Ngày Gió Nổi Lên

Diệp Oanh theo quy củ nói với cậu: "Sầm tổng, danh thiếp của anh ngày mai sẽ có. Tạm thời anh chưa có thư ký riêng, nên công việc của anh sẽ do tôi phụ trách hỗ trợ, cho cả anh lẫn Lục tổng, nếu như có văn kiện nào cần phác thảo hoặc cần tôi hỗ trợ công tác cơ sở, anh cứ tự nhiên mở miệng, ngàn vạn lần đừng khách khí."

Sầm Thiếu Hiên vội vã cười nói: "Chính mình tôi có thể làm mà, cô chỉ cần giúp Lục tổng là được."

Diệp Oanh cũng rất nghiêm túc: "Sầm tổng, tập đoàn một tháng tốn hơn 10. 000 mướn anh, tôi tin không chỉ đơn giản muốn anh ngồi đây đánh chữ hoặc làm văn, đúng không?"

Sầm Thiếu Hiên sửng sốt, lập tức cười gật đầu: "Đúng, Diệp tiểu thư, cô nói đúng. Được rồi, nếu như tôi có cần gì, nhất định sẽ tìm cô."

"Được." Diệp Oanh dường như nói xong chính sự, bỗng nhiên thản nhiên cười. "Sầm tổng, ở đây anh chính là người đẹp trai nhất đó, ngay cả danh tiếng của Lục tổng cũng bị anh đè xuống rồi, rất giỏi, có phải nhiều cô gái đeo đuổi lắm hay không?"

Sầm Thiếu Hiên thấy cô đột nhiên trở nên cợt nhả, không khỏi sửng sốt, cảm giác không biết nên khóc hay cười: "Diệp tiểu thư, đừng chọc tôi nữa, tôi chịu thua cô rồi đấy. Mấy năm nay thật đúng là, địa vị đàn ông ngày càng sa sút, cư nhiên thường thường bị mấy cô gái trêu chọc."

Diệp Oanh cười ha ha: "Đừng có mở miệng vu oan tôi như thế, tôi không có ý định quấy rầy anh đâu."

Sầm Thiếu Hiên thở dài: "Nhưng sao tôi thấy thì hình như cô đang bắt đầu hành động vậy chứ?"

Diệp Oanh tùy tiện đưa tay lên khoát tay chặn lại: "Được rồi, anh yên tâm đi, tôi là người theo chủ nghĩa độc thân. Tuy rằng anh rất tuấn tú, chẳng qua tôi tình nguyện làm bạn thân với anh, không làm người yêu."

Sầm Thiếu Hiên lần đầu tiên thấy người con gái như thế, liền ngẩn ngơ, trầm tĩnh lại, mỉm cười nói: "Tốt, nếu được vậy thật sự rất tốt."


Diệp Oanh cười với cậu: "Cứ thế nhé, tôi đi trước, anh làm tiếp đi."

Thấy cô biến mất ngoài cửa, Sầm Thiếu Hiên mở tập văn kiện ra, nghiêm túc làm việc.

Một lát sau, điện thoại nội tuyến vang lên.

Thanh âm vui vẻ của Lục Vân Phong truyền tới: "Thế nào? Văn phòng còn thiếu gì nữa không?"

Khóe môi Sầm Thiếu Hiên mỉm cười, một chủ tịch lại quan tâm văn phòng của công nhân có thiếu đồ dùng gì hay không, thật sự là không thể tưởng tượng nổi. Cậu ôn hòa nói: "Cái gì cũng không thiếu, đầy đủ hết, hiệu suất làm việc của bộ phận hành chính luôn luôn cao."

"Đúng thế." Lục Vân Phong tán thành cười nói. "Bọn họ ai cũng cố gắng hết."

"Đúng vậy, từ đó có thể thấy, Lục tổng biết cách điều quân đó nha." Sầm Thiếu Hiên vui đùa.

Lục Vân Phong hài lòng nói: "Nhưng vẫn còn kém cậu nhiều lắm."

"Lục tổng là đang khen hay đang mắng tôi vậy?" Sầm Thiếu Hiên cười nói. "Cái này gọi là muốn gia tăng thêm tội, liền tùy tiện gáng tội đó. Nếu như ở thời cổ đại, câu mà anh nói chính là tôi lấy công uy hiếp chủ, mưu đồ gây rối, tôi phải lập tức nói "Hoàng thượng khai ân" đó. Có phải trưa mai đưa tôi đi ngọ môn trảm đầu hay không?"


Lục Vân Phong cười to. Sầm Thiếu Hiên tưởng tượng, lúc này anh nhất định là thần thái phi dương, ánh mắt đen láy lấp lánh hữu thần, đôi môi góc cạnh rõ ràng tràn đầy nụ cười, cả người đều tản ra ánh sáng loá mắt.

Cười một hồi, Lục Vân Phong ôn nhu nói: "Tối nay mời cậu ăn, được không?"

Sầm Thiếu Hiên nói: "Tôi mời anh chứ?"

Lục Vân Phong hài hước nói: "Cậu là đang hối lộ tôi sao?"

Sầm Thiếu Hiên thoải mái mà hỏi: "Vậy anh có muốn biết pháp phạm pháp không?"

Lục Vân Phong thể hiện tính trẻ con nói: "Muốn."

Sầm Thiếu Hiên cười hì hì noí: "Vậy tan sở gặp."

"Được." Lục Vân Phong thoả mãn cúp máy.

Sầm Thiếu Hiên lại mở ra một văn kiện, đó là hiệp nghị hợp tác, mặt trên bên A rõ ràng là công ty đầu tư Kim Hâm ở Đào thành. Nụ cười của cậu dần phai, tỉ mỉ nhìn điều khoản hợp tác. Phía sau nói rõ thời gian khai trương, cũng gần 1 năm rồi.


Mấy tháng qua, cậu không chỉ chăm chỉ làm việc, mà cũng biết học hỏi, trên cơ bản đều nắm được các khâu quan trọng trong việc xây dựng thành lập khách sạn. Bọn họ hợp tác cùng đối phương, chính là bắt đầu tham gia từ việc tu sửa trước, trước hết cần làm chính là hệ thống bảo vệ, phòng cháy chữa cháy cùng hệ thống nước. Nói cách khác, nếu như hợp đồng này được ký kết, bọn họ sẽ phải đi Đào thành khai triển công tác.

Cậu ngẩng đầu nhìn ánh sáng mặt trời bên ngoài, nụ cười trên mặt hoàn toàn biến mất, trong mắt xuất hiện vẻ lo lắng.

Tuy rằng Sầm Thiếu Hiên rất không nguyện ý quay về Đào thành, nhưng không ngờ ngày ấy lại tới nhanh như vậy.

XXXXXXXXXXXX

Lúc bọn họ tới Đào thành thì đã 10h tối.

Công tác quá bận rộn, lúc bọn họ lên máy bay chính là chuyến bay trễ nhất, ban ngày công tác, buổi chiều họp, sau đó lập tức chạy tới sân bay, sau đó lên máy bay mới bắt đầu mở hộp cơm ra ăn.

Sầm Thiếu Hiên nhẹ giọng nói với Lục Vân Phong: "Lúc trước khi tôi làm việc, cũng là bình thường đối phó như vậy, thật không nghĩ tới, các anh cũng như thế. Trong mấy bộ phim hay người đời hay nói, mấy người làm công việc giống các anh ăn uống phiêu đổ, chẳng lo chuyện đời, cần thì dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào đó hay bỏ tiền ra. Thực sự là khiến người ta lầm chết rồi."

"Đây là chuyện bình thường, về chính giới, thương giới, xã hội đen, giới giải trí luôn luôn nói quá sự thật, hoặc chỉ là sản phẩm tưởng tượng, cũng không chân thực, tôi thường ít xem mấy cái đó lắm." Lục Vân Phong cười khẽ. "Kỳ thực rất nhiều ông chủ cũng giống như tôi thôi, nếu không làm sao phát triển? Nhân sinh như đi ngược dòng nước, tiến lùi đều không được, nếu như tôi ngừng lại lập tức có người từ phía sau đuổi tới, vượt lên trước. Bọn họ nếu chiếm lĩnh được thị trường, thì tôi không có nơi sống yên ổn rồi."

Diệp Oanh ngồi ở bên cửa sổ cười nói với Sầm Thiếu Hiên: "Phong ca trên phương diện này rất khiến người khác nể phục, rất có năng lực. Lúc vừa mới bắt đầu khởi nghiệp, có nhiều năm ngày nào anh ấy cũng làm việc, không hề nghỉ ngơi, cả tết âm lịch luôn, hiện tại trong nội bộ thường có nhiều người nhắc tới, luôn kính phục khả năng làm việc của anh ấy."

Sầm Thiếu Hiên nghe cô mỗi khi nhắc tới Lục Vân Phong thì có thái độ thân thiết, không khỏi tâm trạng có chút buồn bực, nhưng trên mặt không có biểu lộ, rất thành khẩn nói: "Quả thật khiến người khác bội phục."


"Được rồi, đừng nịnh tôi nữa." Lục Vân Phong ngồi ở giữa hai người, ôn hòa cười nói. "Thiếu Hiên, Diệp Oanh là em gái lớp dưới của tôi lúc còn ở đại học, là bạn thân, trong hai năm qua cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Trong công ty cô ấy hay gọi tôi là Lục tổng, ra công ty thì gọi tiếng "Ca". Bình thường ở chung, mọi người đều là bạn, khỏi cần câu nệ, cứ tùy ý. Được rồi, phận làm anh cứ gọi Diệp Oanh là "Tiểu Diệp Tử", cậu cũng có thể gọi cô ấy như thế."

Sầm Thiếu Hiên trầm ngâm một chút, không kêu được, cũng chỉ có thể cười cười với cô.

Diệp Oanh làm mặt quỷ với cậu, khiến cậu buồn cười.

Hai tiếng đồng hồ sau, bọn họ đi ra sân bay trong đêm.

Cũng giống như lúc Lục Vân Phong tại Khang thành tiếp đãi Trần Hâm, công ty Kim Hâm cũng phái một chiếc xe ra đón bọn họ. Tài xế nhiệt tình tiếp nhận hành lý trên tay Lục Vân Phong, nói với bọn họ: "Trần tổng vì các ngài đặt sẵn phòng ở khách sạn bốn sao, vừa khai trương không lâu, các mặt đều rất tốt."

Lục Vân Phong thoả mãn gật đầu: "Được, vừa lúc có thể nhìn qua tình hình của bọn họ."

Lúc tới bàn tiếp tân Sầm Thiếu Hiên mới biết được, tuy nói là Trần Hâm hỗ trợ, cũng do Lục Vân Phong chính mình trả tiền. Anh muốn một phòng đôi tiêu chuẩn cùng phòng đơn, đưa thẻ phòng đơn cho Diệp Oanh.

Sầm Thiếu Hiên tiếp nhận hành lý của Lục Vân Phong từ tài xế, chuẩn bị cùng anh lên phòng. Lục Vân Phong lại kiên trì cầm hành lý, cùng nhau bước vào thang máy.

Sầm Thiếu Hiên cười khẽ: "Tôi xách một chút cũng không sao."

Lục Vân Phong nghiêm túc nói: "Cậu là trợ lý của tôi, không phải người hầu của tôi."

Sầm Thiếu Hiên lẳng lặng cười, không hề nói thêm cái gì.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận