Ngày Hoa Lư Ngược Gió

-Vào đi.

Chí Trung đặt bút xuống, nhếch mày nhìn viên tướng đang đứng cúi mặt chào.

-Vương gia, đã điều tra rồi. Vương phi chính là đích nữ của Tổng trấn họ Lý ở Châu Hoan, không sai.

-Ngươi chắc chứ?

-Để cho chắc, thần cũng đã mời được tổng trấn phu nhân đến Đại Hoàng rồi ạ, chắc là nay mai sẽ đến.

-Được, ngươi lui đi.

Chí Trung hít một hơi thật sâu nhìn ra cửa. Còn tưởng là định qua mắt y, để một nữ mật thám trà trộn vào phủ của y để làm chuyện phản loạn mà y không hay biết sao? Quả là ngu xuẩn.

-Lý Công Uẩn, phải dựa vào một nữ nhi để thực hiên mưu đồ xưng bá của mình, đúng là không biết hổ thẹn!




Vừa lúc ấy, Ngọc hốt hoảng chạy vào, tay vẫn cầm chắc gói đồ ăn cất công mua cho chủ tử. Thấy nàng, chân mày Chí Trung lập tức chau lại.

-Cô ta lại gây loạn gì nữa?

Ngọc vội lắc đầu, cố kìm nén hơi thở gấp gáp.

-Dạ không, vương gia, vương phi bảo con đi mua chút đồ ăn, con...

-Nói nhanh đi!

Y gầm lên, không hiểu sao lại sốt ruột đến thế.

-Vương gia, vương phi mất tích rồi!
















Phất Ngân bước vào thư phòng, đặt lên bàn một bát chè đậu xanh. Công Uẩn chỉ gật đầu nhẹ, y ngay lập tức lại chăm chú vào quyển binh pháp của mình.

-Chàng chẳng nói với thiếp được một lời sao?

Công Uẩn thở dài rồi đặt sách xuống, ngước nhìn Phất Ngân đang đứng cạnh.

-Nàng vất vả rồi.

Nói dứt câu, y đứng dậy rời đi. Phất Ngân ào đến ôm lấy tấm lưng y, nước mắt ngắn dài.

-Sao cô ta vừa đến Đại Hoàng, chàng lại càng lạnh nhạt với thiếp. Suốt ngày không ở hoàng cung thì cũng ở phủ Quốc sư, chàng muốn thiếp phải làm sao?


Công Uẩn nhẹ nhàng gỡ tay Phất Ngân. Y quay đầu nhìn nàng, lặng lẽ lau đi nước mắt cho nàng.

-Chàng đừng đi nữa...

-Ta trước nay chưa hề thay đổi.

Phất Ngân ánh mắt lấp lánh nhìn y, nàng mỉm cười.

-Ngày xưa yêu Hoài An, ngày nay cũng vậy.

Nụ cười kia lập tức vụt tắt.

-Năm đó chẳng phải chính nàng nói, cuộc hôn nhân này chỉ là một thỏa thuận để đạt được quyền lực của phụ hoàng nàng hay sao?

Phất Ngân lặng đi, nàng đau lòng nhìn Công Uẩn.

-Nếu đã là một cuộc đổi chác, có tình cảm với đối phương cũng có hề gì. Huống hồ, người thiệt thòi không phải là chàng mà là thiếp.

Công Uẩn thở dài quay mặt đi, y hướng ra xa.

-Chàng đừng quên bây giờ nàng ta đã là Khai Minh vương phi.

Ánh mắt y tối đi. Phải, chính là làm vương phi rồi. Y vẫn ngày đêm tin tưởng nàng sẽ đợi y.

-Năm đó ta thành thân, nàng ấy ngược cả quãng đường xa đến Hoa Lư chúc phúc, không lời oán than nhưng khi về đến Châu Hoan lại đổ bệnh. Nỗi khổ tâm của nàng ấy khi đó, ta đến giờ mới cảm được.

Phất Ngân tức đến bật khóc. Nàng chạy lại trước mặt y, túm lấy vạt áo y mà dựa vào lồng ngực vững chãi kia.

-Chàng quên nàng ta đi được không? Dẫu gì cũng là vợ người ta rồi, tiếc gì một tấm thân không còn trong sạch chứ?

Công Uẩn nhẹ nhàng đẩy nàng ra. Dẫu Phất Ngân có nói lời cay nghiệt, y cũng không được cay nghiệt với nàng. Vì y biết nàng đã đem lại cho y chỗ đứng chắc trong tôn thất nhà Lê, làm cho con đường của y đi càng ngày càng ngắn lại. Y vẫn tôn trọng nàng.

-Ta và Hoài An đã quen biết nhau mười bảy năm, ngày còn bé ta và nàng ấy sớm tối có nhau, trái tim nàng ấy ta hiểu hơn ai hết.

-Nhưng từ sau khi cô ta trúng tên, tỉnh lại tính tình hoàn toàn thay đổi, cầm kì thi họa đều không biết, chàng còn yêu thương cô ta?

-Hoài An dẫu không phải là Hoài An thì tâm ý của ta vẫn vậy, không đổi thay. Phất Ngân, ta biết ta có lỗi với nàng, cũng đã ngày đêm cố gắng bù đắp cho nàng. Cái gì ta cũng có thể cho nàng, nhưng trái tim ta thì không thể.

Vừa lúc ấy, một gia nô chạy vào, cúi sát đầu.

-Tướng quân, người ở Khai Minh vương vừa đến đây tìm người, cũng báo lại là Khai Minh vương phi mất tích rồi.

Công Uẩn lập tức quay đầu lướt đi, bỏ lại Phất Ngân thẫn thờ đứng lại. 

Đã bao năm rồi nàng vẫn không thể có được trái tim y. Cứ nghĩ sớm tối kề cận sẽ có ngày mình bước được vào trái tim y, nhưng chứng kiến y buồn bã trong ngày đại hôn, ánh mắt bi ai hướng về cô gái bé nhỏ, làm cô hiểu ra, cả đời này cô chẳng thể trở thành một Lý Hoài An thứ hai được.










_____________











Hoài An đặt bát thuốc xuống bàn, mắt nhìn Phạm Cự Biện. Ông đã kể cho cô nghe nhiều chuyện, vừa kể vừa ho sặc sụa. Hoài An bèn xuống thôn mua thuốc về sắc cho ông.

-Nãy đến giờ ta vẫn chưa hỏi, cô là người ở đâu?

-À, tôi đến từ Châu Đằng.

-Châu Đằng? Là đất của Khai Minh vương đức độ đó sao?

Hoài An xám mặt, lại một người bị hắn lừa rồi!

-À, đúng rồi...

-Mấy lần ta cũng muốn đến đó, nhưng ngặt nỗi ở đây còn có mồ mả tổ tiên, không thể đi.

-Dẫu ở đây bị người dân cay nghiệt mắng chửi sao?

Ông cười hiền, uống cạn chén thuốc đắng.

-Họ cay nghiệt vì họ ghét kẻ bất trung. Chính cha ta cũng không tha thứ cho mình.

Hoài An thở dài. Thời này trọng Nho giáo, dĩ nhiên bất trung, bất nhân, bất nghĩa, bất hiếu là điều đại kị.
Phạm Cự Lạng nhân lúc vua Đinh mất mà tôn Lê Hoàn lên làm vua để giữ lấy đường sống, còn những người còn lại trong Giao Châu Thất Hùng, một là bị giết trên sa trường, hai là bị giết trên đoạn đầu đài.

-Năm đó ta hai mươi tuổi. Cha ta trước khi chết đã nói với ta, ông sống cả đời trong nỗi nhục mang tiếng bất trung, nhưng không hối tiếc. Nếu vùng lên để rồi bị giết như Nguyễn Bặc, Đinh Điền thì có ích gì. Khi ấy giặc Tống lâm le xâm chiếm bờ cõi, thà mang tiếng bất trung chứ không để mang danh mất nước. Ông thuận theo Dương thái hậu đưa Lê Đại Hành lên ngôi vua, để rồi đưa quân đi biệt ra biên ải, đánh tan quân xâm lược. Ấy là bất trung sao? Đến cuối đời ông vẫn nói trong nước mắt, rằng ông có lỗi với vua Đinh, ông đến để tạ tội.










Hoài An rời khỏi thôn làng nhỏ, cô nhìn lên ráng chiều đỏ buồn nơi bến sông. Lòng cô nặng nề quá.

Những tưởng điều tra được manh mối rồi, cô sẽ nhẹ lòng hơn, ai ngờ lại buồn man mác.

Phạm Cự Lạng quả là một người kiên trung. Dẫu cho bị người đời sau buông lời oán trách, ông vẫn cắn răng sống, sống để mà bảo vệ giang sơn, thay vì chỉ bảo vệ một vị vua đến hai từ giang sơn nặng đến thế nào cũng còn chưa biết.

Năm đó Đinh Tiên Hoàng và Nam Việt vương Đinh Liễn bị giết, Đinh Toàn là con của Dương Vân Nga được đưa lên ngôi. Cũng là năm Giao Châu Thất Hùng bảy người chỉ còn lại hai sống sót.

Cô thở dài.

Đến nay, cũng chỉ còn mỗi mình Lê Đại Hành thôi. Cô tưởng tượng ra viễn cảnh, năm đó bảy người họ kề vai sát cánh, sống chết có nhau. Cuối cùng Lê Đại Hành giành lấy được giang sơn, nhưng cũng chỉ còn một mình.

Có lẽ cổ chí kim có một câu luôn đúng. Làm vua vốn là cô độc như vậy.

Phạm Cự Biện năm đó biết được cha có nỗi khổ tâm cả đời, lòng hối hận vì đã ăn chơi trác táng, nhà cửa cũng đều trả lại cho vua Lê mà bỏ về đây, vợ con ham phú phụ bần cũng bỏ đi mất. Y bỗng dưng mất tất cả nên đã lấy rượu làm bạn, mong sớm quên đi sự đời.


Nhưng cô nắm được một manh mối rất lớn. Phạm Cự Lạng đã nói một điều mà ngay cả bản thân cô cũng đã từng thắc mắc.

Ai cũng biết Lê Hoàn từ Thập Đạo tướng quân mà lên làm vua. 

Có ai hỏi tại sao?

Cô cắn môi suy nghĩ.

Một người có chức vị giống như Bộ trưởng bộ quốc phòng thì cứ làm tốt chức trách của mình thôi, việc gì phải lên làm vua?

Cũng không ai tự hỏi, lúc Lê Hoàn lên ngôi, sáu vị khai quốc thần công nhà Đinh ở đâu, trừ Đinh Tiên Hoàng và Đinh Liễn đã bị giết chết.

Họ đều tử trận, bị Lê Đại Hành chém đầu. Vậy chứng tỏ Dương Vân Nga chưa từng được sự đồng ý của triều thần mà đã tôn Lê Đại Hành lên ngôi, họ mới dấy binh làm phản.













Hoài An lững thững xuôi dọc con phố đã đìu hiu vắng vẻ. Trời cũng tối mịt.




-Hoài An!







Hoài An quay đầu. Cô còn chưa kịp định thần thì một thân ảnh đã ập đến đẩy cô vào lòng, bàn tay to lớn hốt hoảng giữ chặt lấy. Hoài An vội ngửa mặt nhìn y. Ánh mắt y lo lắng quá, rốt cuộc đã có chuyện gì?

-Sao..

-Nàng đã đi đâu thế?

Hoài An à lên. Phải rồi, cô đã mất tích từ sáng tới giờ. Con gái ngày xưa đâu được như vậy, huống hồ là vương phi.

-Tôi không sao mà.

Cô đẩy y ra. Thật ra tâm trạng của cô hôm nay cũng không vui.

-Nàng làm ta lo quá, ta sợ nàng có bề gì.

-Không sao.

Cô chỉ lắc đầu.

-Tôi có nhiều điều khuất mắc ở thời đại này, muốn tra cho rõ thôi. Dĩ nhiên sẽ cẩn thận, anh không cần lo.

Công Uẩn đau lòng. Y biết cô luôn bướng bỉnh theo đuổi mong muốn làm rõ điều mình mù mịt. .

-Nếu..

-Không sao.

Cô rời khỏi ánh mắt của y, quay đầu bỏ đi. Công Uẩn toan đưa tay giữ cô lại.

Bất chợt, một bàn tay lao đến túm lấy cổ tay y. Công Uẩn liếc mắt ra sau, vùng người đánh trả.


Hoài An trừng mắt nhìn Chí Trung vung tay đỡ lấy đòn như trời giáng của Công Uẩn. Y xoay người né được thế tấn công như hổ vồ của Điện tiền chỉ huy sứ họ Lý. Cuối cùng bắt được điểm yếu mà đạp mạnh lên cẳng chân trái Công Uẩn, hất y ra xa.

Hoài An bị Chí Trung kéo mạnh, cô chới với ngã nhào vào lòng y. Y nhếch môi cười ngạo nghễ.

-Quả là lần nào tướng quân cũng tìm thấy vương phi trước bổn vương.

Công Uẩn đứng thẳng lại, nheo mắt nhìn Chí Trung.

-Khi nãy tướng quân đã quá manh động rồi, dẫu có không phải là ta cũng không nên ra đòn mạnh như thế, hại chết oan một mạng người.

Công Uẩn lặng đi không nói. Chí Trung hất cằm quay đi, tay kéo theo Hoài An rời khỏi.

Hoài An ngước mắt nhìn Chí Trung, đôi chân mày y cau lại, muôn phần giận dữ.







Chí Trung ném Hoài An xuống giường. Khi nãy gặp người trên phố, Chí Trung vờ nói Hoài An đi chơi ngã bị thương nên giờ mới về đến. Y đã bế cô lên trong ánh mắt lấp lánh và hết lời khen ngợi của người trong phố.

Hoài An đưa tay xoa hông, cô trừng mắt nhìn tên nam nhân đang đứng chắn cả ánh nến từ bàn truyền vào.

-Chuyện gì...

-Cô còn hỏi?

Hoài An tặc lưỡi. Cô quen sống tự do rồi, cũng chẳng có nghĩa vụ phải báo với hắn làm gì. Cô ngồi dậy, lảng đi.

-Cũng sập tối rồi, anh về phòng nghỉ ngơi đi.

Chí Trung nắm mạnh lấy tay, kéo dựng cô dậy.

-Thân là vương phi cô lại dám như vậy sao?

Cô giật phăng tay ra, lách qua người y đi về phía bàn.

-Ta nói cô không nghe hay sao?

-Anh lớn tiếng làm gì.

-Cô thấy người ta lời ra tiếng vào giữa Khai Minh vương phi và Lý tướng quân như vậy chưa đủ mất mặt bổn vương hay sao mà còn dám đi cả ngày không báo ai một tiếng?

Hoài An thở dài, cô không muốn chấp nhặt với y, toan bỏ đi. Y túm chặt lấy cánh tay cô kéo phăng lại.

Hoài An giật mình nhìn ánh mắt như sóng biển cồn cào của y đổ lên người mình. Sao tự dưng hôm nay gương mặt băng lãnh kia lại như biển sâu dậy sóng, từng đợt từng đợt đều ấm áp tâm can.

Chí Trung cắn răng nhìn cô. Y muốn gào lên, rằng y không phải lo cho cái tôi của mình. Rằng y bỗng dưng lo cho cô.

Vương phi lặng lẽ cúi mặt.

-Biết rồi, lần sau sẽ không nói không rằng mà đi nữa.

Chí Trung ngỡ ngàng nhìn cô. Nữ nhân trước mặt bình thường ngấu nghiến đối khẩu với y, trừng mắt với y, đâu rồi? Sao cô gái trước mặt y bây giờ lại khiến Khai Minh vương muốn ôm chầm lấy, muốn bảo bọc chở che.

Y nhất định là điên mất rồi!

Lời Lê Đại Hành nói quẩn quanh trong tâm trí y. Chí Trung ném lại cái hừ lạnh rồi mất hút sau mấy lớp cửa.










Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận