Dưới ánh trăng mờ ảo chiếu qua những tán cây, Jow và Halieg đứng gần nhau trên ban công của dinh thự.
Không khí buổi tối mát mẻ, làm dịu đi mọi sự lo âu còn sót lại trong lòng cả hai.
Halieg dựa vào lan can, đôi mắt nhìn xa xăm, như đang thả hồn vào bầu trời đầy sao.
Cô cảm thấy trái tim mình nhẹ nhàng hơn sau khi bộc bạch hết những cảm xúc giấu kín suốt bao năm.
Jow chậm rãi tiến lại gần cô, vòng tay ấm áp của anh bao trọn lấy cô từ phía sau.
Cô khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó, cảm giác quen thuộc của sự an toàn và yêu thương tràn về.
Anh ôm cô thật chặt, kéo cô sát vào ngực mình.
Hơi thở của anh nhẹ nhàng phả vào mái tóc của cô, tạo nên một không gian ấm cúng, chỉ có họ với nhau, tách biệt với mọi thứ bên ngoài.
Halieg khẽ nhắm mắt lại, tận hưởng sự ấm áp mà Jow mang đến.
Đôi bàn tay anh di chuyển nhẹ nhàng trên eo cô, chạm vào từng điểm nhạy cảm khiến trái tim cô không khỏi rung động.
Cô cảm nhận được nhịp tim anh, mạnh mẽ nhưng đều đặn, như một lời khẳng định rằng anh sẽ luôn ở bên cô, bất kể mọi chuyện xảy ra.
"Anh luôn ở đây, Halieg,"
Jow thì thầm bên tai cô, giọng nói trầm ấm như dòng sông mềm mại.
"Anh sẽ không bao giờ để em phải đối diện với quá khứ một mình nữa."
Halieg quay đầu lại, đôi mắt cô rưng rưng nhưng đầy hạnh phúc.
Cô nhìn anh, đôi mắt anh sáng lên dưới ánh trăng, đầy sự quan tâm và chân thành.
Jow cúi xuống, môi anh chạm nhẹ vào trán cô, rồi từ từ di chuyển xuống gò má, một nụ hôn nhẹ như cánh bướm.
Mỗi nụ hôn của anh như xua tan đi những vết thương cũ trong lòng cô.
"Em khong can phai so hai nua,"
Jow nói tiếp, bàn tay anh nâng cằm cô lên, khiến cô nhìn thẳng vào mắt anh.
"Em có anh, và chúng ta sẽ cùng nhau vượt qua mọi thứ."
Không kiềm được cảm xúc, Halieg quay người lại hoàn toàn, đối mặt với Jow.
Cô đặt tay lên ngực anh, cảm nhận nhịp đập trái tim anh dưới lòng bàn tay.
"Em biết," cô khẽ nói, giọng run run.
"Em biết, và em cảm ơn anh vì đã ở bên em suốt chặng đường này."
Jow cúi xuống, môi anh chạm nhẹ vào môi cô.
Đó không phải là một nụ hôn vội vàng hay mãnh liệt, mà là một nụ hôn dịu dàng, đầy yêu thương.
Halieg nhắm mắt lại, cảm nhận đôi môi ấm áp của anh, và trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ dường như tan biến, chỉ còn lại họ trong không gian tĩnh lặng.
Họ đứng đó, trong vòng tay nhau, để thời gian trôi qua mà không cần nói thêm bất kỳ lời nào.
Trong khoảnh khắc này, mọi lo âu, mọi quá khứ đen tối đều bị bỏ lại phía sau.
Tất cả chỉ còn lại tình yêu thuần khiết và sự thấu hiếu sâu sắc giữa hai con người đã trải qua biết bao thử thách để có thế ở bên nhau.
"Anh yêu em, Halieg,"
Jow thì thầm lần nữa, môi anh vẫn khẽ chạm vào môi cô, như một lời hứa bất diệt.
Halieg mỉm cười, cô không nói gì thêm, chỉ siết chặt vòng tay ôm lấy Jow, để sự ấm áp của anh xoa dịu mọi nỗi đau còn sót lại.
Trong vòng tay ấy, cô biết rằng cô đã tìm thấy bến đỗ cuối cùng của mình.
Đôi tay Jow bắt đầu vuốt ve lấy da thịt mềm mại của Halieg, dù đã có tuổi nhưng cơ thể cô vẫn giữ được sự dịu dàng ngon ngọt của tuổi con gái.
Những thí nghiệm của Cựu Vãn dù tác động nhiều vào cơ thể, bộ gen nhưng đồng thời lại gây tác phụ làm tăng nội tiết tố nữ.
Jow ngày càng tham lam mà vừa mơn trớn cơ thể ngọt nước, anh cũng tham lam quấn quýt chiếc lưỡi mình vào chiếc lưỡi của Halieg, một nụ hôn cuồng nhiệt mà anh đã mong muốn bấy lâu.
Mãi đến khi Halieg suýt ngất vì thiếu dưỡng khí, Jow mới luyến tiếc rời bỏ đôi môi căng mọng ngọt ngào của cô, anh di chuyển đôi tay xuống bờ mông to căng mà bế cô lên, để cô tựa lưng vào lan can.
"Anh...anh định làm ở đây sao..."
Halieg run run hỏi, đôi gò má phiếm hồng càng một rõ hơn, nhịp thở cả hai ngày càng nóng bỏng và gấp gáp.
Jow nhẹ nhàng cởi lớp áo của Halieg ra, bầu sữa ngọt thơm mộng với đầu quả ngọt hồng hào hiện ra trước mắt.
Jow cúi xuống, ngậm lấy đầu quả hồng hào nút lấy, chiếc lưỡi điêu luyện uốn nắn đảo qua lại trên đầu quả làm nó cứng lên, bên còn lại anh dùng tay mà xoa bóp, nhào nặn thân và cả đầu quả ra đủ hình thù.
Những âm thanh mụ mị hoang dã, vang lên theo từng nhịp khiến bản năng hoang dã nhất trong con người bộc phát, ngậm mút bầu sữa chán chê.
Bàn tay anh di chuyển xuống cởi chiếc quần của Halieg mà vứt sang một bên.
Jow bế cô vào bên trong, đi thẳng lên phòng ngủ của cả rồi nhẹ nhàng đặt Halieg nằm xuống giường, còn anh thì cởi bỏ y phục trên người rồi như một con hổ đói lao vào con mồi.
Halieg ôm lấy khuôn mặt đang đỏ bừng với nhịp thở nóng bỏng như muốn che đi sự ngại ngùng của mình khi Jow tách hai chân cô ra, con sò lông mọng nước đang được phơi bày ra mà mời gọi anh.
Jow cũng không chần chờ, anh cúi xuống mà vươn lưỡi ra, uốn lưỡi mà chọc nguấy bên ngoài của bé sò, cảm nhận được sự kích thích khác thường, bé sò nhạy cảm co bóp để phản ứng lại.
Bé sò khi đã tiết đủ dịch nhầy, tạo một độ ẩm nhất định thì những kích thích thì chiếc lưỡi ẩm ướt nóng ấm kia không còn nữa, mà thay vào đó là một cây côn to lớn và nam tính hơn cọ vào bề mặt.
"Halieg, anh cho vào trong bé nhé?"
Jow hỏi trong khi hạ tay anh đang nắm lấy cổ chân Halieg để gác lên vai.
Anh nhấc hông lên rồi cho côn thịt vào từ từ, vào ngày một sâu hơn bên trong con sò.
"Jow...hức..nhẹ thôi...a..."
Halieg năm đó, hai tay vươn thắng ra chờ Jow cúi xuống ôm lấy cô.
Kích thước của Jow to hơn Cựu Vãn rất nhiều và trong tâm trí Halieg, khi cả hai bắt đầu làm việc này, cô vẫn nhớ lại những lần bị Cựu Vãn cưỡng hiếp.
"Thả lỏng ra nào bé con, là anh, Jow đây mà!"
Jow dùng những từ ngọt ngào đồng thời cúi xuống ôm lấy cổ của Halieg trong khi cô cũng đang choàng tay qua ôm lấy cổ anh.
Anh nhẹ nhàng di chuyển ra vào để coi quen dần kích thước của mình.
Jow hôn lên mí mắt đang đẫm lệ của cô, một nụ hôn dịu dàng như muốn an ủi cô vơi đi những nổi ám ảnh trong lòng.
"Bé ngoan, là chồng Jow của em đây, anh ở đây với em!".
Jow nói, đồng thời gia tăng tốc độ đâm thúc ngày một nhanh chóng, dồn dập và mạnh bạo hơn vào trong bé sò ẩm ướt chật hẹp.
Những âm thanh rên rỉ đầy dụ hoặc phát ra từ Halieg ngày một nhiều hơn.
Hai con người ấy, yêu nhau từ thuở còn sóng gió, còn những năm tháng chạy trốn và chiến đấu với tử thần, quá khứ đau thương của cả hai đều hóa thành văn chương.
Tiểu thuyết "Cầu Vồng định sẵn sẽ cháy" được đặt theo tên từ một sự kiện trong game đã được Halieg viết, kể về một cuộc đời khốn khổ nhưng cũng vì ý chí và khát vọng đã cứu rỗi họ
"Tôi sinh vào đêm không trăng" là một tựa truyện nói về Jow, nơi anh sinh ra và lớn lên là trong tâm điểm của chiến tranh.
Kể về một cuộc đời đã mất mát quá nhiều.
Hai con người, hai tâm hồn đồng điệu, hai thân xác phàm tục quấn quýt lấy nhau trong một dòng cảm xúc cháy bỏng, một tình yêu bao la của tuổi chiều tà.
Chân thành và cháy bỏng.
Jow dường như cũng đạt đến giới hạn, anh co người lại, siết chặt đôi tay đang ôm lấy Halieg mà bắt đầu bơm một dòng sữa chua nguyên chất nóng ấm vào bên trong bé sò chật hẹp.
Anh hạ người xuống, không vội rút ra mà đặt một nụ hôn nhẹ lên môi Halieg.
Anh thì thầm:
"Anh yêu em, Halieg! Yêu đến khi cả hai không còn hơi thở nữa! Và tình yêu của chúng ta sẽ không bao giờ chấm dứt."
Halieg khẽ cười, cô đáp:
"Em cũng thế, chúng ta sẽ luôn là nhân vật chính trong những chương truyện mà chúng ta đã viết.
Halieg và Jow,
Bảo Ngọc và Tiến Đạt, và nhiều những cặp tên khác nữa!