Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu


Trước giờ bữa ăn diễn ra, mọi người trên bàn chuyện trò rôm rả.

Ngôn Hành Nhất không thể không thừa nhận, mặt nạ của ba người họ treo lên trước mặt người khác đều cực kỳ hoàn mỹ không chút khuyết điểm.
“Tôi nói này Hành Nhất, có phải cậu đang căng thẳng không?” An Tiểu Nguyên ngồi bên cạnh anh, dịch sát lại gần thỏ thẻ vào tai, “Làm gì mà cứ trơ ra như phỗng thế.”
“Căng căng cái rắm, là tôi không không muốn tham gia làm mẹ gì thôi.” Ngôn Hành Nhất giữ cứng nụ cười trên mặt, thì thầm với An Tiểu Nguyên.
Ngoài tổng biên tập và An Tiểu Nguyên ra còn có vài vị lãnh đạo cấp cao khác, Ngôn Hành Nhất mất kiên nhẫn lắm rồi vẫn phải giữ mặt mũi cho tạp chí và An Tiểu Nguyên.
“Thế cũng cần gì phải phiền não thành ra thế chứ, nhìn hai con mắt đen thui kia kìa.”
Lúc đứng ngoài sảnh chờ nói chuyện với anh, An Tiểu Nguyên vừa thấy mặt đã gào lên: “Cậu hít thuốc phiện hả hay gì? Mặt mày hốc hác ra kinh thế!”
Ngôn Hành Nhất tự nhủ thầm trong lòng, từ lúc hai người đàn ông này xuất hiện, anh đã xác định trước là mình sẽ không sống dễ chịu được ngày nào rồi.
“Hành Nhất, sao em không động đũa chút nào thế.”
Vừa vào bàn, Chu Cẩm đã ngồi vào cạnh Ngôn Hành Nhất như chuyện đương nhiên.

Hiện tại y đang nâng ly rượu trò chuyện qua lại với Tiêu Chi Viễn, sau đó quay sang nói với Ngôn Hành Nhất cách hết sức thân thiết: “Tôi gọi món em thích ăn cả, bạn học cũ đâu phải cái danh chơi không.”
Ngôn Hành Nhất muốn lập tức kéo ghế cút xéo khỏi đây cho rồi.

Anh giơ đũa ăn tượng trưng vài miếng, rồi còn phải quay sang nói “Cảm ơn cảm ơn, bao nhiêu năm thế rồi mà cậu còn nhớ.”
“Người khác không nhớ chứ em là tôi nhất định phải nhớ bằng được, có phải không.” Chu Cẩm thân thiết bá vai bá cổ Ngôn Hành Nhất như thời đại học, quay sang chỗ các biên tập khác nói: “Tôi và Hành Nhất là bạn bè thân thiết, không phải quan hệ bình thường.”
Ngôn Hành Nhất đang tưởng tượng cảnh mình băm vằm cánh tay Chu Cẩm thành mấy khúc.
“Từ thời đại học em ấy đã viết tiểu thuyết rồi.


Em ấy cũng không giống các tác giả khác, thời gian công sức bỏ ra nhiều vô kể, mọi người đọc qua các tác phẩm đều biết em ấy là người cẩn trọng đắn đo và khắt khe thế nào.”
Mấy vị biên tập khác nhao nhao phụ họa theo.
“Cậu nói ít thôi, để người ta khen nữa là tôi nhận được cả giải thưởng văn học rồi?” Ngôn Hành Nhất nghiêng người về trước, cầm ly rượu uống một ngụm, tỉnh bơ lách khỏi cánh tay Chu Cẩm.
Y cười mấy tiếng, thu tay về rót đầy ly cho Ngôn Hành Nhất, nói với Tiêu Chi Viễn: “Nghe nói họa sĩ Tiêu là fan Hành Nhất đúng không, anh xác nhận xem tôi nói không sai chứ?”
Ý cười của Tiêu Chi Viễn mỗi lúc một sâu thêm: “Không sai, tôi đã theo từ khi bộ tiểu thuyết đầu tiên của tác giả Ngôn ra mắt rồi.”
“Họa sĩ Tiêu và tác giả Ngôn quen biết nhau thế nào nhỉ?”
Người hỏi câu này không phải Chu Cẩm mà là một biên tập viên mỹ thuật trước đây từng liên lạc với Tiêu Chi Viễn: “Lúc trước nhận được bưu kiện của anh mà tôi còn tưởng mình hoa mắt đấy!”
Tiêu Chi Viễn vẫn mỉm cười, lại hơi ngạc nhiên hỏi: “Mọi người không biết à? Tác giả Ngôn và tôi là hàng xóm.”
Mọi người đua nhau “À” lên.
“Chuyện tôi làm nhiều nhất mỗi ngày là mua kem cho tác giả Ngôn, cho mèo ăn.” Tiêu Chi Viễn nói tiếp, “Không ngờ nhỉ? Tác giả Ngôn thích ăn đồ ngọt lắm, sau này mua tủ lạnh cũng chỉ để nhét đầy kem vào.”
Ai cũng bật cười, cả An Tiểu Nguyên cũng nói vào: “Này là khẩu vị đàn ông của cậu à?”
Tiêu Chi Viễn và Ngôn Hành Nhất ngồi đối diện nhau.

Nghe An Tiểu Nguyên nói vậy, Ngôn Hành Nhất vẫn nheo mắt cười uống rượu, mà Chu Cẩm lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Chi Viễn.

Ánh mắt hai người sượt qua nhau, Chu Cẩm lập tức hiểu được ý đồ của hắn.
Y tự rót rượu cho mình, đứng dậy: “Phần tôi, tôi phải xin lỗi họa sĩ Tiêu ở đây thôi.”
Vừa dứt câu, bàn ăn lập tức chìm vào im lặng.
“Trước đây từng có chút xung đột không vui với họa sĩ Tiêu, mong họa sĩ Tiêu đừng để trong lòng —— ” Chu Cẩm nâng ly với Tiêu Chi Viễn, ” —— Đều là hiểu lầm cả, phải không?”
Năm ấy cậu là cái gì mà tranh giành với tôi? Cho dù Ngôn Hành Nhất không còn là của tôi nữa, em ấy cũng không phải của cậu.


Trước đó không phải, sau này cũng không.
Tiêu Chi Viễn cũng đứng dậy, trên gương mặt là ý cười bất biến: “Anh Chu khách sáo rồi, đúng thật chỉ là hiểu lầm thôi.

Sau này —— sẽ không còn nữa.”
Cho đến tận bây giờ đó cũng không phải chuyện anh nên chõ mũi vào.
“Phải không, tác giả Ngôn?”
Ngôn Hành Nhất chỉnh trang nụ cười mình nên rực rỡ không gì sánh được: “Đúng vậy.”
Chu Cẩm khẽ gật đầu, hai người uống một hơi cạn rượu trong ly rồi ngồi về chỗ trong lời khen ngợi của mọi người.

Bữa ăn kết thúc, bầu không khí tốt đến mức hầu như không ai nhớ rõ hai người từng xảy ra khúc mắc.
“Hành Nhất, có ổn không đó? Đêm nay về nhà tôi đi.” An Tiểu Nguyên trợn trừng mắt nhìn Ngôn Hành Nhất nốc từ ly này sang ly khác, không cản nổi, “Uống nhiều thế làm gì?”
Ngôn Hành Nhất cười đến là vui vẻ: “Không uống thì có lỗi với bầu không khí này lắm.”
Mặt An Tiểu Nguyên méo xệch, vỗ vỗ vai anh, ghé lại nói nhỏ: “Má, hù ông đây sợ vãi tè luôn.”
Người khác không rõ, nhưng An Tiểu Nguyên thì hiểu, nhìn hai người Chu Cẩm và Tiêu Chi Viễn giao tiếp với nhau cứ lạ kỳ thế nào.

Lúc đứng dậy uống rượu, dây thần kinh An Tiểu Nguyên như muốn đứt phựt ra đến nơi.
“Để tôi đưa em ấy về.” Chu Cẩm đến chỗ An Tiểu Nguyên nói, “Lái xe sắp tới, tôi biết em ấy đang ở đâu.”
Đang lúc An Tiểu Nguyên định lên tiếng, Tiêu Chi Viễn đã tới gần: “Đi thôi tác giả Ngôn, chắc là anh tiện đường rồi.”

Hắn nhìn sang Chu Cẩm, cười một cái: “Tôi không uống rượu, không cần chờ lái xe thuê.”
An Tiểu Nguyên kéo kéo tay Ngôn Hành Nhất, bị hai con người này một phải một trái vây lấy mà thấy ngại không chịu được.
Ngôn Hành Nhất bật cười khanh khách: “Lại bị dọa vãi tè rồi chứ gì?”
Anh ngẩng đầu nói với Chu Cẩm: “Tôi và họa sĩ Tiêu còn chút chuyện cần bàn bạc, cảm ơn cậu.” Nói đoạn rút tay mình khỏi tay An Tiểu Nguyên, loạng choạng lao về phía trước, “Cậu đậu xe ở đâu thế?”
Tiêu Chi Viễn đưa tay đỡ anh: “Cảm ơn anh Chu đã chiêu đãi tối nay.

Chúng tôi phải đi trước rồi.”
Ngôn Hành Nhất không biết biểu cảm của Chu Cẩm là thế nào, anh cũng không muốn biết.

Trạng thái sau say rượu của anh cứ phấn khởi lâng lâng, mặt mày vui vẻ toe toét dựa vào ghế phó lái.
“Tác giả Ngôn có chuyện gì cần bàn bạc với tôi?”
“Quên mất rồi.”
Một lời nói dối rõ ràng, Ngôn Hành Nhất cũng trả lời bằng một lời nói dối đầy thuyết phục khác.
Tiêu Chi Viễn “Ồ” một tiếng không mấy để tâm, không nhắc lại nữa.

Mãi đến khi hắn dừng xe trước cửa khách sạn Ngôn Hành Nhất ở.
“Làm phiền họa sĩ Tiêu.” Ngôn Hành Nhất tháo dây an toàn, mở cửa xe.
“Đúng thật là tôi —— không bằng anh ta.”
Tiêu Chi Viễn nhìn về phía trước, chậm rãi nói: “Cảm giác gặp lại tình cũ là thế nào?”
Ngôn Hành Nhất khựng lại vài giây, một phát đóng sầm cửa rồi ngồi lại vào xe.
“Mặt nào?”
Vì câu hỏi ấy, Tiêu Chi Viễn đang nhìn Ngôn Hành Nhất trông thấy một cái nhếch môi mỗi lần trêu ghẹo người khác rất quen thuộc.
“Cậu có chỗ hơn tên kia mà.”
Ngôn Hành Nhất nói tiếp, ghì sát người lại gần Tiêu Chi Viễn: “Chẳng hạn như, thể lực?”

Tiêu Chi Viễn thoáng nheo mắt.
Ngôn Hành Nhất say, nhưng anh vẫn nhận ra tín hiệu nguy hiểm.
Nhưng cũng chính vì say, nửa cơ thể tỉnh táo của anh như đang bàng quan nhìn nửa ý thức hỗn loạn còn lại của chính mình từ từ rơi vào vực sâu, hoàn toàn không có ý định ngăn cản.
Anh muốn nhìn thử xem, dưới đáy vực sâu là gì.
Anh hào hứng thích thú, chẳng mảy may màng đến nguy hiểm đang rình rập.
Em cho tôi xem, Chi Viễn, em có thể hận tôi đến mức nào.
Ngôn Hành Nhất vươn tay, ngón cái miết lấy môi dưới của Tiêu Chi Viễn.
“Còn nhớ rõ mùi vị của nụ hôn đầu không? Nhóc xử nam gì cũng không biết?”
Khoảng cách giữa hai người liên tục rút ngắn trước sự tiếp cận của Ngôn Hành Nhất, mãi đến khi anh hôn cái “chóc” lên môi hắn.
“Mấy năm nay cậu giải quyết thế nào? Bạn trai hay là bạn gái?” Ngôn Hành Nhất dừng một lát, chưa chịu thôi, “Hay là… giống như trước đây, nghĩ đến tôi rồi tự an ủi?”
Tiêu Chi Viễn vẫn im lặng, chỉ đưa mắt nhìn anh.
Ngôn Hành Nhất giơ hai tay lên đầu hàng, ngồi về ghế rồi mở cửa xe lần nữa: “Ha ha ha không chơi nữa.”
Lúc quay người lại, Tiêu Chi Viễn Tiêu Chi Viễn nắm lấy tay anh, bất chợt đóng cửa xe lại.
Ngôn Hành Nhất bị túm gáy nhào về phía Tiêu Chi Viễn, đôi môi bị hắn chặn cứng gần như đang gặm cắn.
Vẫn là nụ hôn không chút kỹ xảo.

Đầu lưỡi đảo qua khoang miệng thô lỗ mà đầy điên cuồng giận dữ, môi lẫn môi chèn ép lấy nhau gần như thô bạo —— thô bạo đến độ khiến anh không thể thở được.
Gáy bị siết lấy đau nhói, Tiêu Chi Viễn xuống tay rất ác.
Khi đôi môi được buông tha, cổ họng Ngôn Hành Nhất tràn ra tiếng thở khàn khàn, lồng ngực lên xuống kịch liệt.
“Nụ hôn đầu tiên là như vậy, không sai nhỉ?” Đôi mắt đen đặc của Tiêu Chi Viễn hung tợn nhìn vào anh, “Anh hỏi mấy năm nay tôi giải quyết thế nào.

Tôi sẽ cho anh biết ngay bây giờ —— Ngôn Hành Nhất.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận