu,vuốt phần tóc trên phủ trán của người kia, rồi lại đặt lên đó một nụ hôn nhẹ, khẽ nói

- Khuya rồi!! Em mau vào phòng ngủ đi!! Tiểu Khải ngủ ngon nhé!!

Tạ Hướng Khải không nói gì,chỉ mang bộ mặt đần thối gật đầu nghe lời hắn, hồn vẫn chưa thể về với xác, cho nên lúc vào phòng, máy móc thay quần áo, sau đó trèo lên giường rồi....... Nhắm mắt ngủ luôn!!!

Sở Trầm Dương dõi mắt nhìn theo bóng dáng của cậu, mặt không đổi biểu cảm, lòng không phiền mà xoay cổ, đi lên lầu

- Dù sao nói ra vẫn tốt hơn!! Mặc kệ em ấy có nghĩ gì, chỉ cần bày tỏ tình cảm là ổn rồi

----------******------

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, cuối cùng Tạ Hướng Khải đã khôi phục lại con người như trước, nhớ lại chuyện tối qua, việc đầu tiên cậu làm đó chính là quấn chăn thật chặt rồi kêu gào

- Ôi mẹ ơi!! Thần linh ơi!! Chết rồi!! Chết con rồi!! Làm sao con dám gặp mặt ông chủ đây!!

Thật ra bác Đinh vì vợ đau ốm mà đã xin nghỉ việc ở nhà, cho nên bây giờ trọng trách đều do Hướng Khải gánh vác, vì thế việc hai người chạm mặt nhau là điều không thể tránh khỏi, điều này làm cậu cảm thấy lo sợ nhất!!

Hiện giờ trong lòng của cậu đang chửi bậy một ngàn lần để tâm có thể ổn định lại

Dù sao công việc vẫn là công việc, không làm thì không có tiền cho nên sau khi tự mình khóc thương vì bối rối xong, họ Tạ liền xỏ dép đi vệ sinh cá nhân, sau đó bắt đầu đi xuống làm việc, miệng thì thầm

- Hôm qua ông chủ uống say!! Là ngài ấy nói nhảm, không cần chấp làm gì!! Bình tĩnh nào

Nhưng mà vừa đi xuống câu thang, Tạ Hướng Khải đã thấy Trầm Dương ngồi đó, tâm trí rối bối không biết phải làm sao?? Cho nên chỉ có thể hít một hơi thật sau, cười hề hề đi xuống nói

- Ông chủ!! Chào ngài buổi sáng nha!! Hôm qua ngài uống rượu, bây giờ tôi làm trà gừng cho ngài nhé!!

Sở Trầm Dương nghe tiếng cậu, mặt tuy không rời khỏi tờ báo, nhưng miệng thì nói

- Ừm!!

Nhìn ông chủ đáng kính đã trở lại bộ dáng ban đầu, cũng không có nhắc đến chuyện tối qua cậu liền thở vào nhẹ nhõm một chút, lòng đang chắc chắn hơn rằng việc hôm qua ngài ấy rõ ràng là say nên mới vậy, chứ không thì sao mà bây giờ lại có thể thay đổi như thế!! Chắc là không nhớ chuyện xảy ra tối hôm qua đây mà!!

Cậu nhìn thấy vậy tuy là tâm có chút tốt hơn, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác một chút hụt hẫng cứ dấy lên ở trong lòng ??

Từ trong bếp đi ra, trên tay cầm một ly trà gừng ấm nóng, rồi đặt lên trên mặt bàn nơi Trầm Dương đang ngồi,  đoạn nói

- Ông chủ!! Trà đã có!! Ngài uống đi nhé!! Có việc gì cần thì cứ gọi tôi!!!

Khoảng khắc cậu vừa xoay lưng bước đi hai bước, thì bỗng nhiên Trầm Dương ngồi ở trên sofa, từ sau lưng cậu nói

- Tiểu Khải!! Chuyện ngày hôm qua là thật!! Tôi không có lừa em!! Cũng không cần căng thẳng, cứ suy nghĩ thật kĩ rồi trả lời!! Tôi tôn trọng quyết định của em!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui