Ngày Hoa Lư Ngược Gió

Trời đã vào đêm, ven sông Sài Gòn đã bắt đầu lên đèn. Những tòa nhà cao ốc chọc trời cùng đủ thứ đèn pha rọi vào màn đêm, du thuyền trên sông chiếu đèn như những con đom đóm điểm trên mặt sông lấp lánh phản chiếu. 

Tiếng hò reo của những người trẻ say khướt nhộn nhịp cả một góc phố. Quả thật, Sài Gòn là thành phố không ngủ. Phía dưới chân cầu Khánh Hội, tiếng nhạc, tiếng kèn xe và tiếng cạn ly náo nhiệt cả không gian.

-Đội trưởng, hướng hai giờ. Hết.

Hoài An tay cặp một thúng đồ, chứa đầy xoài, cóc, trứng cút để bán dọc ven các quán ăn bên đường. Tiếng nói đồng đội vọng qua tai nghe giấu kín trong tóc cô.

-Tên đội nón đen, áo khoác jean, cô tiếp cận được không? Hết.

-Đã thấy. Có thể tiếp cận được. Hết.

Cô len lỏi qua dòng người đang ngả nghiêng đàn hát theo men say. Khung cảnh hỗn tạp này, quả là thời cơ để bọn chúng thực hiện giao dịch.

-Em ơi lấy bọn anh một bịch đậu phộng đi.

Hoài An ngước nhìn thanh niên mặt mày đỏ lự đang níu lấy chiếc thúng của cô.

-Đội trưởng, bọn chúng đã giao dịch xong rồi. Đội A sẽ đuổi theo tên mới đến! Hết.

-Được.

Hoài An cười khẽ, cố đẩy tay anh chàng kia ra.

-Em không có bán anh ạ.

Thanh niên kia ngệch mặt ra, bạn bè anh ta phá lên trêu đùa.

-Này! Anh nói em đó, mặt mày cũng xinh xắn đấy.

Hoài An gỡ tay anh ta ra, nhanh chóng bước đi.

-Này!

Anh ta túm lấy vai cô hét lên. Cả khu cảng dường như bất ngờ quay lại nhìn. Sài Gòn là vậy, dễ thương lắm. Người Sài Gòn luôn hiếu kì và quan tâm nhau. Nhưng hình như đây không phải đúng lúc!

Tên đội mũ lưỡi trai đang đứng tựa vào cột điện kia đột nhiên quay sang, thấy cặp mắt sáng gắt của Hoài An liền vùng chạy.

Hoài An nghiến răng hất tung bàn tay của chàng trai kia, ném lại thúng đồ rồi điên cuồng đuổi theo.







-Tránh ra!







Hoài An lách qua đám đông, cô biết đuổi theo hắn giữa phồ như vậy là không nên! Cô ra hiệu cho những người phía trước tản khỏi đường.

-Hắn đang chạy về phía phố đi bộ! Lập tức báo với đội cơ động, không được manh động! Nghe rõ?

Tiếng rè rè của bộ đàm đeo tai đáp trả bằng tiếng vâng rõ to. Cô ngấu nghiến nhìn quanh. Hôm nay là cuối tuần, người ở phố đi bộ rất nhiều, đặc biệt là trẻ em. Không thể hành động lỗ mãn để phải dụng vũ trang!

Một toán lính đặc công mặc binh phục trang bị vũ trang ập đến, di tản tất cả những người đang trên đường chạy.

-Cảnh sát đây! Đứng lại đó!

Tiếng còi hú vang trời, dòng xe chen chúc nhau đứng lại.

-Chết tiệt, xe đông quá, xe chúng ta không vào được. Tôi sẽ cho cơ động tiếp cận trực tiếp. Hết!

Tiếng rè rè và hỗn tạp từ bộ đàm truyền tới, Hoài An cau mày nhìn hết một lượt.

-Đội trưởng, cô vẫn đuổi theo hắn sao?

-Phải, cho một đội đặc công đến trước tượng Bác đi!

-Vâng!


Tên đội mũ kia vẫn điên cuồng gào lên đẩy những người dân ra hai bên, hắn ngoái đầu nhìn ra sau, miệng nhếch lên chửi rủa.

Hai bên dòng người bắt đầu lao xao và tiếng camera liên tục nháy.

-Đứng lại!

Hoài An gào to, dồn hết sức đuổi theo tên áo đen, hắn thấm mệt rồi, bước chân cũng loạng choạng.


-Đội trưởng, đội đặc công đã xác định được hắn.

-Giải tán đám đông đi!

Hoài An phóng chân lao đến, đạp ngay vào cẳng chân hắn. Hắn mất đà đau đớn gào lên rồi ngã ập mặt về phía trước. Cô nhanh như chớp tóm lấy hai tay hắn giữ ngược ra sau. Tiếng hắn gào lên khiến người dân hoảng hốt khiếp sợ. Binh chủng cơ động ập đến, tay vác súng, đứng dàn hàng ngăn cách người dân hiếu kì.

Tiếng còng tra vào tay, hắn vừa chửi vừa vùng vẫy, mặt trầy bê bết máu.

Một cảnh sát vác súng tiến đến gần, đứng che cô.

-Đội trưởng, đi ngay thôi, sợ sẽ bị chụp hình.

Hoài An gật đầu rồi lao về phía chiếc xe Vios đen tuyền đang được cảnh sát giao thông hộ tống.














Cánh cửa kính mở toang. Hoài An xốc lại chiếc vest ngoài rồi bước vào căn phòng lát gạch sáng bóng. Những cảnh sát ngồi trong phòng lập tức đứng dậy.

-Đội trưởng.

Hoài An gật đầu, mắt ngước về phía phòng làm việc nhỏ sau lớp kính đằng kia.

Cô ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay vừa lúc kim đồng hồ vừa nhích sang hai giờ sáng.

Một viên cảnh sát gõ cửa bước vào.

-Sếp, cấp trên cho gọi chị.

Nhìn gương mặt thấp thỏm của anh ta, Hoài An biết là có chuyện không hay rồi. Làm loạn giữa lòng thành phố thế này, có bắt được nghi phạm trong đường dây buôn bán ma túy lớn nhất Sài Gòn cũng không chuộc hết tội.

-Được rồi, tôi tới ngay.







Hoài An gõ cửa, bên trong vọng ra tiếng nói ồm ồm già dặn.

-Mời vào.

Cô điềm nhiên nhìn thiếu tướng đang ngồi giữa một chiếc bàn lớn, quân phục uy nghi, ánh mắt vô cùng nghiêm nghị.

-Đồng chí ngồi đi.

Hoài An cúi đầu rồi làm y lời. Trước giờ cô với Phó tổng cục trưởng cũng rất thân, hôm nay ông mặt nặng mày nhẹ như thế này, chắc chắn là không hay rồi.

-Vụ việc hôm nay, đồng chí bắt được nghi phạm là chuyện đáng tuyên dương. Làm rất tốt.

Cô lặng lẽ cười. Sau một câu tán thưởng bao giờ cũng là một tin xấu, cô đã chuẩn bị tinh thần rồi.

-Rốt cuộc là đình chỉ bao lâu ạ?

Thiếu tướng thở dài, lấy trong ngăn kéo ra một phong thư.

-Hoài An, tôi biết đồng chí cũng lâu rồi. Một cảnh sát thực lực như đồng chí, mất đi tôi cũng tiếc lắm.

Hoài An chau mày đón lấy lá thư.

-Đây là công văn khẩn từ Tổng cục trưởng. Vì đồng chí đã để lộ danh tính ở Sài Gòn rồi, bây giờ cấp trên cho đồng chí chuyển công tác ra Bắc.

Hoài An nhăn mặt. Cô lắc đầu siết chặt phong thư.

-Những lần trước đều là đình chỉ công tác, tại sao lần này phải chuyển ra Bắc?

-Bắt được hai tên đầu xỏ, phá được đường dây ở Sài Gòn. Mức độ của băng đảng mà đồng chí vừa tóm khá nghiêm trọng, chỉ thị cũng là muốn tốt cho đồng chí. Ngoài ra, phía Hà Nội cũng đang thiếu người trong tổ trọng án. Tổng cục cũng biết thực lực của đồng chí nên mới chuyển đồng chí ra đó thôi.

Hoài An nhìn phong thư niêm phong kĩ càng rồi nhìn thiếu tướng. Cô thở dài. Nếu đây đã là lệnh thì thoái thác được sao? Bỗng nhiên một kí ức không rõ buồn vui ập về, khiến viên nữ cảnh sát bần thần một hồi lâu rồi mới đứng dậy cúi đầu ra về.

_____

***

-Thuyên chuyển?

Hoài An năm đó tỉnh dậy sau cơn hôn mê dài, ở trong một phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện Công An. Những đồng nghiệp khác có mặt lúc đó cố tỏ ra bình thường nhưng nét mặt họ đều e dè, cố che giấu một chuyện gì đó.

-Ừ, anh Tuấn sẽ được thuyên chuyển ra Bắc.

-Anh ấy là tổ trưởng đặc nhiệm miền Nam, chuyển ra Bắc làm gì?

Cô hoài nghi, nhưng biết mình không được chất vấn quyết định của cấp trên. Hoài Anh quay đi, cố giấu cảm xúc lẫn lộn.

-Chuyện này lớn như vậy, để anh ấy lánh đi một thời gian cũng tốt...

Mọi người đều lặng thinh, chỉ có Hoài An muốn rơi lệ. Nhưng vết thương trên người đau nhói, càng khiến cô phải mạnh mẽ lên. Cô phải tìm được anh, phải hỏi anh tại sao không từ mà biệt.




***




Hoài An ném mình xuống chiếc giường lớn.

Kể từ đó đã năm năm, cô chưa từng gặp lại anh. Nhớ khi đó cô vừa tốt nghiệp vào cục điều tra hình sự, đã được phân hỗ trợ cho anh. Lần đầu gặp, anh đã nói anh không cần cộng sự, lại là một cô binh chủng mới ra trường. Anh còn nói cấp trên muốn kìm hãm anh. Lúc đó Hoài An lần đầu biết cái khắc nghiệt của xã hội, cô sợ anh, thậm chí sợ đến nỗi không dám ghét anh.

Cô lắc đầu mạnh cho những mảng kí ức mờ nhạt văng ra, thở dài nhìn trần nhà.

Cô đã trở thành đội trưởng một đội, nhưng không biết anh có thấy được không, có biết không? Ngần ấy năm qua, cô vẫn chưa tìm được anh.




Bất chợt, Hoài An nghe tiếng ti vi ngoài phòng khách. Cô lập tức chau mày.

Cánh cửa phòng ngủ mờ hờ, Hoài An ghé mắt nhìn ra cuối hành lang. Cô luồn tay ra sau lưng, rút súng.

Không lẽ bọn chúng đánh hơi nhanh đến mức đã tìm ra chỗ cô ở rồi?


Hoài An bước từng bước trên sàn gỗ, cô tựa vào tường, ghé mắt nhìn xuống phòng khách. Ti vi đang mở, nhưng không có người.

Bóng một người trải trên nền thảm, Hoài An lập tức đu người trên thành cầu thang dẫn, nhảy phóc xuống, tay siết chặt lấy khẩu súng lục hướng thẳng về phía tên đột nhập.

-Giơ tay lên!

Bát bắp rang đổ ập xuống đất, văng tung tóe. Cô gái với bím tóc đuôi tôm phía sau kinh hãi giơ tay lên trời, mếu máo.

-An à! Là tao mà...

Hoài An thở hắt ra rồi thu súng, cô khóa chốt súng rồi cất vào sau lưng mình.

-Mày làm gì ở đây giờ này?

-Tối qua thấy mày trên mạng nên tao qua đây kiểm tra mày thôi.

Linh là bạn thời còn học trường quân sự, nhưng sau này thấy khắc nghiệt quá nên cô bạn giải ngũ ra học lại kinh tế và sống một cuộc sống bình thường.

Hoài An ngồi xuống ghế sofa, ngả đầu ra sau, tay xoa trán. Phải rồi, sức lan truyền của mạng xã hội kinh khủng thế nào, cô cũng đã thấy người của Cục an ninh mạng làm việc.

-Bây giờ nổi tiếng dễ thật nhỉ?

Cô bạn thân ào đến ngồi kế Hoài An, lấy điện thoại ra mở facebook rồi đưa cho cô.

-Mày xem nè. Người ta đang bình luận về mày đó.

-Phố đi bộ thất thủ?

Hoài An chộp lấy điện thoại cô bạn, lướt qua những dòng bình luận của cư dân mạng.

"Thật là giống phim Hollywood!"

"Fast and Furious phiên bản Sài Gòn!"

"Hành động thế này thì nguy hiểm cho dân quá, nó rút súng ra nả cả bọn thì về chầu ông bà!"

"Hèn gì phố đi bộ lúc nào cũng đầy cảnh sát cơ động!"

"Cô cảnh sát đó xinh nhỉ?"

Hoài An ném chiếc điện thoại xuống ghế rồi bỏ vào bếp rót nước.

-Nhờ vậy mà tao sắp được một chuyến du lịch không ngày về ra Hà Nội rồi.

-Mày bị thuyên chuyển hả?

-Chứ giờ như vậy, sống nổi sao?

-Mày làm như ra Hà Nội người ta không xài facebook?

Hoài An cầm ly nước rồi đi ra nhìn chương trình đang chiếu trên tivi.

-Ra Hà Nội tham gia tổ trọng án, không làm ở đội đặc nhiệm nữa.

Cô bạn nhún vai.

-Mày dọn dẹp đám bắp rang này đi. Sáng sớm mà ăn bắp rang.

Hoài An đặt ly nước xuống bàn, nãy đến giờ cô vẫn chăm chú nhìn tivi.

-Dạo này, mày xem phim Việt Nam hả?

Cô bạn đang lúi húi quét đống bắp vương vãi trên thảm, ngước mắt nhìn tivi.

-À, ừ, cũng hay lắm đó.

Hoài An nghiêng đầu xem. Phim cổ trang Việt Nam sao? Trước giờ cô đều không để mắt tới phim ảnh.

-Phim này về cái gì vậy?

-Phim Về đất Thăng Long, nói về việc vua Lý Thái Tổ dời đô về Thăng Long ấy. Làm từ hồi đại lễ ngàn năm Thăng Long Hà Nội.

-À...

Cô vẫn chăm chú xem. Thật ra cô cũng chẳng hiểu sao nó lại thu hút mình đến thế?

-Lần này đi, mày có định tìm anh Tuấn không?

Hoài An hơi sững sờ. Ánh mắt cô có chút thẫn thờ. Nếu tìm anh dễ như vậy, cô đã không mất đến năm năm vẫn là biệt tăm tung tích.

-Không tìm, người ta đã cố ý muốn trốn, mình tìm được sao?

Cô bạn ngước mắt nhìn, thở dài kín đáo. Chuyện năm đó, anh Tuấn buộc phải nhận Hoài An làm cộng sự, theo truy kích một nhóm tội phạm buôn bán phụ nữ và trẻ em. Hoài An còn non nớt đã bứt dây động rừng, còn bị chúng bắn bị thương. Anh Tuấn buộc phải chọn Hoài An, phải chấp nhận mất dấu chúng.

Linh biết, anh Tuấn không phải là một đặc vụ tầm thường, anh đã hoàn toàn có thể cứu Hoài An và bắt được cả bọn chúng. Nhưng anh đã không làm như vậy. Trước khi anh đi, anh đã nói với Linh, rằng anh đã thú nhận với cấp trên, anh đã lo sợ Hoài An chết đến mức nào, khiến anh phải quên hết tất thảy mọi nghĩa vụ mà cứu cô.




Vậy mà Hoài An không hề hay biết, lại trách anh.




_____

***

-Không phải lúc đầu anh rất ghét em sao?


Hoài An ngồi tựa trên ghế sofa, nhâm nhi chùm nho đen tươi mọng, thích thú nhìn anh đang rửa chén.

-Phải, sau này nhận ra em rất phiền, nên không ghét em nữa.

Anh cười khì, chất chồng đĩa mới rửa lên, ngoái đầu nhìn cô đắc chí. Rồi anh đi lại chỗ cô, ngồi chen vào trên ghế, để cô lọt vào lòng mình.

-Anh, nếu cấp trên biết được...

-Cấp trên sẽ không biết.

Anh ngửa đầu lên nhìn đèn chùm lấp lấnh, cố trấn an cô cảnh sát trẻ.

-Anh ghét nhất là có cộng sự, có em rồi, không muốn đổi người khác nữa đâu.

Hoài An cười phì cuốn lấy người anh.

-Vậy tụi mình sẽ như vậy hoài, anh nha.

-Ừm, đến khi em muốn, em giải ngũ, mình kết hôn. Lúc đó không ai ngăn được mình.




Những kí ức về một thời hạnh phúc đó, giống như một bóng ma, cứ ám ảnh Hoài An. Khiến cô không tài nào thoát được đoạn tình cảm dang dở này.





-----




-Đã xác định được mục tiêu đang tiến về khu nhà trọ. Rõ?

-Đang đuổi theo, rõ!




Hoài An một tay nắm chặt súng đang giấu sau vạt áo, một tay đặt trên bộ đàm trên tai.

Hai tên nghi phạm của một tổ chức buôn bán phụ nữ và trẻ em sang Trung Quốc đang trú ở vùng ngoại ô Hòa Bình này. Đội của Hoài An đã theo được nửa năm nay, cuối cùng chúng cũng lộ diện.

-Hai tên đấy đang tiến vào rừng cao su. Rõ!

-Đuổi theo, rõ!







Không xong rồi. Đột nhiên đêm nay lại biến đâu ra một tên trộm cao su. Hắn vừa xuất hiện đã bị bọn chúng bắt được.

-Đội trưởng, bây giờ phải làm sao?

-Chia hai nhánh. Đội A vào bên trong lục soát và phục sẵn, đợi tín hiệu. Đội B theo tôi đuổi theo. Báo cho đội cơ động đặc nhiệm đợi ngoài bìa rừng!

-Rõ!




Hoài An đuổi theo, kính hồng ngoại không phát hiện thấy bất kì vật thể sống nào trước mắt.

-Đã phát hiện chúng chưa?

-Chưa ạ! Chúng đuổi theo tên trộm sâu vào trong rừng!

Bất thình lình, Hoài An điếng người nghe một tiếng sung vang trời.

-Không xong rồi! Chúng đã sử dụng vũ trang! Đội cơ động lập tức bao vây khu rừng này đi!

Tên trộm xấu số đó sao phải chọn đúng ngày hôm nay để đi trộm cơ chứ! Hoài An nheo mắt nhận tín hiệu cảm biến hồng ngoại từ phía trước mặt, phạm vi 200m.

-Đã phát hiện mục tiêu, đội B mau vòng ra sau bao vây!

-Đội trưởng, bọn chúng có vũ trang.

-Cứ theo cách cũ mà hành động!

-Rõ!

Bọn chúng đã bắn tên trộm bị thương rồi. Hoài An nấp vào gốc cây gần đó, ghé mắt quan sát.

Một tên túm đầu tên trộm, kề dao lên cổ.

-Ai cử mày tới đây?

Tên trộm mếu máo chắp tay xin tha. Hắn càng túm tóc kéo giật lên.

-Nói!

-Dạ em chỉ tới trộm cao su thôi, làm gì có ai sai em...

-Nói láo!

Hắn vung dao sượt một nhát ngay mặt tên trộm, hắn gào lên thất thanh.

-Giờ làm sao đại ca?

-Giết nó ở đây sẽ thu hút bọn công an, thả nó đi đi!

Tên trộm quỳ rạp lạy tên đầu xỏ. Hắn rút súng kề lên thái dương tên trộm, ngấu nghiên nói.

-Tao nói cho mày biết, chỉ cần mày nói chuyện này với ai, tao sẽ đến nhà giết từng đứa nhà mày!

-Dạ em biết rồi, em biết rồi. Mấy anh cho em đi, em xin mấy anh!

Hắn xốc tên trộm dậy, xô đi. Tên trộm ba chân bốn cẳng lao đi mất hút.

-Đội trưởng, cơ động đã tóm tên trộm đó rồi!

-Đã tóm được bọn còn lại ở nhà trọ, đội trưởng.

Bất thình lình, Hoài An trợn trừng mắt nghe một tiếng bước chân dồn dập đi đến, rồi hàng loạt tiếng lên đạn từ phía bọn buôn người.


Một đứa bé chạy đến, mếu máo gọi mẹ. Tên cầm đầu kia gào lên.

-Bọn mày canh giữ cái quái gì thế hả? Bắt nó lại!

-Đội trưởng, nguy rồi! Bọn trẻ thấy người lạ đến cứu, sợ hãi chạy tán loạn rồi! Không ngờ bọn chúng giữ bọn trẻ dưới hầm!

Hoài An thất kinh nhìn phía xa kia, năm sáu đứa bé chạy ào đến, tiếng khóc âm vang cả một khu rừng.

-Mau bắt chúng lại! Bọn nhãi chết tiệt!

Hắn rút súng bắn lên trời, bọn trẻ gào lên thất thanh rồi ôm tai chạy tán loạn.

-Đại ca, nổ súng ở đây bọn kiểm lâm đến mất!

-Ở địa bàn của tao không có kiểm lâm, đồ ngu! Mau đi bắt chúng lại!

Tên kia gật đầu rồi vác súng lao đến. Hoài An cắn răng, quá nguy hiểm. Ở đây quá nhiều trẻ con, chúng nó lại sợ hãi chạy như thế rất dễ trúng đạn. Cả hai người bọn chúng đều có súng.

-Đội trưởng, bây giờ phải làm sao?

-Các anh dụ tên đó đi ra xa đi, tên cầm đầu để tôi.

-Rõ!

Hoài An nhìn hắn, tên cầm đầu đang cắn một mẩu thuốc lá, mắt láo liêng nhìn quanh. Cô vùng chạy. Hắn thấy động, ngoác nhìn tên kia.

-Chết tiệt! Ở đây bắt hết bọn chúng cho tao! Một đứa cũng không để thoát!

-Dạ!

Hoài An lên đạn, cô trượt xuống một con dốc. Hắn đuổi tới, đứng trên dốc nheo mắt nhìn xuống khu rừng tối om. Hoài An đưa súng lên bắn vào chân hắn. Hắn gào lên rồi ngã lăn xuống dốc. Hoài An lao đến đá súng trên tay hắn ra, hắn lại thất thanh ôm bàn tay mình.

-Khốn khiếp!

Hắn gượng đứng dậy, lao đến. Hoài An khom người tránh nắm đấm kia, cô xoay chân đá thẳng lên lưng hắn. Hắn ngã lăn ra.

-Mày là đứa nào!

Hoài An không phí lời với bọn lưu manh. Chúng chỉ kéo dài thời gian để nghĩ cách trốn thôi! Cô chạm vào bộ đàm trên tai.

-Đến khu vực D1 bắt tên cầm đầu đi.

Hắn nhếch mép cười.

-Thì ra là bọn công an!

Bất chợt, một đứa trẻ từ đâu vừa khóc vừa chạy đến. Hắn như một tia chớp lao đến túm lấy tóc nó. Hoài An bất lực nhìn đứa bé từ đâu ngã xuống ngay chỗ hắn, cô trừng mắt chẳng thể làm gì!

Con bé òa lên nức nở. Nó nắm lấy bàn tay to lớn đang siết lấy tóc nó mà gào to.

-D1 cần viện trợ, nhanh.

Hắn rút dao dưới giày, kề lên cổ con bé, máu chảy một đường.

-Bỏ súng xuống!

Hoài An cắn răng ném khẩu súng lục xuống nền lá khô. Hắn liếc nhìn nó rồi kéo theo con bé tiến lại đó.

-Tránh ra, nếu không tao giết nó!

Hoài An luồn tay ra sau áo. Cô đưa một tay về phía trước hắn.

-Được rồi, thả con bé ra đi.

Con bé gào lên, hắn xốc con bé, vết thương sâu thêm.

-Câm mồm!

Hoài An căng thẳng nhìn lên, đồng đội cô đã vào thế thủ cả, súng đều đã vào tầm ngắm.

-Đồng bọn của anh đều đã bị bắt, nếu anh thả con bé ra, anh sẽ được khoan hồng!

-Mày câm đi!

Bất thình lình, con bé cắn phập vào bàn tay hắn. Hắn thất kinh ném con bé ra. Nó lao đến chỗ Hoài An.


Hắn lao đến nhặt lấy khẩu súng. Hoài An nhanh như chớp rút súng phòng ra.

-Đội trưởng!

-Bắn đi!

-Mày chết đi!




Tiếng súng nổ vang trời, vang cả trong màn đêm tịch mịch.

Hoài An sững sờ nhìn tên cầm đầu đứng như trời trồng, cả người hắn loang lổ những vết bắn.

Cuối cùng, hắn buông súng, ngã khuỵu.




Nhưng, hình như tất thảy thanh âm đều trở nên ù ù hỗn tạp trong tai Hoài An.




-Hoài An!!




Tiếng đồng đội gào lên, cô nhăn mặt nhìn đứa trẻ đang bám lấy mình mếu máo, cả tiếng khóc của đứa bé tự nhiên cũng trở nên vang vọng đến ngạt thở.

Trên trời, bỗng nhiên một cơn sấm sét rẽ ngang bầu trời, rẽ ngang cả màn đêm yên tĩnh, khiến nền đen bỗng hoá xanh xao rợn người.

Cơn đau truyền đến từ phía ngực phải làm Hoài An chau mày.

Trước mắt cô, đồng đội lao đến, gương mặt ai cũng thảng thốt tái đi.

Hoài An ngã ra sau.

Khung cảnh trước mắt cô, bỗng dưng nhòe đi, rồi bỗng dưng sáng bừng lên một màu trắng toát.

Hóa ra, đây là thiên đường?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận