Ngày Hạ Có Tiếng Ve Kêu


“Thầy ơi, giờ mình đi đâu vậy?”
Cao Lăng ngồi ở ghế phó lái, nhìn con đường ngày càng mở rộng thênh thang và thưa thớt dần hỏi Tiêu Chi Viễn.
“Ra khỏi thành phố, ra ngoại thành giáp huyện.”
“Ủa, không phải thầy Quân Tửu là người ở đây à? A, em hiểu rồi, chắc là ở biệt thự ngoại ô rồi chứ gì?”
Nghe trợ lý mình mơ mộng hão huyền, Tiêu Chi Viễn lẳng lặng trả lời bằng một nụ cười.
Lần đầu tiên bước trên con đường này, hắn vẫn là cậu thiếu niên lênh đênh như cánh bèo trôi dạt không nơi nương tựa, cũng chẳng biết ngày mai sẽ ra sao.

Hắn ngồi trên một chiếc xe xa lạ, cắp theo một cái túi nho nhỏ, bên cạnh là người mẹ chưa từng tái ngộ một lần suốt mười chín năm ròng rã, nín thinh phóng nhanh con đường mà hắn không biết sẽ đưa mình đến đâu.
Khi ấy hắn không có hy vọng, cũng không tuyệt vọng.

Đi đâu, gặp ai, làm gì, hắn không quan tâm.

Sống tiếp không có gì vui, mà cái chết cũng không có gì quá đáng sợ.

Hắn luôn là thứ phụ phẩm người ta mang theo, chưa bao giờ tồn tại như một người độc lập.
Sau đó, hắn gặp được Ngôn Hành Nhất.
Hắn bắt đầu nghĩ, à thì ra thế giới này tươi đẹp đến vậy.

Như thể chuyến hành trình mười mấy năm qua của cuộc đời hắn chính là để gặp thấy Ngôn Hành Nhất, sau đó cùng anh trải qua quãng đời còn lại.
Lần thứ hai, trên chuyến xe buýt ọp ẹp xóc nảy, Ngôn Hành Nhất tựa đầu trên vai hắn say giấc.

Coca vừa trải qua phẫu thuật ngoan ngoãn im lìm nằm trong ba lô mèo.

Làn gió ấm áp mơn man và hơi thở nhẹ tênh của Ngôn Hành Nhất khiến hắn an tâm không gì sánh được.

Hắn nghĩ, con đường này đưa hắn đến chốn tốt đẹp nhất trần đời.

Vậy mà khi lần nữa lướt băng băng trên con đường này, ngót nghét bảy năm đã trôi qua, hắn và Ngôn Hành Nhất ngồi cạnh bên đã xa lạ đến mức không có gì để nói với nhau.
Tiêu Chi Viễn sẽ vĩnh viễn nhớ thật kỹ, hắn đã vờ như bình tĩnh dừng xe nửa tiếng đồng hồ trên đường về, tay run rẩy châm không nổi một điếu thuốc.
Hắn hận Ngôn Hành Nhất, hận sự im lặng của anh, thậm chí còn hận cả sự e sợ nhút nhát của anh mỗi lần nhìn hắn.
Nhưng khoảnh khắc ôm trọn Ngôn Hành Nhất vào lòng mình một lần nữa, hắn không khống chế nổi cầu khẩn trong lòng hàng trăm hàng ngàn lần: Chỉ cần anh nói “Chi Viễn tôi vẫn còn yêu em”, chỉ cần một câu ấy thôi là đủ.
Mọi nỗi hận thù của em sẽ tan thành mây khói.
Xe đỗ hẳn trước căn nhà một trệt bình thường, Cao Lăng lại nói: “Ầy? Không phải biệt thự à? Biệt thự sang trọng một tầng đâu? Song lập hai tầng thì sao?”
“Bên ngoài trông thường thường thế thôi, chứ nhà anh đây sở hữu đâu đó mười tám tầng hẳn hoi ra nhé, ở dưới đất đấy.”
Nếu Ngôn Hành Nhất có ở đây, hẳn là anh sẽ trả lời Cao Lăng như thế.
Khoảnh sân nhà anh vẫn y hệt như trước, chỉ có cái cây nọ đã cao hơn và cành lá ngày một xanh tốt.

Chiếc ghế nằm dưới gốc gây còn chưa kịp dọn, gió mưa mấy ngày rồi dát một lớp bụi dày trên bề mặt.

Cửa nhà thay mới rồi, chỗ bản lề trục xoay không còn kêu cọt kẹt mỗi lần đóng mở nữa.
Tiêu Chi viễn đứng trước cửa, trong thoáng chốc như ngược dòng về những ngày cũ mình đã quá quen thuộc ấy.
Ngôn Hành Nhất ngái ngủ nằm dài trên sofa, hắn thì đang ngồi cạnh bệ cửa sổ trộm vẽ gương mặt ngủ say của anh.

Đột nhiên, anh gọi hắn bằng cái giọng biếng nhác không chịu được: “Chi Viễn, anh khát.”
“Anh muốn uống gì.”
“Frappuccino á.”
“Chỉ có nước đá.”
“Thế thì cà phê có kem tươi ở trên.”
“Chỉ có nước đá.”
“Thật à, thì nước đá vậy…”
Anh thừa biết mình chẳng bao giờ lấy nước đá cho anh uống thật, nhưng đến khi nhìn thấy trà sữa uyên ương đơn giản kia anh vẫn cứ vui vẻ ra mặt, sướng như thể vừa trúng năm triệu.
Những ngày ở bên anh, mỗi phút mỗi giây đều không khi nào nhàm chán.
“Thầy?”
Hắn đứng chắn trước cửa, Cao Lăng không vào được.

Tiêu Chi Viễn tỉnh táo lại, vào nhà, cởi áo khoác ra trước tiên: “Cậu thu dọn sách vở của anh ấy đi, tôi đi làm cái khác.”
“Ok thầy ~”
Cao Lăng xắn tay áo lên, cầm thùng giấy chuẩn bị từ trước bắt đầu gom sách trên giá, sắp xếp theo độ dày chất vào từng thùng một.
Tiêu Chi Viễn đến phòng ngủ, mở tủ thu dọn quần áo của Ngôn Hành Nhất.
Thời sinh viên hẳn anh là một thanh niên ưa ăn diện.

Dù kiểu dáng không cầu kỳ hay lập dị, nhưng những bộ quần áo ra dáng được cắt may vừa khít với chất lượng thượng thừa tính về số lượng thì chắc chắn không hề ít.
Người này còn từng tự hào chổng mông lên khoe khoang cái quần lót giá ba chữ số của mình nằm ở trình độ khác biệt bình thường như nào —— Mà Tiêu Chi Viễn nhìn chẳng thấy đâu —— Rồi lát sau ê a thở than bây giờ anh nhóc chỉ mặc loại mấy ông chú trung niên mới mặc thôi, thằng em nhồi nhét trong cái quần tứ giác tung tẩy nhào lộn hết lên.
Chưa tính đến chuyện nhìn quần lót của anh, chỉ cần để trần hay lộ eo ra hắn cũng sắp thở không nổi rồi.

Thế mà Ngôn Hành Nhất cứ lại đòi hắn kéo lưng quần ra cho anh xem tên hiệu.
Sau này nghĩ lại mới thấy, mấy chuyện ác liệt đó chắc chắn là anh cố tình.
Đó là lý do mà Tiêu Chi Viễn quen nhìn anh quanh năm áo thun quần thun dài —— mấy cái quần dài kín mít thùng thình đến mức không lộ đầu gối ra —— Lần đầu tiên nhìn thấy những bộ “Hán phục” treo trong tủ quần áo anh, hắn không cách nào tưởng tượng ra được anh đã biến thành bộ dạng bây giờ thế nào.
Sau đó, Tiêu Chi Viễn hiểu.

Nếu không có chuyện của Chu Cẩm, Ngôn Hành Nhất cũng không phải Ngôn Hành Nhất như bây giờ.
Hiện tại, mấy bộ trang phục đó chỉ còn lác đác không bao nhiêu.

Tiêu Chi Viễn không tốn quá nhiều thời gian đã sắp xếp xong quần áo của anh, tiện tay bỏ bớt vài thứ không mặc được.
Tiếp đến là đồ dùng hằng ngày.
Không biết thói quen sinh hoạt của anh có thay đổi không —— Nghĩ vậy, Tiêu Chi Viễn bước vào phòng khách, nhà vệ sinh, căn bếp nhìn khắp chung quanh một lượt.

Hắn biết rồi, không thay đổi.
Anh vẫn vứt khăn mặt, khăn lau tóc và khăn lau người mỗi thứ một nơi, ngoài giá phơi quần áo vẫn luôn có một chiếc áo gối đã khô “lạc loài” với cả bộ còn lại.

Tuần này giặt sạch phơi ra, cuối tuần kéo xuống thay mới sẽ lại thừa một cái mới.

Tiêu Chi Viễn cất kỹ càng mọi đồ đạc không cần thiết gọn vào một chỗ.

Căn nhà này sẽ vắng người một khoảng thời gian rất dài.
Cao Lăng gom sách xong, Tiêu Chi Viễn chỉ huy cậu ta vào bếp xử lý sạch sẽ mấy thứ chất trong tủ lạnh và tủ bếp, mình thì bắt đầu dọn tới bàn làm việc và máy tính của anh.
Ngôn Hành Nhất luôn chất đầy cứng không gian bàn làm việc, mấy thứ linh tinh cũng nhét đầy ắp ngăn kéo.

Tiêu Chi Viễn nhanh chóng dẹp sơ một lần, đồ cần mang theo đặt hết lên bàn trà, không cần thì trả về ngăn tủ kéo.

Không hiểu sao hộc lớn nhất chính giữa cứ kẹt một nửa lại kéo mãi không ra, Ngôn Hành Nhất càu nhàu thế này để đồ chẳng tiện gì hết, kết quả nó vẫn bị chất chật ních.

Để bây giờ đến phiên hắn dọn đồ vô cùng bất tiện, sợ rơi vỡ đổ tháo nên phải thò tay vào mò mẫm trước.
Đầu ngón tay chạm vào chiếc hộp màu nâu hình chữ nhật đặt trong góc.

Hắn cầm ra lắc lắc, có mấy tiếng lạch cạch vang lên.

Mở chiếc nắp hộp cũ kỹ ra, hắn tìm thấy hai cây bút mới tinh nằm gọn bên trong, xếp cùng một tờ biên lai được gấp lại nhiều lần thành xấp nhỏ.
Đây không phải loại bút Ngôn Hành Nhất biết dùng, Tiêu Chi Viễn rất rõ ràng.
Hắn mở nắp bút rồi vặn ruột bút ra, trong ruột sạch sẽ, chưa từng bơm mực nước vào bao giờ.

Xấp giấy đệm thêm trong chiếc hộp bút nọ là giấy bảo hành và giới thiệu sản phẩm của xưởng sản xuất.
Tiêu Chi Viễn siết chặt hai cây bút nọ, cảm thấy cơ thể mình có thứ gì đó đang tràn ra, tuôn trào, dồn chất trong trái tim hắn đau đến khó chịu, cả hơi thở cũng nặng trĩu nghẹn ứ.
“Thầy ơi, em dọn xong rồi!”
Cao Lăng phủi hai bàn tay đầy bụi: “Trong tủ lạnh không có gì ăn được hết, em quăng đi sạch rồi cúp điện.”
Tiêu Chi Viễn đứng dậy, hít sâu một hơi: “Ừm, bên này cũng vậy.”
Cuối cùng là sang nhà hàng xóm rước Coca theo.

Người hàng xóm nọ còn nhận ra Tiêu Chi Viễn, hỏi hắn khi nào Ngôn Hành Nhất quay về, hắn cười đáp, không về nữa.
Lúc chuyển đồ về đến nhà đã là chạng tối, Tiêu Chi Viễn dỡ quần áo ra trước đem cất kỹ, những đồ khác để đó không động tay vào.
Thừa dịp Ngôn Hành Nhất tắm rửa, hắn lên phòng làm việc của mình ở tầng hai, lấy một chiếc hộp trong thùng dụng cụ vẽ ra.

Sau nhiều năm đóng mở sử dụng liên tục, nắp hộp đã không còn được chặt như trước.

“Nhóc xài cái này được không? Anh không biết nhiều mấy cái vẽ minh họa gì gì đó, có người bạn học mỹ thuật hồi trước xài cái này.”
“Anh có lau bụi qua, thấy cũng không khác mới bao nhiêu ha? À, có thiếu tí đồ, nhóc không chê chứ?”
“Đồ tốt mấy đi nữa thì đương nhiên vẫn phải có người xài rồi, ba cái này để xó nó cũng biết khóc thầm đó!”
Tiêu Chi Viễn cầm hai cây bút tìm được trong ngăn kéo nhà Ngôn Hành Nhất đặt vào hai chỗ trống tầng đầu tiên của chiếc hộp.

Không lêch một li nào.

Hắn đặt cả dải biên lai màu hồng nhạt và quyển giấy giới thiệu có mặt sớm hai tuần trước ngày hắn nhận được món quà này từ anh, mặt sau là hàng chữ in “Quý khách vui lòng giữ kỹ và mang theo hóa đơn để bảo hành”.
Vài năm trước đây thương hiệu này rất hiếm ai sử dụng, dụng cụ vừa đắt tiền vừa tinh xảo khó sửa chữa, vậy nên người mua phải giữ gìn cẩn thận giấy bảo hành.
Người này đúng thật giỏi nói dối nhất.
Dù Tiêu Chi Viễn đã cẩn thận từng chút một, nhưng dùng liên tục bảy năm ròng đã để lại những hư hao mài mòn không thể sửa chữa.

Có rất nhiều người hỏi hắn tại sao không bỏ nó đi, hắn nói mình quen rồi, dù không dùng đến cũng phải lau sạch sẽ rồi cất gọn gàng.
Bây giờ hắn cũng xếp gọn biên lai bỏ vào, đậy nắp hộp.
“Chi Viễn.”
Tiêu Chi Viễn đang thay quần áo thoáng khựng lại.

Đã rất lâu rồi hắn chưa nghe Ngôn Hành Nhất gọi tên mình.
“Tôi sẽ không làm chuyện ngu ngốc nữa.”
Tiêu Chi Viễn cài cúc áo ngủ, quay sang nhìn anh: “Nên?”
“Nên không cần để Từ Lý coi tôi, mọi người đều có công việc bận rộn.” Giọng Ngôn Hành Nhất nhỏ dần đi, “Thực sự sẽ không làm nữa đâu, xin lỗi…”
“Muốn tôi tin thì cho tôi biết lý do.”
Ngôn Hành Nhất không nhìn hắn nữa, cũng không nói gì.
Tiêu Chi Viễn ngồi xuống giường, giữ cằm ép anh nhìn thẳng vào mắt mình: “Ngôn Hành Nhất, tôi không cần biết anh vì ai —— “
“Tôi sẽ không tiếp tục cho anh đường lui.

Dù là người nhà hay Chu Cẩm, bất kỳ nơi nào tôi cũng không cho phép anh quay về.”
Lúc đặt hai cây bút nọ vào túi áo, Tiêu Chi Viễn đã hạ quyết định này.
Hắn phải cứng rắn, phải khiến Ngôn Hành Nhất hoàn toàn thoát ly khỏi cuộc sống, để trong đôi mắt anh không thể nhìn thấy bất kỳ ai khác ngoại trừ Tiêu Chi Viễn hắn.
Trong thế giới của anh chỉ có em, nếu muốn chết cũng phải ở bên nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận